Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 69




“Hoảng loạn cái gì? Ta vừa rồi bất quá là khinh địch thôi, đều lui ra sau cho ta, hôm nay ta nhất định phải bắt lấy tiểu nha đầu này!”

Liễu Nguyên Húc từ nhẫn lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, máu trên vai hắn lập tức chậm rãi ngừng chảy.

Thấy như vậy các đệ tử Ẩn Nguyệt Cung lập tức hưng phấn trở lại, đúng vậy, đại sư huynh của bọn họ còn chưa có nhận thua mà, bọn họ sao có thể sợ hãi trước chứ?

Ẩn Nguyệt Cung có Linh Khí rất nhiều, đan dược vô số, mặc dù là đua sức chịu đựng hay là đua kinh nghiệm cũng tuyệt đối không thể thua bởi cọng giá này.

Thấy vậy, Diệp Linh Lang cười khẽ một tiếng.

“Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của ngươi là đối với sự mạnh mẽ của ta hoàn toàn không biết gì cả.”

Nói xong, Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra một lọ đan dược, tùy ý đổ ra bảy tám viên rồi ngay trước mặt Liễu Nguyên Húc bỏ hết vào trong miệng, lúc nhai còn phát ra vài tiếng rắc rắc, giống như đang ăn kẹo vậy.

Sau khi ăn xong, khí thế trên người Diệp Linh Lang nháy mắt trở nên mạnh hơn nhiều, linh khí đã tiêu hao được bổ sung, hơn nữa thể lực hao tổn cũng lập tức khôi phục về trạnh thái tốt nhất.

Dáng vẻ kia khiến đệ tử Ẩn Nguyệt Cung nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Liễu Nguyên Húc cũng không khỏi sửng sốt một hồi.

Phải biết rằng so với loại đan dược chữa thương bổ trợ sau trận chiến, thì loại đan dược chữa thương tức thì tăng thêm sức mạnh trân quý hơn rất nhiều, bởi vì loại đan dược này yêu cầu hiệu quả ngay lập tức, hơn nữa tác dụng phụ phải nhỏ nhất để không ảnh hưởng đến sức chiến đấu, cho nên nó thường dùng nhiều nguyên liệu tinh quý, mà mức độ khó khăn khi luyện chế cũng cao hơn không ít.

Loại này bình thường chỉ có luyện đan sư của các tông môn lớn hoặc là luyện đan sư cấp cao của Liên Minh mới có thể luyện ra được, mà muốn mua lại từ trong tay những người này sẽ quý càng thêm quý.

Cho dù là tông môn lớn như Ẩn Nguyệt Cung đi nữa thì khi đệ tử ra ngoài chiến đấu, trừ khi thật cần thiết mới lấy ra dùng, hơn nữa một lần cũng chỉ có thể ăn một viên, nếu lại chịu đựng không nổi mới phải thêm một viên.

Còn chưa tiếp tục đánh nhau thì Liễu Nguyên Húc đã bị nàng làm tức giận đến nghẹn một hơi rồi, thân là thủ tịch đại đệ tử của Ẩn Nguyệt Cung hắn cũng chỉ một lần ăn một viên mà thôi, nàng một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ lại thuộc về một tông môn trong góc xó xỉnh nào đó chưa từng nghe qua, nàng dựa vào cái gì một lần ăn bảy tám viên chứ? Thứ này chẳng lẽ không cần tiền chắc?

Càng quá đáng chính là, vừa nãy người bị thương hình như là hắn đó? Nha đầu kia ngay cả miếng da cũng chưa bị rách, ăn đan dược làm gì? Ăn cho ai xem hả? Đây là đang khinh thường ai hả?

Liễu Nguyên Húc càng nghĩ càng giận, hắn hôm nay lại bị một Trúc Cơ nho nhỏ làm cho nhục nhã.

Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang, tốt, thật là tốt, hắn nhớ kỹ rồi!

Chờ hôm nay hắn gϊếŧ nha đầu này rồi, hôm nào sẽ đi tiêu diệt tông môn nát kia của nàng!

Vì thế, hắn mang theo lửa giận bừng bừng, giơ trường kiếm lên, lần nữa đâm tới chỗ Diệp Linh Lang, chân sau của Diệp Linh Lang hơi dùng sức đạp một chút, tay cầm Huyền Ảnh lao lên tiếp tục cùng Liễu Nguyên Húc đánh gϊếŧ.

“Keng keng keng” âm thanh kiếm cùng kiếm va chạm liên tục truyền đến, mỗi một chiêu thức đều chấn động lòng người.

Liễu Nguyên Húc càng đánh càng có vẻ cố sức, mà Diệp Linh Lang lại càng đánh càng hung.

Thanh kiếm trong tay nàng cứ như là rất có ý nghĩ của mình, linh hoạt giống như một con rắn, nơi nào có sơ hở liền đâm vào nơi đó, đâm đến hắn khó lòng phòng bị, trải qua vài hiệp trên người hắn lại có thêm không ít vết thương lớn lớn bé bé.

Cảm thấy bản thân sắp chống đỡ không được, hắn nhanh chóng từ nhẫn lấy ra một tấm bùa Định Thân, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ném lên người Diệp Linh Lang.

Diệp Linh Lang cũng không nghĩ tới thằng nhãi này còn có chiêu ném lá bùa, không cẩn thận bị hắn ném trúng, cả người đều bị cố định một chỗ.

Liễu Nguyên Húc vừa định thở ra một hơi nhanh chóng lui về sau, ai ngờ lại căn bản! Không! Thở! Ra! Được!

Bởi vì sau khi Diệp Linh Lang không thể động đậy, thanh kiếm trong tay nàng lại trực tiếp thoát khỏi khống chế, tiếp tục điên cuồng chém lung tung về phía hắn, tư thế kia giống như nó có mối thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ không đội trời chung với hắn vậy.

Huyền Ảnh càng đánh càng hung, càng đánh càng tàn nhẫn, thừa dịp tên nhãi này hiện tại là Trúc Cơ, nó nhất định phải cho mình báo thù thật đủ mới được!

Một màn này làm Liễu Nguyên Húc ngây người, cũng làm đệ tử Ẩn Nguyệt Cung xem đến ngơ ngác.

Lúc này hắn thật sự tin tưởng thanh kiếm này có kiếm linh, hơn nữa còn là một kiếm linh vô cùng thù dai.

Cái này làm cho Liễu Nguyên Húc càng không thể hiểu nổi, Thanh Huyền Tông rốt cuộc là thể loại tông môn gì? Tại sao chỉ một đệ tử Trúc Cơ kỳ nho nhỏ đã có được một thanh kiếm có linh kiếm?

Thứ này cũng không phải là đan dược chữa thương tăng sức trong lúc chiến đấu nữa, thứ này dù có tiền cũng không thể mua được, đây chính là một bảo bối vô cùng lớn mà bất kỳ tông môn nào có được đều phải cung phụng ở Tàng Bảo Lâu đó!

Càng đáng giận chính là, bảo vật mà mỗi người đều cầu mà không được, ngay cả hắn cũng không có, vừa nãy lại bị tiểu Trúc Cơ này tiện tay ném văng để thừa dịp chạy trốn, cái này hợp lý sao? Đây là chuyện mà người làm sao?

Ý thức được chuyện này, Liễu Nguyên Húc càng tức giận, không chỉ có nghẹn trong l*иg ngực mà ngay cả trong đầu cũng tức giận đến thình thịch.

Mà lúc này, Diệp Linh Lang cũng đã xé xuống lá bùa của Liễu Nguyên Húc ném trên người nàng, nhẹ nhàng, tùy tiện.

Cảnh này làm cho trong lòng Liễu Nguyên Húc vốn đang tức giận ngập trời, lại càng thêm tiến gần bờ vực hỏng mất.

Lá bùa do một phù tu cao cấp của Ẩn Nguyệt Cung làm ra, nàng lại có thể tiện tay xé xuống, giống như đang xé món đồ chơi vậy.

Tu vi trúc Cơ kỳ đánh không lại nàng, ăn đan dược cũng ăn không qua nàng, kiếm trong tay không tốt bằng nàng, ngay cả lá bùa đều không có biện pháp giữ chân người ta, một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như nàng lại đáng sợ đến như vậy!

“Các ngươi còn sững sờ ở nơi đó làm gì nữa? Tính lẳng lặng như vậy thưởng thức đại sư huynh của các ngươi bị ta hành hung sao? Thật sự đánh chết thì các ngươi tính làm sao hả?”

Diệp Linh Lang kêu một tiếng làm những đệ tử Ẩn Nguyệt Cung kia nhanh chóng tỉnh táo lại, đúng vậy, thật sự để đại sư huynh bị đánh chết thì phải làm sao? Nếu hắn chết đi thì bọn họ một người cũng không sống được!

Lúc này mặt mũi còn quan trọng sao? Không quan trọng!

Vì thế, bọn họ nhanh chóng cằm kiếm trong tay, cùng nhau vọt qua chỗ Diệp Linh Lang, mới vừa chạy được một nửa đã nghe Diệp Linh Lang bổ thêm một câu.

“Vậy mới đúng chứ, chỉ đứng nhìn thôi có ý nghĩa gì, tới đây, gia nhập vào, cùng đại sư huynh của các ngươi bị ta hành hung!”

“……”

Còn chưa đánh nhau nhưng tâm thái đã băng trước một nửa rồi.

So với việc nhiều đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cùng liên thủ với thủ tịch đại đệ tử cùng nhau vây công một Trúc Cơ kỳ, thì càng mất mặt chính là, nhiều đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cùng liên thủ với thủ tịch đại đệ tử, cùng nhau bị Trúc Cơ kỳ này hành hung.

Sau đó, bọn họ thật sự cùng nhau bị một mình Diệp Linh Lang hành hung.

Một màn này ngoại trừ Quý Tử Trạc ra thì những người khác đều đã xem đủ rồi.

Vẫn luôn đều cho rằng đầu nhỏ của tiểu sư muội đặc biệt thông minh, trên phương diện chế tạo bùa chú đặc biệt cường hãn, hiện tại mới biết được thì ra sức chiến đấu lại mạnh mẽ đến vậy.

Lần trước lúc nhìn Tạ Lâm Dật bị nàng hành hung, trong lòng bọn họ cũng thật cho rằng Tạ Lâm Dật bị thương nên quá yếu, không nghĩ tới không phải hắn quá yếu, mà là tiểu sư muội thật sự quá mạnh!

Mặc dù rất thích chơi đùa giở trò, nhưng khi động thủ hành hung người thì tuyệt đối không nói giỡn!

“Đệ tử Ẩn Nguyệt Cung nghe lệnh, hiện tại toàn bộ tản ra, từng người rời đi, ta cũng không tin một mình nàng có thể đuổi theo hết mọi người!”

Liễu Nguyên Húc mới vừa nói xong, năm người Quý Tử Trạc bọn họ nhanh chóng tản ra làm thành một vòng rất lớn, đem đám người kia vây quanh.

“Tiểu sư muội còn chưa đánh đủ đâu, không ai được chạy!”

Mấy người này vừa rồi vẫn luôn yên lặng đứng một bên khiến Liễu Nguyên Húc cũng quên mất bọn họ.

Thật vất vả nghĩ đến một biện pháp giải quyết khốn cảnh, thì năm người lại ra tay đánh vỡ.

Càng kỳ quái hơn chính là, năm người bọn họ vây kín đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cũng thôi đi, nhưng mà ngay cả quả tuyết linh sáu chân kia cũng trộn lẫn vào là có ý gì? Nó có hiểu được bản thân cũng là kẻ đối lập hay không? Nó có biết bản thân có thực lực bao nhiêu hay không chứ?

Liễu Nguyên Húc hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, đáng giận chính là khi hắn gặp nạn, quả tuyết linh đáng ghét kia cũng tới nhục nhã hắn.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.