Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 111




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cảm nhận được sự mát lạnh trên má, bàn tay Lục Văn đặt lên mặt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trong khóe mắt. Hắn muốn nàng nhìn thấy hắn rõ ràng, muốn hình ảnh của hắn phản chiếu trong mắt nàng.

Lục Văn cúi người sát lại gần nàng, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng. Cho đến khi trán hắn chạm vào trán nàng, hắn mới nhắm mắt lại một lát, che giấu đi sự cuộn trào trong đáy mắt, chỉ còn lại giọng nói trầm khàn, cố chấp: "Không được, cả đời này, ta sẽ không để nàng rời xa ta."

Người nàng run lên không ngừng, nước mắt vừa lau khô lại tuôn ra, nhỏ xuống mu bàn tay đang bất lực của nàng. Nàng không thể lùi lại, chỉ có thể thì thầm: "Không... ta không muốn, không muốn quay lại Lục gia... chúng ta không thể..."

"Trong lòng nàng, không phải hoàn toàn không có ta, đúng không?" Lục Văn đưa tay ôm nàng, cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy không ngừng, nhưng không cảm nhận được sự giãy giụa mạnh mẽ của nàng. Giống như đang tự lừa dối mình, lại giống như đang nhìn thấu nội tâm của nàng, khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt hắn u ám, "Vậy nếu, không còn Lục gia nữa, nàng sẽ đồng ý ở bên ta chứ?"

Nàng sững người, đôi mắt ngấn lệ đột nhiên co lại: "Đệ muốn làm gì?"

Trong cơn kinh ngạc, nàng không khỏi nhớ đến những chuyện điên rồ mà Lục Văn đã làm trước đây. Lời nói của hắn lúc này khiến người ta không khỏi dâng lên dự cảm chẳng lành, như thể hắn nói như vậy, thì sẽ thật sự làm như vậy.

Nhưng đó là Quốc Công phủ, dù Lục Văn có thế nào cũng không thể lật đổ cả Quốc Công phủ được, hơn nữa lời hắn nói, giống như muốn xóa sổ cả Lục gia.

Xóa sổ...

"Không... Lục Văn, đệ đừng làm bậy." Nàng bừng tỉnh, không đợi Lục Văn lên tiếng, liền lo lắng nắm lấy cánh tay hắn.

Đôi môi đang hé mở của Lục Văn dưới động tác của nàng lại từ từ khép lại, khóe môi nhếch lên một chút. Hắn lùi lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng vì hắn, im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi nói: "Nàng đang lo lắng cho kết cục của Lục gia, hay là đang lo lắng cho ta?"

Nàng nghẹn lời, những lời khuyên can định nói ra bị chặn lại trong cổ họng.

Nàng muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác. Trong khoảnh khắc đó, dường như nàng thật sự không nghĩ đến bất kỳ ai trong Lục gia, nàng chỉ nghĩ đến Lục Văn, nếu Lục Văn thất bại sẽ vạn kiếp bất phục, nếu Lục Văn thành công cũng sẽ mang tội danh to lớn.

Lục Văn, Lục Văn, Lục Văn.

Tại sao nàng chỉ nghĩ đến Lục Văn?

Nhìn nàng muốn nói lại thôi, tâm trạng rối bời, bóng tối trong mắt Lục Văn dần dần hiện lên vẻ dịu dàng. Hắn thích nhìn thấy nàng tràn ngập hình bóng của hắn trong mắt, cũng thích nhìn thấy nàng vì hắn mà liên tục lộ ra đủ loại biểu cảm trên mặt.

Vì vậy: "Trong lòng nàng, không phải hoàn toàn không có ta, đúng không?" hắn lại hỏi câu này một lần nữa, khác với lúc nãy, giọng điệu lúc này đã có thêm vài phần kiên định và cố chấp, không cho nàng phản bác, không cho nàng lùi bước, như muốn bóc tách suy nghĩ của nàng ra, thành thật đối mặt.

"Không phải..."

Nàng vừa mở miệng định phủ nhận, Lục Văn đã nhanh chóng ngắt lời nàng: "Nếu không có Lục gia, chúng ta chỉ là nam nữ bình thường, anh có ý với nàng, nàng động lòng với ta, đều là chuyện bình thường, đừng kháng cự ta, Nam Chi, thử tiếp nhận ta, được không?"

Nàng cảm thấy tim mình đang đập mạnh vào lồng ngực, những lời bị ngắt quãng muốn nói lại lần nữa, nhưng lại không sao mở miệng được.

Nàng thật sự, cũng có chút tình cảm khác với Lục Văn sao?

Không có, nàng muốn nói, hẳn là không có, Lục Văn đối với nàng ban đầu chỉ là đệ đệ của phu quân, nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, nàng lại không khỏi nghĩ đến nhiều hơn.

Nghĩ đến những lúc vô cùng khó khăn, cái tên nàng thầm niệm trong lòng, là Lục Văn.

Nghĩ đến việc nàng hết lần này đến lần khác đặt niềm tin vô cớ vào Lục Văn, nghĩ đến việc khi gặp khó khăn luôn nhớ đến những lời Lục Văn đã nói với nàng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai khen ngợi nàng tốt, nàng dường như dù thế nào cũng là một người vô dụng, nàng nhút nhát tự ti, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy, những gì người khác nói không sai, người như nàng, sao có thể được ai công nhận chứ.

Nhưng Lục Văn thì không, hắn dạy nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười, hắn nói với nàng, hôm đó nàng rất đẹp, hắn công nhận nàng, hắn nói với tay nghề của nàng nếu mở nhà hàng nhất định sẽ làm ăn phát đạt, ngay cả cách kiếm tiền ngây thơ buồn cười của nàng, hắn cũng chưa từng nói nửa lời chê bai.

Lục Văn như vậy, sao có thể không khuấy động gợn sóng trong lòng nàng.

Nhưng mà...

"Chúng ta có thể rời khỏi Trường An, đến bất cứ nơi nào nàng muốn, một nơi không ai biết thân phận quá khứ của chúng ta, một nơi có thể để nàng gạt bỏ những lo lắng trong lòng, đến lúc đó, nàng chỉ là nàng, ta chỉ là ta, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, ta sẽ ở bên cạnh nàng, được không?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tim nàng chấn động, chút do dự vừa nảy sinh lập tức bị đánh bật trở lại.

Nàng thật sự khó mà bỏ qua hình ảnh nở rộ trong lòng khi nghe những lời Lục Văn nói, đó là cuộc sống mà nàng hằng mong ước, luôn hướng tới nhưng lại không thể đạt được, chỉ khác là, trong nguyện cảnh này có thêm một bóng người cao lớn, có thêm một người ở bên cạnh nàng, mỉm cười, nói với nàng: "Làm tốt lắm."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.