Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 2: Linh Xu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết quan niệm của bạn về “mặt trẻ con” là như thế nào?

Hầu hết “mặt trẻ con” sẽ có liên hệ mật thiết với “lanh lợi, ngọt ngào, mối tình đầu”, nhưng “mặt trẻ con” ở trước cửa này thì không phải như vậy, nó là điển hình cho kiểu không đủ đẹp trai nên dùng trong sáng thế vào. Đôi mắt của cậu thiên về tròn, gương mặt hơi bầu bĩnh, sống mũi coi như là cao thẳng, đôi môi cũng không phải đặc biệt gợi cảm, nói chung khó đạt tới vẻ đẹp trai kinh điển mày kiếm mắt sáng. Kiểu khuôn mặt này nếu muốn vượt qua những nhan sắc trời cho để cố chen chân vào hàng ngũ trai đẹp, vậy thì chỉ có thể dùng sự trong sáng làm điểm nhấn.

Với người khác sự trong sáng chỉ là món ăn kèm để tăng thêm chất riêng, còn kiểu người này thì sự trong sáng lại là món ăn chính và được đẩy mạnh tiêu thụ.

Nói là trong sáng nhưng cũng không hẳn là rất trong sáng. Bạn nhìn bộ đồng phục cảnh sát trông có vẻ nghiêm túc trên người cậu ta xem, cẩn thận mở khuy áo đến nút thứ hai, rồi dùng bàn là ủi phẳng từng nếp nhăn, tạo thành một “phong cách tự nhiên thoải mái” trông qua thì phóng khoáng, tùy tiện nhưng thực chất là bức bối muốn chết. Mái tóc rẽ ba bảy ngoan ngoãn, nhưng nếu nhìn kỹ một chút thì sẽ thấy mỗi một lọn tóc mái đều đã được vuốt sáp mười tám lần, để nhằm tôn lên những đường nét khuôn mặt vốn không sắc lắm của cậu ta, hơn nữa còn phải trông gọn gàng sạch sẽ và già dặn —— nói tóm lại loại tạo hình này là kiểu trong mắt các bậc cha chú năm mươi tuổi thì “Rất ngoan, rất tốt”, còn trong mắt những người hai mươi tuổi đồng trang lứa thì là cao thủ giả tạo “Ôi giời làm màu”.

Ừ hứ, đây chính là Phòng Linh Xu.

Cậu ta khiến Phòng Chính Quân cảm thấy không vừa mắt, chuyện này thật quá bình thường, Phòng Chính Quân không thể nói rõ cậu ta không tốt chỗ nào chỉ là loáng thoáng có cảm giác “Tên nhóc thối tha này không phải người tốt lành”. Đúng, cái kiểu ranh con thối tha này chỉ có đồng loại mới hiểu được, bạn ném cậu ta vào trong quán bar, dù cậu ta mở miệng gọi một câu “Anh giai tới chơi à” thì cũng chẳng có gì kỳ quái.

Rõ ràng cợt nhả còn giả vờ ngoan hiền, là tên nhóc vô liêm sỉ trong mắt bố đẻ, là đĩ trà xanh(*) trong mắt đám đàn ông.

(*)Đĩ trà xanh (green tea bitch): ý chỉ những người có bề ngoài trong sáng, trước mặt người khác tỏ vẻ ngây thơ, đáng yêu nhưng sau lưng thì thủ đoạn.

Phòng Linh Xu nghiên cứu tâm lý tội phạm ở Mỹ, hai năm trước mới về nước rồi được đưa vào Trung tâm Trinh sát hình sự của Cục Công an thành phố với tư cách là một nhân tài ưu tú. Nếu muốn hỏi vì sao bà Phòng và Đội trưởng Phòng lại ầm ĩ đến mức ly hôn thì nguyên nhân không gì ngoài mẹ ruột không muốn con trai lại làm nghề cảnh sát, nhưng con trai cứ nhất quyết muốn kế thừa con đường sự nghiệp của bố —— Lúc trước học trường cảnh sát thì bà Phòng đã cực kỳ không vui, trông thấy Tiểu Phòng đi Mỹ thì bà Phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết đâu con trai có thể làm nghiên cứu gì đó trong trường đại học.

Được thôi, trông mòn trông mỏi, Tiểu Phòng vừa về nước chẳng những không vào trường đại học mà còn đường hoàng gia nhập hệ thống công an, theo như lời bà Phòng thì là: “Tôi hỏi ông, học lực của nó thế kia mà không đủ để kiếm một chân văn phòng ở Văn phòng Công an tỉnh? Văn phòng tỉnh không có Cục điều tra hình sự? Ông để nó tới Cục thành phố là ý gì?”

Còn là một nhánh nhỏ của Cục thành phố!

Bà Phòng bùng nổ ngay tại chỗ: “Làm cảnh sát cả đời mà ông không quen biết ai ở Văn phòng Công an tỉnh? Ông không biết khom cái lưng uốn cái gối xuống? Phòng Chính Quân, tôi kết hôn mấy chục năm với ông chưa từng hưởng được cái phúc chó má gì, con trai là con trai của ông, đi học ông không hỏi đi làm ông không lo, ông lấy vợ sinh con làm gì?”

Súng bắn liên thanh, Phòng Chính Quân túa mồ hôi trán: “Trung tâm Trinh sát hình sự cũng là tổ chức chính quy, cũng có biên chế.”

“Có biên chế cái con mẹ nhà ông! Tôi thèm vào cái biên chế của ông!”

Hai vợ chồng ầm ĩ đến mức ly hôn nhưng vẫn không hề lay chuyển được nguyện vọng muốn được chiến đấu ở tuyến đầu điều tra của đồng chí Tiểu Phòng. Điều quan trọng là Phòng Linh Xu nhìn thế nào cũng không giống một cảnh sát đứng đắn, ngày ngày ăn diện như một anh chàng thần tượng thời thượng khiến cho trên mạng lan truyền một câu “Cạnh Tháp Chuông có một anh giai cảnh sát cực kỳ đẹp trai”.

Nói đúng ra thì Phòng Linh Xu không đẹp trai đến mức “cực kỳ” mà chỉ là được hào quang của nghề nghiệp bổ trợ, hơn nữa bình thường cậu thích tạo dáng nên gương mặt được năm điểm cộng thêm nụ cười cũng miễn cưỡng được tám điểm. Lại thêm anh giai này rất tích cực đáp lại sự nhiệt tình của cư dân mạng, mỗi ngày mở một mục nhỏ về phân tích tâm lý tội phạm trên Weibo, hiện tại đã trở thành người nổi tiếng trên mạng với một trăm nghìn fan.

Những thứ đó Phòng Chính Quân đều nhịn cả, vấn đề là con trai ông còn có xu hướng cá nhân hơi khó nói. Hồi nhỏ thì không thể hiện rõ nhưng sau khi từ Mỹ về thì hoàn toàn buông thả.

Chính vì cái xu hướng điên dồ đó mà bà Phòng suýt chút nữa xé xác Đội trưởng Phòng bằng tay không.

Không nói nữa, không nói nổi nữa, Đội trưởng Phòng đau đầu.

Lúc này Phòng Linh Xu xoay chiếc USB trong tay rồi nở một nụ cười ngượng ngùng: “Xin lỗi các chú các bác, cháu vừa mới ở bên pháp y về, lấy chút tài liệu nên tới trễ ạ.”

Cậu được người trong Cục nhìn từ nhỏ đến lớn, là đồng nghiệp cũng là các chú bác. Trần Quốc Hoa vẫy tay cười nói: “Nhóc chuyên gia, vào đi, vào đi.”

Phòng Chính Quân vừa nhìn thấy cái dáng vẻ làm bộ làm tịch này của cậu thì đã cảm thấy ngứa mắt, không khỏi sầm mặt nói: “Con tới làm gì?”

Trần Quốc Hoa sẵng giọng: “Thế nào là nó tới làm gì? Nhân tài ưu tú từ hải ngoại về đấy nha! Lão Phòng, ông thế là sai rồi, dùng người không nghi người, làm việc không ngại thân thích, ông làm vậy là đi ngược với nguyên tắc của Đảng viên.”

Tất cả mọi người cười ồ lên.

Phòng Linh Xu không định cãi nhau với bố mình, cậu sử dụng cách đơn giản nhất, quy củ đi đến bên cạnh bố cậu, vừa đưa USB cho bố vừa tiện tay lấy kính ra đeo.

Vừa đeo kính vào thì khí chất toàn thân cậu bỗng nhiên trầm tĩnh lại.

“Vừa rồi ở ngoài cửa tôi đã nghe hết, tình hình cụ thể của hiện trường vụ án đúng như những gì Đội trưởng Phòng đã nói. Tôi mới từ phòng kỹ thuật về, với tư cách là cảnh sát của Trung tâm Trinh sát hình sự tôi muốn bổ sung vài điều cho lời tường thuật của Đội trưởng Phòng.”

Cậu thay đổi xưng hô với bố rõ ràng là muốn biểu đạt sự trịnh trọng, mọi người cũng tắt ý cười, ngồi lại về chỗ.

“Giải phẫu sơ bộ, thời gian tử vong của ba người nhà Lư Thế Cương không đồng nhất, nguyên nhân cái chết cũng không giống nhau. Nhìn từ bề ngoài, ba người đều chết do vết thương của dao đâm nhưng thời gian Lư Thế Cương bị trói lâu hơn nhiều so với vợ và con trai, có thể ông ta bị trói tới bốn tiếng đồng hồ.”

Bốn tiếng đồng hồ, như vậy sẽ để lại vết hoen tử thi rất rõ trên thi thể, khác với thi thể của Trương Thu Ngọc và Lư Thiên Kiêu, thậm chí trên cổ tay của Lư Thế Cương còn để lại những vết xước rất rõ ràng.

“Tuy vẫn chưa thể xác định cụ thể thời gian tử vong của Trương Thu Ngọc và Lư Thiên Kiêu nhưng theo suy đoán là chết trước Lư Thế Cương. Vết hoen tử thi của họ khác hẳn với Lư Thế Cương, là sau khi chết mới bị trói lại cho nên không có vết loang. Còn Lư Thế Cương thì bị trói lại sau đó mới bị giết.”

Đây là lợi ích của tiến bộ khoa học kỹ thuật, ít nhất mười lăm năm trước lực lượng cảnh sát không thể phân biệt được thứ tự người chết trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

—— Nhưng điều đó có nghĩa là gì?

Vẻ mặt của Phòng Linh Xu trở nên nghiêm túc: “Đúng là công nghệ điều tra của chúng ta đã tiến bộ, nhưng cũng không có nghĩa là việc ‘xác định thời gian tử vong’ mười lăm năm trước không làm được.” Cậu đẩy mắt kính lên: “Ít nhất trong 3 vụ án chúng ta có thể xác định là hung thủ giết người khỏe mạnh nhất trong nhà trước, sau đó mới ra tay giết phụ nữ và trẻ em.”

Dưới ánh sáng mờ ảo của màn hình điện tử gương mặt trẻ con của cậu toát lên vẻ nghiêm túc lạ lùng, chẳng hề khôi hài mà khiến cho người ta cảm thấy sắc sảo, nhạy bén.

Phòng Chính Quân nhìn con trai, giờ phút này ông cũng không cảm thấy tự hào mà chỉ cảm thấy nôn nóng. Tâm trạng nôn nóng ấy lớn hơn tự hào nhiều, là một loại tán thưởng trong vô thức của người cùng nghề.

—— Quay trở lại vụ án. Như Phòng Linh Xu đã nói, trước tiên gi3t chết đàn ông khỏe mạnh trong nhà rồi uy hiếp phụ nữ và trẻ em yếu đuối, đối với hung thủ của vụ án Kim Xuyên mà nói đó là cách làm an toàn nhất, cũng là một chiến lược tấn công hiệu quả có thể đơn giản hóa quá trình hành hung của gã đến mức tối đa.

Nhưng hung thủ đã giết thì sẽ giết, không có hiện tượng tra tấn và làm nhục.

Vụ án Khúc Giang lại cho thấy không cùng một hình thức, khác với vụ án Kim Xuyên ở chi tiết nhỏ không đáng kể.

Dường như chứa đựng bên trong đó là chút thái độ dồn hết cả tâm trí.

Phòng Linh Xu ngẩng đầu lên: “Tôi nghĩ có một khả năng khác, đó là khả năng mà mọi người không ai muốn đối mặt, cũng là khả năng nan giải nhất —— Có lẽ hung thủ của vụ án Khúc Giang và vụ án Kim Xuyên không phải cùng một người.”

Giọng nói sắc bén của cậu đâm thẳng vào lòng tất cả mọi người, đây là vấn đề không ai muốn đối mặt: “Tôi nghi ngờ đây là hành vi gây án mô phỏng lại.”

Ngừng lại một chốc, cậu mở bức ảnh khám nghiệm tử thi lên: “Với nghi vấn này tôi đã cùng bác sĩ pháp y kiểm tra cẩn thận ba thi thể. Đúng như tôi nghĩ, phần gáy của Lư Thế Cương có dấu vết gãy xương rõ ràng, ngực, đầu và đầu gối đều có các mô mềm bị giập và gãy ở các mức độ khác nhau. Điều này cho thấy trước khi chết ông ta đã từng bị đánh đập nhưng không chí mạng, hung thủ cố tình loại bỏ khả năng phản kháng của ông ta, sau đó qua một khoảng thời gian mới gi3t chết ông ta.”

Nói cách khác, Lư Thế Cương bị hung thủ trói ngược hai tay, rơi vào tình trạng không thể chống cự, rất có thể ông ta đã chứng kiến vợ và con trai chết ngay trước mắt.

Sau đó hung thủ mới đâm chết người chủ gia đình này, như thể một màn biểu diễn có mở đầu và kết thúc bổ trợ cho nhau.

Hung thủ không chỉ muốn ông ta chết, mà còn rắp tâm muốn ông ta trải qua một cuộc tra tấn tinh thần.

Mọi người nghĩ đến cảnh tượng lúc đó đều không khỏi toát mồ hôi.

Đây là tình huống mọi người không muốn đối mặt nhất —— Nhìn một cách tổng quát những vụ án giết người hàng loạt kinh điển trên thế giới, không gì đáng sợ bằng việc mô phỏng hành vi giết người. Đó là một loại lây truyền sự tàn bạo.

Một người giết người sẽ luôn có động cơ, bất kể động cơ đó có hợp lý hay không thì nó vẫn là độc lập, sẽ không dễ để người khác thấy. Nhưng khi một hình thức giết người được tôn sùng là kinh điển và hoàn toàn được mô phỏng lại thì sẽ không kiểm soát được số lượng kẻ giết người.

Nó sẽ tái tạo không ngừng như một con virus, một lần thử nghiệm thành công thì sẽ tạo nên phản ứng dây chuyền ngoài sức tưởng tượng. Tâm lý của hung thủ đầu tiên tạm thời không đề cập tới, nhưng đối với tất cả những kẻ bắt chước tiếp theo mà nói mỗi một lần mô phỏng thành công đều là sự khen thưởng vô cùng lớn.

“Rất đáng quan ngại.” Phòng Linh Xu nói: “Khi giết người trở thành một loại học tập và thú vui thì tôi lo rằng kẻ bắt chước sẽ không thể kiểm soát bản thân như hung thủ của vụ án ban đầu, rất có khả năng gã sẽ lại tái phạm nhanh thôi.”

Vậy thì có nghĩa, toàn bộ người dân thành phố Trường An đang bị bao trùm trong sự u ám sẽ bị tấn công bất ngờ.

Bọn họ biến thành đạo cụ luyện tập giết người.

Sắc mặt của Trần Quốc Hoa và vài vị lãnh đạo của các đồn công an khác đều xấu đi.

Phòng Linh Xu nói không phải không có lý, cậu nói quá đúng, “nan giải”, đúng, quả là nan giải. Không phải mọi người chưa từng nghĩ như vậy mà là theo bản năng không muốn suy nghĩ như vậy.

Nếu quả thật là gây án mô phỏng thì mức độ nguy hiểm cao hơn nhiều so với vụ án Kim Xuyên. Điều này có nghĩa là toàn thành phố sẽ phải bước vào trạng thái phòng bị.

Lễ hội Du lịch làm sao đây? Công việc mà biết bao nhiêu người đã vất vả thực hiện suốt nửa năm phải kết thúc như thế nào?

Phòng Linh Xu vẫn không chịu buông tha cho họ, cậu đứng dậy, chân thành đặt câu hỏi với giọng điệu bình thản: “Các vị lãnh đạo, không phải mọi người không nghĩ tới mà là mọi người không muốn nghĩ như vậy.”

Bố cậu ngẩng đầu lên, Trần Quốc Hoa cũng ngẩng đầu nhìn.

“Vụ án Kim Xuyên tạo thành quán tính cũng như sức ỳ cho mọi người. Giống như con linh dương trốn tránh báo săn, chỉ cần hy sinh tính mạng của một hộ gia đình thì có thể đổi lấy sự an toàn trong một năm —— Loại thái độ này có phải quá vô trách nhiệm với quần chúng nhân dân của tỉnh Quan Trung không?”

Cậu mới hai mươi sáu tuổi, nói năng thật sự quá ngông cuồng.

Phòng Chính Quân không hề thay đổi sắc mặt nhìn cậu.

Không ai lên tiếng trả lời cậu, mọi người chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Trên gương mặt cả dàn lãnh đạo hiện lên một nụ cười khổ ảm đạm lại sáng tỏ.

Trần Quốc Hoa liếc nhìn Phòng Chính Quân, ra hiệu cho ông đừng nên tức giận.

Cần gì phải tức giận chứ? Tuổi trẻ là như vậy, đối với đám người trẻ tuổi mà nói công lý thật quá dễ dàng, quá đơn giản, công lý của bọn họ cứ thẳng bước mà tiến, chẳng cần cân nhắc đến cái giá để duy trì công lý. Họ muốn làm hết sức mình.

Nhưng công quyền không thể tùy tiện làm hết sức, mà cần phải tính đến lợi ích của từng quần thể một cách công bằng.

Những điều này chẳng đáng để giải thích với Phòng Linh Xu. Phòng Linh Xu muốn nói cái gì thì cứ nói cái đấy, nói xong là đủ rồi.

“Linh Xu, những gì cậu nói vừa rồi rất có lý, cậu đã suy nghĩ nghiêm túc.” Sau một hồi im lặng, Phòng Chính Quân lên tiếng: “Thế nhưng có một vấn đề cậu chưa xét tới.”

Phòng Linh Xu quay mặt về phía bố mình.

Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt về phía ông.

“Cậu cảm thấy vụ án Khúc Giang và vụ án Kim Xuyên có sự khác nhau trong cách thức gây án, cho nên cậu nghi ngờ là hai người thực hiện. Điều này có lý.” Phòng Chính Quân rút điếu thuốc lá ra rồi lại đặt xuống: “Liệu cậu có nghĩ, nếu như hung thủ vẫn là kẻ trước đây thì đã năm năm gã chưa từng xuất hiện. Năm năm không có hành động, chắc chắn gã có nguyên nhân.”

Đúng, năm năm không ra tay đối với một hung thủ kiên trì giết người mười năm thì khả năng lương tâm lên tiếng cũng chẳng cao lắm. Rất có thể là gã bị thương hoặc sinh bệnh.

“Hung thủ cũng là người, gã cũng có sinh lão bệnh tử, năm năm trôi qua thể lực của gã sẽ giảm sút, trạng thái của gã sẽ thay đổi. Dưới những điều kiện đó thì gã chọn khống chế đàn ông trước, sau đó nhanh chóng gi3t chết phụ nữ và trẻ em cũng là một khả năng.”

Phòng Chính Quân đưa mắt nhìn sang bức ảnh thi thể: “Trước kia gã sẽ không chọn cách đi đường vòng như thế này là vì gã đang độ tráng niên. Nhưng hiện tại gã không thể giết người chỉ bằng một đòn.”

“Nếu là như vậy thật thì tốt rồi.” Phòng Linh Xu tháo kính xuống rồi đột nhiên tặng bố cậu một cái wink.

Phòng Chính Quân bị cậu làm cho bất ngờ, Phòng Chính Quân né người ra sau như thể tránh đạn.

Mọi người không kiềm chế được mà bật cười.

“Tôi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, hung thủ có đang ở thời kỳ sung sức không thì tôi không biết nhưng Lư Thế Cương năm nay mới ngoài năm mươi, cơ thể của ông ta được chăm sóc rất tốt, chắc hẳn ông ta không thể không có khả năng phản kháng.”

Cậu đứng lên, quét tay quanh người mình mấy cái: “Trên người Lư Thế Cương hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết chống cự, trong móng tay của ông ta dù là biểu bì hay sợi vải rách do giằng co cũng đều không có.”

Nói rồi cậu giơ tay lên: “Khi chống cự thì những chỗ như cổ tay, khớp ngón tay, khuỷu tay phải có vết bầm —— Nhưng không có, hoàn toàn không có.”

Lư Thế Cương đã bó tay chờ chết.

Trong phút chốc sắc mặt của Phòng Chính Quân thay đổi 180o.

Phòng Linh Xu đeo kính lại một lần nữa rồi nhẹ nhàng nói: “Bố, bố cứ ngồi đi đã.”

Cậu xoay người điều chỉnh nút trên màn hình điện tử: “Đây chính là điểm kỳ lạ nhất, cũng là điểm khiến tôi có một suy đoán khác. Nếu như Lư Thế Cương là một người dân hoàn toàn trong sạch vô tội thì tôi sẽ không có suy đoán này, tôi đã nói khi vừa bước vào lúc nãy.” Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phòng Chính Quân, rồi lại xoay đôi mắt sáng ngời linh hoạt sang Trần Quốc Hoa:

“Cục phó Trần, Đội trưởng Phòng, năm đó hai người đều ở huyện Kim Xuyên, là đồng nghiệp hẳn phải biết Lư Thế Cương là nghi phạm của vụ án mở đầu ở Kim Xuyên.”

Mười lăm năm, vụ án Kim Xuyên vẫn mãi chưa tìm được hung thủ nhưng khi đó cũng không phải là không có bất cứ mục tiêu nào.

Người đó chính là Lư Thế Cương đã chết ba ngày trước.

Phòng Chính Quân không nói gì, Trần Quốc Hoa đứng dậy: “Lư Thế Cương được tuyên vô tội phóng thích. Ông ta không phải hung thủ.”

Ít nhất tòa án đã cho rằng ông ta không phải hung thủ.

“Đúng, cháu biết, năm đó người dốc hết sức chủ trương suy đoán vô tội(*) chính là bố cháu.”

(*)Suy đoán vô tội hay giả định vô tội, là một trong những nguyên tắc cơ bản, được ứng dụng rộng rãi trong nền khoa học pháp lý hiện đại. Nội dung cốt lõi của nguyên tắc cho rằng mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội.

Giọng nói của Phòng Linh Xu rất nhẹ nhưng lại không có ý định lùi bước: “Bố cháu cho ông ta thân phận trong sạch.”

Lời cậu nói rất sắc bén, là “cho”, mà không phải “trả”.

“Cảnh sát cho rằng Lư Thế Cương trong sạch nhưng trong sạch hay không là do lòng người nhận định, có lúc pháp luật không thuyết phục được cảm xúc.” Phòng Linh Xu nghiêng đầu, ánh sáng xanh tối tăm từ màn hình điện tử hắt lên gương mặt cậu: “Nếu như cháu là nạn nhân trong mười hai vụ án liên hoàn này, nếu như có thể trở về từ cõi chết thì nhất định cháu sẽ muốn băm vằm Lư Thế Cương thành trăm mảnh.”

_______________________

Lời tác giả: Lúc trước Lưu Thần nói đùa thôi. Bà Phòng cũng sắp năm mươi rồi.

Chưa tới năm mươi nghĩa là mới bốn mươi, cần phải biết ăn nói lắm đó Đội trưởng Phòng.

(*)Tháp Chuông: nằm ở trung tâm thành phố Tây An, là tháp chuông có hình dạng và cấu trúc lớn nhất, được bảo tồn tốt nhất ở Trung Quốc.

tháp chuông

Hết chương 2.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.