(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Nam Chi nghĩ, có lẽ sẽ không còn ai kiên nhẫn với nàng như Lục Văn nữa, mà nam nhân như hắn, nàng làm sao có thể xứng.
"Đệ quá tốt, nhưng mà ta..."
Thẩm Nam Chi cuối cùng cúi đầu xuống, nàng thật sự không thể giống như người bình thường ngẩng cao đầu mà đường hoàng nhận lấy tình yêu của một người, dù sao đó là điều nàng chưa từng có, nhưng khi thật sự có một người như vậy xuất hiện trước mặt nàng, chút tự tin khó khăn lắm mới dấy lên của nàng sẽ nhanh chóng bị sự tự ti đã ăn sâu bén rễ từ lâu áp chế xuống.
Mà đây cũng là sự thật, nàng không biết chữ, không có học thức, không có kiến thức, thậm chí cũng chẳng có đầu óc gì, vậy thì hắn thích nàng ở điểm nào, lại sẽ thích nàng bao lâu.
Những lời phía sau không còn tiếng động, bên trong xe ngựa cũng chìm vào một mảnh yên tĩnh, như thể Lục Văn cũng ngầm thừa nhận suy nghĩ của nàng.
Ngón tay co lại nắm chặt lấy vạt áo, Thẩm Nam Chi không ngẩng đầu lên được, nàng đã không chỉ một lần cảm thấy xấu hổ và phiền muộn vì sự bất tài của mình, nhưng lại chưa từng có lúc nào giống như bây giờ, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đây là tâm trạng mà ngay cả khi quen biết vị bằng hữu kia cũng chưa từng có.
Lâu sau, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng Lục Văn hít sâu một hơi, sau đó nghe thấy hắn như đang bất đắc dĩ nói nhỏ: "Rất vui vì trong mắt nàng ta tốt như vậy, nhưng nàng có biết con người thật sự của ta là như thế nào không?"
Thẩm Nam Chi ngẩn ra, không hiểu gì cả: "Con... con người thật sự của đệ..."
"Mẫu thân ta là kỹ nữ thanh lâu..." Lục Văn khẽ mở môi mỏng, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi, khi nhắc đến những chuyện này, không khỏi khiến đoạn quá khứ đó lại hiện lên trước mắt.
Lục Văn như muốn tiếp tục nói, Thẩm Nam Chi nghe vậy lại đột nhiên cứng đờ người, lên tiếng cắt ngang: "Đó đều là chuyện quá khứ rồi, đệ nhắc đến những chuyện này làm gì, ta biết, nhưng ta không cảm thấy có gì cả, đệ đối xử tốt với ta, che chở ta, hướng về ta, sẽ khen ngợi ta, sẽ cười với ta, dạy ta đọc sách viết chữ, cũng dạy ta cách nhìn thế giới rực rỡ, những điều này là đủ rồi, đệ như vậy, trong mắt ta đã là rất tốt rồi."
Thẩm Nam Chi không biết quá khứ của Lục Văn, nhưng chuyện mẫu thân ruột của hắn lại từng nghe nói qua trước đây, nàng biết những người ở Quốc Công phủ nhìn hắn như thế nào, càng có thể tưởng tượng gánh trên vai thân phận nặng nề này, nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt.
Chỉ là sức tưởng tượng của nàng có hạn, không biết những chuyện cụ thể đó rốt cuộc là gì, nàng thật sự muốn biết, muốn hiểu rõ quá khứ của Lục Văn, muốn biết tất cả của hắn, nhưng cũng không muốn lột mở vết thương của Lục Văn, để hắn tự hạ thấp bản thân mình như vậy, để hắn khi nhắc đến những chuyện này ánh mắt lại u ám không rõ như thế.
Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng không có nghĩa là hắn thấp kém hơn người khác.
"Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng không có nghĩa là ta là người vô dụng." Giọng nói trong trẻo của Lục Văn đột nhiên vang lên, trùng khớp với lời nói trong lòng Thẩm Nam Chi, khiến Thẩm Nam Chi giật mình, nhìn hắn chằm chằm, nhất thời hơi há miệng lại không biết phải nói gì mới phải.
Lục Văn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, sắc tối trong mắt dần dần dịu lại, lực đạo trên tay nhẹ nhàng, như đang vuốt ve bảo vật trong lòng, là bảo vật khó tìm mà hắn tìm được, dù chính nàng cũng không biết sự tỏa sáng của mình.
"Những điều u ám mà nàng nghĩ, chẳng qua chỉ là lớp màn che phủ lên mặt nàng thôi, không có học thức, chỉ là nàng chưa có cơ hội để học, sau này ta sẽ dạy nàng, nàng sẽ đọc sách viết chữ, sẽ làm thơ vẽ tranh, nếu nàng muốn học, ta đều sẽ dạy nàng, kiến thức không rộng chỉ vì nàng từng bị giam cầm trong một vùng trời nhỏ bé, nhưng đó không phải là lỗi của nàng, mà giờ nàng đã bước ra khỏi vùng trời đó, thế gian rộng lớn, nàng muốn đi đâu, ta đều cùng nàng đi, nàng rụt rè nhút nhát, chỉ là chưa có kinh nghiệm và dũng khí để đối mặt với những điều này, không ai sinh ra đã là như vậy, khi nàng thật sự nhìn thấy ánh sáng của chính mình, sẽ không còn muốn cúi đầu nữa, ngẩng cao đầu đón ánh mắt của người khác, chỉ cần thời gian thôi."
Thẩm Nam Chi chỉ cảm thấy khóe mắt bắt đầu cay cay, nàng chưa từng nghĩ trong lòng Lục Văn, mình lại là như vậy, mà những suy nghĩ phức tạp mà nàng nghĩ, đều bị hắn bóc tách ra từng chút một, cuối cùng hòa vào giọng nói trầm thấp của hắn, hóa thành sự dịu dàng xoa dịu những gập ghềnh trong lòng, cuối cùng làm dịu tâm trạng của nàng, nở rộ ánh sáng rực rỡ nơi đầu tim.
"Muốn biết quá khứ của ta không?"
Thẩm Nam Chi theo bản năng muốn lắc đầu, trực giác mách bảo nàng rằng những điều đó nhất định sẽ không nhẹ nhàng tươi sáng, nhưng nàng lại nhịn không được muốn biết, muốn biết quá khứ của hắn, xoa dịu vết thương của hắn, có lẽ hắn đã giữ kín trong lòng rất lâu rồi.
Thẩm Nam Chi đưa tay đặt lên mu bàn tay của Lục Văn, hơi nghiêng đầu cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay hắn, như đang đưa ra một quyết định trọng đại trong lòng: "Ta muốn biết, muốn biết quá khứ của đệ, muốn biết tất cả của đệ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");