(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nàng không biết Thúy Yến và A Quốc đã nói gì với nhau, nhưng lại cảm thấy cái cớ vụng về của mình vậy mà lại có thể tách cả hai người ra, đến lúc này nàng lại càng cảm thấy, nếu như trên người mình có tiền, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được cơ hội rời đi, nhưng rốt cuộc vẫn là không có.
Nghĩ vậy, nàng liếc mắt thấy hai người đã vào cửa hàng, chắc chắn bọn họ sẽ không nhìn thấy nàng, nàng liền nhanh chóng quay người đi về hướng quen thuộc trước đây, phía trước không xa chính là quầy hàng bán nguyên liệu làm xà phòng.
Nàng nhanh chóng bước đến, nhìn người bán hàng đang ngủ gật, bước chân chợt dừng lại.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trong lòng nàng có chút căng thẳng và rụt rè. Có lẽ trước đây là không có cơ hội để nàng làm như vậy, nàng không cho rằng mình thật sự không thể làm được, trong lòng do dự một hồi, lại sắp xếp từ ngữ một chút, nàng mới bước tiếp, sải bước đến trước quầy hàng.
Vừa thấy có khách đến quầy hàng, ông chủ liền hoàn hồn, vội đứng dậy niềm nở chào mời: “Vị phu nhân này, chắc là muốn mua nguyên liệu làm xà phòng phải không? Xà phòng của ta đều mới được nấu xong gần đây thôi, chất lượng nguyên chất, sánh mịn, cô cần loại nào, nàng mở ra cho cô xem.”
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Cổ họng nàng nghẹn lại, lời nói đến miệng lại như bị thắt nút, ngập ngừng một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ông… Ông chủ, ta muốn bàn với ông một việc làm ăn. Ta biết làm xà phòng, ta muốn dùng xà phòng ta làm ra để đổi lấy một ít nguyên liệu của ông, sau đó sẽ bày bán xà phòng ở quầy hàng của ông, số tiền bán được thì chúng ta…”
Nàng còn chưa nói hết, ông chủ nghe được một nửa đã hiểu ra vấn đề, sắc mặt lập tức sa sầm, ngắt lời nàng với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Ta cần xà phòng của cô làm gì? Ai mà chẳng biết làm xà phòng, ta đây bán nguyên liệu làm xà phòng, ta lại không biết làm sao? Không mua thì tránh ra, đừng làm phiền nàng buôn bán.”
Lời nói không chút khách khí của ông chủ khiến mặt nàng nóng bừng, nàng vốn không giỏi làm chuyện này, lời còn chưa nói hết đã bị từ chối, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
Nhưng rất nhanh nàng lại cắn răng, đã quyết định làm việc này thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc.
Trong đầu nàng hiện lên lời Lục Văn thường nói với nàng: “Ngẩng đầu lên, cười lên.”
Không hiểu sao nàng lại đột nhiên nhớ đến Lục Văn, khiến tim nàng đập mạnh một nhịp, không thể trì hoãn thêm nữa, nàng liền ngẩng đầu lên, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng: “Không phải vậy đâu ông chủ, ta chỉ muốn thử xem xà phòng ta làm có được mọi người yêu thích hay không, muốn bán thử cho vui thôi, nhưng ta không có quầy hàng riêng, nên mới muốn mượn quầy của ông, nếu thật sự kiếm được tiền, chúng ta chia tám hai cũng được.”
Ông chủ nhìn cô nương trước mặt đang mỉm cười hiền hòa, những lời từ chối cay nghiệt đến miệng lại lặng lẽ biến mất. Ông nhíu mày, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy nàng ăn mặc sang trọng, ánh mắt trong veo, nhìn không giống kẻ lừa đảo, mà giống như một phu nhân nhà giàu rảnh rỗi muốn g.i.ế.c thời gian.
Ông chủ không mấy hứng thú với việc chia tám hai, căn bản không nghĩ xà phòng mà nàng làm ra có thể bán được bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ lại, nếu có thể bán được hàng của mình thì cũng không sao, thế là ông dịu giọng, mở lời: “Cũng không phải là không được, cô cứ mua nguyên liệu ở chỗ ta, đến lúc muốn bán thì mang xà phòng đến đây là được.”
Thấy ông chủ đã đồng ý, mắt nàng sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nàng lấy đâu ra tiền mua nguyên liệu, nhưng nhìn ý của ông chủ, chắc chắn là không cho không nàng rồi, cũng rõ ràng là không tin xà phòng của nàng có thể kiếm ra tiền.
Nàng hơi ngại ngùng đưa tay vào túi sờ soạng, nàng thật sự là không có một xu dính túi, nếu muốn trả tiền, chỉ có thể gọi Thúy Yến và A Quốc quay lại, nhưng như vậy lại là dùng tiền của Lục Văn, còn sẽ bị Lục Văn biết chuyện này.
Những lời Lục Văn nói hôm đó vẫn văng vẳng bên tai, nàng cắn răng, tháo chiếc trâm cài trên đầu đưa ra: “Ta dùng chiếc trâm này thế chấp được không?”
Nói xong, nàng sợ ông chủ nghi ngờ mình, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Ra ngoài vội quá nên không mang theo bạc.”
Chiếc trâm nàng đưa ra không đáng giá bao nhiêu, là chiếc trâm nàng đã đeo từ hồi ở nhà mẹ đẻ, đến chính nàng cũng không nhớ rõ là năm nào tháng nào mẫu thân nàng hào phóng mua cho.
Ông chủ cúi đầu nhìn chiếc trâm, lần này thì thật sự mất kiên nhẫn, cau mày, định lên tiếng đuổi đi thì bỗng có người đi tới, đưa ra một thỏi bạc, nói bằng giọng đều đều: “Tiền của nàng ấy ta trả, tất cả đồ ở quầy này, ta mua hết.”
“Lục… Lục Oánh, sao cô lại…” Nàng trừng lớn mắt, nhận ra người đến lại là Lục Oánh, nàng nhanh chóng cảnh giác nhìn xung quanh nàng ấy.
Ông chủ thì bị thỏi bạc làm hoa mắt, chỉ ngẩn người ra một chút, rồi vội vàng đưa tay nhận lấy bạc, cười nói lấy lòng: “Vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ gói ghém mọi thứ cẩn thận rồi đưa đến phủ của quý nhân, không để xảy ra sơ suất gì đâu ạ.”
Nàng vẫn còn đang kinh ngạc, bên cạnh Lục Oánh không có bất kỳ người hầu nào, không biết là lúc này tạm thời không có ai đi theo nàng ấy hay là nàng ấy chỉ đi ra ngoài một mình, nhưng dù là trường hợp nào, việc nàng ấy xuất hiện trước mặt nàng cũng đã bại lộ hành tung của nàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");