(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Văn không hỏi thêm gì, điều này khiến Thẩm Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, sau khi thân hình hắn rời khỏi cửa xe, nàng cũng chậm rãi cử động, được Thúy Yến dìu xuống xe.
Thực ra trong quá trình ở cùng với Lục Văn, Thẩm Nam Chi cũng không quá câu nệ, sau khi cơn chột dạ qua đi, lúc này lại kéo những suy nghĩ trên xe ngựa trở lại.
Nếu nàng đề cập chuyện học đọc học viết với Lục Văn, liệu hắn có bằng lòng giúp nàng hay không.
Chuyển ý nghĩ, nếu Lục Văn không rảnh, nàng tìm một thầy dạy học có được không.
Đang suy nghĩ, A Quốc bên cạnh sau khi Thẩm Nam Chi xuống xe, hơi cúi đầu hỏi: “Thẩm cô nương, hàng hóa trên xe ngựa chuyển đến đâu ạ?”
Bước chân Thẩm Nam Chi khựng lại, lúc này mới nhớ tới nguyên liệu bồ kết mình mang từ dưới núi về, Lục Văn cũng nghe tiếng quay đầu nhìn nàng: “Mua gì vậy?”
Thẩm Nam Chi mím môi, như đang tự cổ vũ bản thân trong lòng, hít sâu một hơi cũng không né tránh ánh mắt của Lục Văn nữa, nhẹ giọng nói: “Ta… ta mang một ít nguyên liệu bồ kết về, định làm bánh xà phòng, muốn…”
Nói đến phía sau, Thúy Yến và A Quốc bên cạnh cùng với Lục Văn trước mặt đều nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng nhất thời lại có chút ngại ngùng nói hết lời.
Trước đây, nàng cũng từng lấy hết can đảm nói ra suy nghĩ của mình với mẫu thân, nhưng đáp lại chỉ là sự chế giễu và mắng nhiếc, mẫu thân cười nhạo suy nghĩ viển vông của nàng, đả kích nguyện vọng ngây thơ trong sáng của nàng, cuối cùng chuyện nàng đầy hy vọng đề cập, bị hoàn toàn dập tắt dưới vực sâu.
Bây giờ nhớ lại chuyện này, Thẩm Nam Chi không khỏi cũng cảm thấy suy nghĩ này quá ngây thơ, quá không thực tế, giống như trò chơi nhà trẻ của trẻ con, sẽ bị người ta cười nhạo.
Đợi đến khi giọng nói của nàng hoàn toàn chìm nghỉm trong hơi thở im lặng, xung quanh cũng im lặng theo một lát.
Đôi mắt Thẩm Nam Chi hơi run, còn chưa kịp giải thích thêm gì, Thúy Yến bên cạnh bỗng nhiên trừng lớn mắt kinh hô: “Thẩm cô nương, thì ra cô nương mang nhiều đồ về như vậy là để làm xà phòng sao!”
A Quốc cũng chợt hiểu ra gật đầu, chỉ là có chút ngạc nhiên về chuyện này, nhưng không có biểu cảm gì khác.
Thẩm Nam Chi cảm thấy có hơi nóng lan ra trên mặt, mặt nóng ran, nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn, khó chịu đảo mắt, dường như giây tiếp theo sẽ bị chính mình nghẹn thở.
Lục Văn lại mấp máy môi, bình tĩnh bổ sung lời nàng: “Muốn dựa vào đó bán xà phòng kiếm tiền sao?”
Tâm tư bị vạch trần, Thẩm Nam Chi lập tức hối hận, nàng không nên thành thật trả lời câu hỏi của Lục Văn như vậy, rõ ràng trước đó còn đang nghĩ chuyện này tuyệt đối không thể để Lục Văn biết được, vậy mà chưa được bao lâu, đã tự mình khai hết mọi chuyện.
Nhưng lúc này, Thẩm Nam Chi lo lắng không phải là nỗi sợ ban đầu mình nghĩ Lục Văn biết được hành động của nàng sẽ cảnh giác và hạn chế nàng, ngược lại nàng đang lo lắng, Lục Văn có vì vậy mà cười nhạo nàng hay không.
Khoảnh khắc này Thẩm Nam Chi không biết tại sao mình lại chỉ quan tâm đến suy nghĩ này, rõ ràng từ trước đến nay nàng luôn bị người khác cười nhạo, đả kích, thậm chí phủ nhận như vậy, rất nhiều lúc nàng đã không còn cảm giác gì nữa, thậm chí đã sớm dự đoán được kết quả.
Nhưng tại sao lúc này nàng lại quan tâm đến suy nghĩ của Lục Văn như vậy.
Không muốn bị Lục Văn cười nhạo, không muốn bị Lục Văn phủ nhận.
Thẩm Nam Chi không biết giọng nói đáp lại của mình có phát ra hay không, cũng không biết lúc này mình lộ ra biểu cảm gì, chỉ là nàng cũng không tiếp tục cúi đầu xuống nữa, cứng đầu thẳng lưng, ánh mắt liền không khỏi rơi trên mặt Lục Văn.
Lục Văn dường như suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên, hắn đưa tay ra, trong lòng Thẩm Nam Chi run lên, rất nhanh đã bị Lục Văn móc ngón tay, rồi nắm tay kéo nàng đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói nhỏ: “Định mời ta ăn cơm sao?”
Thẩm Nam Chi sững sờ, bước chân đã theo kịp Lục Văn, mu bàn tay truyền đến nhiệt độ hơi lạnh của đầu ngón tay Lục Văn, tảng đá lớn treo trong lòng cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Nàng mấp máy môi, hồi lâu sau mới đáp: “Có lẽ sẽ không có ai mua đâu, chỉ là xà phòng loại kém…”
Lục Văn đi đến cửa phòng chính bỗng nhiên dừng bước, trên tay hơi dùng sức, Thẩm Nam Chi chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo ngã về phía trước.
Một tiếng kêu kinh hãi nhỏ, hai tay Thẩm Nam Chi chống lên n.g.ự.c Lục Văn, hơi thở hai người quyện vào nhau trong giây lát, liền thấy Lục Văn hơi cúi người xuống, ghé sát tai nàng, cũng đưa cổ mình đến gần nàng: “Nàng ngửi cho kỹ đi, kém ở chỗ nào?”
Giọng nói Lục Văn hơi cao lên, mang theo chút âm điệu quyến rũ, khi hắn đến gần, y phục lay động, mang theo hơi thở ấm áp ẩn giấu trong vạt áo phả lên.
Trên mặt bị hơi thở phả vào đ.â.m sầm, Thẩm Nam Chi theo bản năng hít vào, liền ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc, quấn lấy khoang mũi, nhẹ nhàng lướt qua khứu giác, cảm giác mềm mại ấy, có chút không hợp với Lục Văn, nhưng lại không hiểu sao lại rất phù hợp với khí chất của hắn, khiến lòng người xao xuyến, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Nam Chi nhanh chóng hoàn hồn, liếc mắt thấy đám người hầu đang khuân vác hòm vào sân, đồng tử co rút lại, vội vàng đẩy Lục Văn ra: “Ở… ở ngoài này…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");