(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng Lục Oánh lại tỏ ra bình tĩnh, như thể việc gặp nàng ở đây không có gì bất ngờ, nhìn dáng vẻ của nàng, nàng ấy chớp mắt, lên tiếng trước: “Sao tỷ lại ở đây một mình? Gặp chuyện gì khó khăn sao?”
Nàng há miệng, không hiểu sao Lục Oánh lại bình tĩnh như vậy, cũng không nói ra được khó khăn của mình, chỉ lắc đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao… sao muội không hỏi ta tại sao lại ở đây?”
Lục Oánh khẽ cười, xua tay: “Lục Văn mấy hôm trước về phủ đã nói với mọi người rồi, thấy tỷ có vẻ căng thẳng nên ta không hỏi nhiều.”
Đồng tử nàng co rút lại, vẫn còn căng thẳng: “Hắn… hắn nói thế nào? Còn mẫu thân… phu nhân quốc công…”
Nàng không ngờ Lục Văn lại trực tiếp nói với mọi người ở quốc công phủ về tình hình của nàng, việc nàng rời khỏi quốc công phủ, Từ thị sao có thể dễ dàng đồng ý, mà Lục Văn ở quốc công phủ lại không có tiếng nói gì, nhưng thái độ của Lục Oánh rõ ràng không giống như đang kinh ngạc hay lo lắng vì việc nàng bỏ trốn, điều này khiến nàng nhất thời cảm thấy bất an.
Lục Oánh chớp mắt, im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, sau đó mới chậm rãi nói: “Sao vậy? Lục Văn không nói với tỷ sao? Ta cứ tưởng sau này tỷ với hắn vẫn còn liên lạc chứ.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Oánh, nghĩ đến mối liên hệ gần đây giữa mình và Lục Văn, nàng hơi chột dạ, quay mặt đi: “Không… không còn nữa.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lục Oánh nghe vậy khẽ gật đầu: “Vậy à, lúc đầu ta nghe nói Lục Văn đi tìm tỷ, còn nghĩ không biết từ bao giờ hai người lại thân thiết như vậy, bây giờ hắn đúng là đã đổi đời, không biết dùng cách gì mà lại được phụ thân phong làm thế tử, giờ hắn đã là thế tử quốc công phủ, nghĩa là đã cho tỷ rời khỏi Lục gia, ai còn có thể nói được gì nữa chứ.”
Nàng giật mình, lại trừng mắt nhìn Lục Oánh: “Muội nói, Lục Văn đã trở thành thế tử quốc công phủ?”
Làm sao có thể làm được như vậy!
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, như thể ngoài chuyện này ra còn có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, nhưng nàng lại nghĩ nhiều hơn đến cậu thiếu niên từng bị lãng quên trong căn nhà nhỏ hoang vắng năm xưa, giờ đây lại từng bước leo lên vị trí thế tử, không chỉ riêng nàng, chắc cả quốc công phủ trên dưới đều không ai nghĩ hắn có thể làm được chuyện này.
Ông chủ quầy hàng đang bận rộn đóng gói nguyên liệu làm xà phòng, không chú ý nghe cuộc trò chuyện của hai vị khách quý.
Chỉ là nhìn những nguyên liệu được cho vào hộp, nàng không khỏi nghĩ, vậy nàng có thể làm được những gì mình muốn làm không.
[Những việc nàng muốn làm, ta đều để nàng thực hiện được, cứ ở bên cạnh ta, không được sao?]
Tim nàng run lên, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến Lục Văn ngày hôm đó nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nói ra câu này, mà lúc này Lục Oánh lại đang đứng trước mặt, điều này khiến nàng càng thêm chột dạ.
Lục Oánh hình như không để ý đến sắc mặt hơi thay đổi của nàng, nghe nàng kinh ngạc hỏi, chỉ mỉm cười nói: “Tỷ không còn ở Lục gia nữa, không biết cũng là bình thường, ta nói thật, đại ca ta lúc còn sống thật sự không có dáng vẻ của một thế tử, nhưng để Lục Văn làm thế tử thì thật sự quá nực cười.”
Vậy là, Lục Văn đã trực tiếp dùng thân phận thế tử để nàng rời khỏi Lục gia sao, bây giờ nàng không còn là con dâu Lục gia nữa, chỉ là một góa phụ thôi sao.
Trong lòng nàng nhất thời có chút rối loạn, rất nhiều cảm xúc suy nghĩ không rõ ràng, Lục Oánh lại xua tay nói tiếp: “Thôi, những chuyện rắc rối này không nói nữa, câu hỏi vừa nãy tỷ vẫn chưa trả lời ta, bây giờ tỷ sống ở đâu? Nghe nói tỷ cũng không về nhà mẹ đẻ.”
Câu nói này kéo suy nghĩ của nàng trở lại, nàng lập tức căng thẳng, ấp úng giải thích: “Ta… ta ở ngoại ô thành, tạm thời chưa định về nhà mẹ đẻ.”
Nói đến nhà mẹ đẻ của nàng, Lục Oánh chắc là rất hiểu, nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo của Thẩm Cẩn Nhu, nàng ấy gật đầu đồng tình: “Không về cũng tốt, vậy sau này tỷ có tính toán gì không? Bữa tiệc lần trước tỷ đã giúp ta rất nhiều, ta không thích nợ ân tình của người khác, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói.”
Nghe vậy, nàng vội vàng xua tay: “Không cần đâu, lần đó muội cũng đã giúp ta không ít, giờ ta không còn ở Lục gia nữa, thật sự ngại làm phiền muội.”
Lục Oánh bật cười: “Lúc tỷ ở Lục gia cũng đâu thấy tỷ ngại làm phiền ta, đó tính là giúp đỡ gì chứ, chẳng qua chỉ là nói sơ qua về lễ tế, sau đó những gì tỷ làm còn chu toàn hơn những gì ta nói với tỷ rất nhiều, tính tỷ thật sự kỳ lạ, hoàn toàn khác với muội muội của tỷ.”
Nàng có thể tổ chức lễ tế chu toàn hơn được là nhờ sự giúp đỡ của người bạn kia, nhưng Lục Oánh cũng đã cung cấp cho nàng không ít thông tin hữu ích, nói cho cùng, Lục Oánh cũng đã giúp nàng.
Hơn nữa, bây giờ nàng vốn muốn tự mình làm chút việc, liền vẫn kiên quyết nói: “Hôm nay muội cũng lại giúp ta một lần nữa, thật sự cảm ơn, nhưng… nhưng sau này ta sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho muội, mong muội nhất định phải nhận.”
Lục Oánh nhướn mày, ánh mắt nhìn kỹ khuôn mặt vừa căng thẳng vừa kiên quyết của nàng, nàng quả thật khác với Thẩm Cẩn Nhu, chỉ là hơi nhút nhát và rụt rè một chút, nhưng không hiểu sao, nàng ấy luôn cảm thấy Thẩm Nam Chi bây giờ so với người nàng ấy quen biết lúc ban đầu đã có sự thay đổi rất lớn, nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");