(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cốc cốc cốc!
"Thẩm Nam Chi, tỷ có ở trong đó không?" Lục Oánh trực tiếp gõ cửa, tiếng động đột ngột đó khiến tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng sợ hãi vô cùng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, dù biết trong phòng không có động tĩnh thì càng đáng ngờ, nhưng nàng làm sao dám để người ta biết lúc này nàng và Lục Văn đang ở trong phòng chứ.
Không được, phải nghĩ cách giải quyết.
Ánh mắt nàng lại nhìn về phía bình phong bên cạnh, lúc này nàng mới chú ý đến phía sau đó có một cửa sổ, cửa sổ hé mở, có thể nhìn thấy một chút cảnh vật bên dưới, đây là cửa sổ thông ra đại sảnh.
Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không kịp suy nghĩ kỹ xem điều này có khả thi hay không, vội vàng kéo áo Lục Văn, lo lắng đến mức gần như sắp khóc: "Lục Văn, đệ nhảy từ cửa sổ đó xuống dưới được không, cầu xin đệ đấy, thật sự không thể để Lục Oánh phát hiện ra, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
Lục Văn nheo mắt, vừa rồi còn thấy thú vị, lúc này thấy nàng sắp khóc lại khiến hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hắn lại đáng ghét đến vậy sao?
Nếu là sau này, chẳng lẽ phải luôn giấu giếm, điều này không phải là điều hắn muốn.
Đang nghĩ ngợi, nàng thấy Lục Văn không phản ứng, trong lòng càng thêm sốt ruột, lại vội vàng nói: "Đệ là thế tử Quốc công phủ, nếu bị người ta nhìn thấy như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, chuyện của chúng ta dù sau này có muốn cho người ta biết, cũng tuyệt đối không thể để người ta biết theo cách này, đệ nghe lời ta, tránh đi trước được không?"
Nghe vậy, Lục Văn ngay lập tức dịu lại, ngón tay cuốn lấy sợi tóc buông xuống trước n.g.ự.c nàng, giọng điệu dịu dàng hơn một chút: "Vậy, sau này nàng sẽ nói với mọi người rằng ta là người trong lòng của nàng sao?"
Nàng nghẹn họng, lúc này nàng nào có thể nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa bọn họ còn... còn chưa... còn cái gì cũng...
Mấy chữ "người trong lòng" giống như một tiếng sấm sét đánh ngang tai nàng, ồn ào đến mức đầu óc cũng ong ong, chỉ có thể run rẩy ánh mắt, vẻ mặt hoảng loạn, hoàn toàn không thể trả lời được câu hỏi nào.
Lục Văn lại không định bỏ qua cho nàng, ghé sát lại gần hơn một chút lại hỏi: "Có hay không?"
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng va chạm của chùm chìa khóa: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi, ngươi mở ra xem thử xem."
Là Lục Oánh! Nàng ấy muốn cho người mở cửa rồi!
Nàng lập tức siết chặt các ngón tay, kéo chặt áo Lục Văn, nín thở không dám do dự nữa, miệng lúng túng đáp: "Có... có, có... Đệ mau nhảy từ đó xuống đi, Lục Oánh sắp vào rồi."
Dù là câu trả lời trong lúc hoảng loạn, giọng nói lại càng nhỏ không thể nghe thấy, nhưng Lục Văn vẫn nghe rõ từng chữ một, và nghe rất kỹ, dù sau đó bị nàng đẩy vài cái, ý cười trên khóe môi vẫn không hề giảm bớt: "Vậy thì hôn ta một cái."
Nàng khựng lại, nhìn Lục Văn với vẻ mặt khó tin, trước đây nàng không hề biết hắn lại vô lại như vậy, tình huống đã khẩn cấp đến mức này rồi, hắn lại không hề lo lắng cho danh tiếng của mình sao.
"Hôn ta một cái, ta sẽ nhảy xuống." Lục Văn liếc mắt nhìn cửa sổ đó, làm sao hắn lại không biết cửa sổ đó thông ra chỗ nào chứ, trước đây hắn đã nhiều lần đứng sau bức màn đó nhìn nàng vào quán trà gửi thư.
Nhưng nàng không biết được chuyện này, lại muốn hắn nhảy xuống, nói là để tránh hiềm nghi, như vậy ngược lại giống như đang bị người ta bắt quả tang tại trận rồi bỏ chạy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bị bắt quả tang?
Hắn là loại người bị bắt quả tang nào chứ, hắn đây là muốn độc chiếm nàng một cách quang minh chính đại.
Nhưng nàng nào có đồng ý, đừng nói bây giờ đang ở trong gian phòng của Lục Oánh, tình huống nguy cấp, cho dù là lúc không có ai, nàng cũng không chắc mình có can đảm chủ động hôn hắn.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bên ngoài thực sự vang lên tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, giống như ngay lập tức sẽ mở được khóa, để người bên ngoài trực tiếp đẩy cửa vào.
Nàng cắn răng, nhắm mắt lại, chỉ cần không nhìn thì sẽ không cảm thấy hoảng sợ, tay khẽ kéo, cũng không biết mình có kéo được Lục Văn hay không, nhón người liền dựa vào Lục Văn, môi chạm vào một chỗ ấm áp, giống như là da thịt lại giống như là môi, nàng cũng không chắc mình đã hôn vào chỗ nào.
Chạm nhẹ một cái, lại khiến hơi thở nàng rối loạn, quay mặt đi nói nhỏ: "Được... được rồi chứ, mau đi đi, thật sự sắp không kịp nữa rồi..."
Lục Văn đưa tay chạm khóe môi, thậm chí chỗ đó cũng không đến khóe môi, nhưng cảm giác mềm mại còn sót lại ở đó, khiến trong lòng dâng lên một trận sóng, khó mà bình tĩnh lại được.
Ánh mắt dần tối lại, nếu thật sự làm theo ý mình, có lẽ hắn sẽ nuốt lời trực tiếp ôm eo nàng hôn thật sâu.
Nhưng nhìn đuôi mắt hơi đỏ lên của nàng, và ánh mắt hoảng loạn kia, lại không nỡ để nàng tiếp tục hoảng sợ, lúc này mới chậm rãi cử động, bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng, nắm nhẹ một cái, giọng nói trầm xuống: "Tha cho nàng lần này, đừng quên lời đã hứa với ta, tối nay ta sẽ đòi lại."
Nghe vậy, tim nàng run lên, rõ ràng chỉ là nói đợi đến tối về nhà rồi để hắn hôn một cái, nhưng lời này từ miệng Lục Văn nói ra, sao lại giống như đổi thành ý khác vậy.
Tiếng mở cửa bên ngoài dừng lại một chút, tiểu nhị ngượng ngùng nói: "Lấy nhầm rồi, là chìa khóa này mới đúng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");