Tạp Đồ

Chương 598: Duy tư lý (willis)




Đinh!

Tiếng va chạm sắc nhọn vốn đâm vào tai đau nhức, nhưng lúc rơi vào trong tai Mạc Tang lại chẳng có cảm giác gì, một sợi Nhuyễn Kim đằng đã cản được cỗ hàn ý này. Tên hộ vệ bên cạnh cũng đã kịp phản ứng, sắc mặt đại biến, dũng cảm quên mình bảo hộ gã.

- Cẩn thận, bảo vệ thành chủ!

Đột nhiên, một gã hộ vệ trợn trừng mắt, chỉ vào một chỗ trống hô to:

- Ở chỗ..

Lời còn chưa dứt, ở chỗ trống không đó như hiện lên những gợn sóng nước, cảnh vật xung quanh đột nhiên méo mó hư ảo. Đám hộ vệ xung quanh Mạc Tang đều là những kẻ thân kinh bách chiến, tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng hạ thủ lại không một chút chần chừ, lực công kích phần phật xé gió.

Bùm!

Bùn đất bắn tung toé. Chịu một kích toàn lực của cả đám hộ vệ, mặt đất đột ngột đào ra một cái hố to tướng

Đám hộ vệ quây kín xung quanh Mạc Tang để bảo vệ, tinh thần khẩn trương vô cùng. Mới vừa rồi đánh trượt môt kích, thật khó trách bọn họ lại khẩn trương như thế. Gã thích khách biết ẩn thân được kia có lẽ không phải là thích khách cường đại nhất, nhưng không thể nghi ngờ đó là loại làm cho người ta lo lắng nhất. Những hộ vệ này trên chiến trường không phải không là người mạnh mẽ, nhưng đối phó với loại ám sát biến hóa quỷ dị này hiển nhiên không phải sở trường của bọn họ.

Vừa mới tránh được một kiếp, tâm trạng Mạc Tang lúc này trong lòng còn đang run rẩy, nhưng trên mặt lại biểu hiện một vẻ cực kì trấn định, y gắt lên:

- Hoảng cái gì!

Mạc Tang trấn tĩnh nhanh chóng làm cho bọn hộ vệ an tâm hẳn, bọn họ bắt đầu cố gắng tra tìm tên thích khách. Phương pháp của bọn họ cũng chả có gì hay, chỉ là công kích mỗi một tấc khoảng không chung quanh một lần, nếu như có một chút động tĩnh, thì một kích toàn lực của đám nhu khách đang căng thẳng xung quanh sẽ đập đến. Phương pháp này rất ngốc nhưng không thể nghi ngờ nó lại cực kì có hiệu quả.

Sau khi bình tĩnh được một chút, ánh mắt Mạc Tang quay lại chiến trường, nhưng rất nhanh, sắc mặt của gã âm trầm như nước. Mình hao hết không biêt bao nhiêu tâm tư mới liên hợp được ba nhánh quân thành thế gọng kìm, thế mà thế công của người Hắc Uyên vẫn chiếm ưu thế. Quân số của phe Hắc Uyên không nhiều, nhưng tại các điểm công kích lại mãnh liệt vô cùng không thể chống đỡ. Lại thêm Tố cùng Duy Tư Lý, hai người tựa như hai mũi tên vô cùng bén nhọn đâm sâu vào đội hình quân của Mạc Tang, không ai có thể cản được bọn họ dù chỉ trong chốc lát. Nếu như cả hai người này hoàn toàn đâm thủng phòng tuyến thì mình chỉ có nước thất bại.

Mạc Tang cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hiện tại gã chỉ có thể mong dự đoán trước đó của mình không sai. Sai là thất bại. Thất bại là tất cả những gì thuộc về mình, bao gồm cả mạng sống cũng sẽ ra đi.

Một cơn gió thổi qua khiến gã càng có cảm giác cái lạnh thấm đến tận xương tuỷ. Đúng lúc này, Tác Lãnh đột nhiên chỉ vào chiến trường, ngạc nhiên vui mừng hô:

- Thành chủ, ngài xem!

Mạc Tang khẽ run một cái, nhìn theo hướng Tác Lãnh chỉ, rồi không thể ngăn được vẻ mừng rỡ như điên đang bừng bừng phát ra trên mặt.

Nhìn đối thủ trước mặt, Duy Tư Lý trong lòng nghiêm cẩn nhưng lại cười yêu mị hơn nữa:

- Ngươi chính là giai tơ của Trát Lạp? Hắc hắc, quả thật cũng chút bản lĩnh.

Duy Tư Lý vừa bị gã trai trẻ mang nạ Mặt Quỷ trước mặt này cản lại. Trong trận chiến hôm nay, đây là lần chiến đầu tiên y bị cản trở. Mặc dù đang ở trong chiến trường hỗn loạn, nhưng Duy Tư Lý lại không một chút kích động, thần thái ung dung đánh giá đối thủ trước mắt.

Lạnh lùng, đây là từ duy nhất Duy Tư Lý có thể tìm được để mô tả, hoặc cũng có thể nói đây là đặc điểm duy nhất mà gã có thể tìm được. Không sắc sảo, không hiên ngang, cho dù chặn lối đi của gã cũng chỉ là lẳng lặng đứng đó.

Đột nhiên gã thấy hoa mắt, mất đi hình bóng đối phương. Trong tim của gã giật một cái, hai tay lập tức động thủ, miệng cũng không quên léo nhéo:

- Này này, hỏi chuyện thì phải trả lời chứ, thật là một kẻ không biết lễ tiết.

Từ trên cành hoa hồng truyền đến một lực chấn động lớn khiến nó suýt nữa tuột tay gã, cánh tay phải của gã cảm thấy tê đi.

- Khí lực mạnh thật. Này này này, vũ khí của mi đâu? Ta vì đám vũ khí bảo bối của mi mà tới, mi không phải định để ta đi một chuyến tay không..

Mặc cho Duy Tư Lý lải nhải, Trần Mộ không một chút dao động, động tác nhanh như chớp giật, chiêu liền chiêu liên tục. Lúc này lực của hắn cũng mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn trước nhiều.

Những vũ khí kia Trần Mộ không mang theo người, Hắn biết rõ, kỹ năng vận dụng chúng của mình hiện giờ còn lâu mới so được với đám nhu khách Bách Uyên phủ, bọn họ chuyên luyện đến cả chục năm. Nhưng điều quan trọng chính là, vũ khí quen thuộc của hắn cũng mạnh không kém.

Bao tay năng lượng bắn ra mười tia năng lượng cực nhỏ mà mắt thường khó có thể theo kịp, chỉ nghe tiếng xé gió sắc nhọn của nó trong một không gian hẹp đang tàn phá bừa bãi.

Rất nhanh Duy Tư Lý không còn sức để lải nhải, gã đã chật vật không chịu nổi. Gã thật không ngờ những sợi tơ năng lượng này lại giống như những thanh sắt ẩn chứa nhiều lực lượng đến như vậy. Bất ngờ không kịp phòng, lập tức trúng chiêu. Tay phải tê rần, động tác lập tức chậm lại, liền bị Trần Mộ thừa cơ tại đầu vai trái của hắn cắt một phát. Máu thịt lập tức văng tung tóe.

Những sợi năng lượng nhỏ bé lại có lực công kích uy mãnh ghê gớm, lực tấn công thực sự mạnh mẽ, vai trái Duy Tư Lý máu thịt bầy nhầy một đám.

Duy Tư Lý thở hổn hển giãn ra xa khỏi Trần Mộ, tựa như trên người không có thương thế, mặt gã vẫn tươi cười như trước:

- Quả nhiên có chút bản lĩnh. Nhưng nếu chỉ có thế, hôm nay sợ rằng mi khó mà thoát được kiếp nạn. Ừm, trước khi chết có thể nói cho ông đây biết ngươi giấu vũ khí ở chỗ nào không?

Trán y đầy mồ hôi, khoé miệng tươi cười, trên vai trái lại bầy nhầy máu thịt tạo nên một hình ảnh cực kì quái dị.

Trần Mộ thờ ơ không chút động lòng. Cho đến giờ, thực lực của đối phương biểu hiện ra không đủ để làm cho hắn cảm thấy phấn khích. Không biết có phải tại chiến đấu với dã thú hung mãnh trong Bách Uyên lâu ngày đã quen hay không, mà cuộc chiến vừa rồi làm cho hắn có cảm giác vô vị.

- Xem ra là mi quyết không nói, thật là làm cho ta thất vọng.

Duy Tư Lý nhún nhún vai, vẻ mặt tươi cười đột nhiên thu lại, thanh âm phúc chốc trầm thấp:

- Đã như vậy, thì chết quách đi!

Lời chưa dứt, những cánh hoa hồng màu đỏ sậm đang trôi nổi bên cạnh gã bất chợt như sẫm lại, chúng như cánh hoa bị mất nước, bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang khô héo từ không trung vô lực rơi xuống. Gần như đồng thời, trên trán Duy Tư Lý hiện ra một đoá hoa hồng đỏ sẫm, da thịt của gã cũng đổi sang màu đỏ sậm quỷ dị, toàn thân đều xuất hiện những điểm đỏ sẫm như những cánh hoa. Cành hoa hồng trên tay y trở nên sẫm lại, đen bóng, đầy một màu sắc kim loại.

Duy Tư Lý đột nhiên biến mất.

Trần Mộ giật mình, tốc độ tăng vọt. Hắn phản ứng cực nhanh, tay tay búng ra liên tiếp, mười sợi tơ phụt ra từ đầu các ngón tay đan thành một tấm lưới năng lượng.

Keng keng keng keng! Tiếng năng lượng va chạm dày đặc, lưới năng lượng trước mặt bị vỡ tan, hóa thành những tia sáng chiếu rực cả bầu trời.

Trần Mộ ‘hừ’ một tiếng, lùi nhanh ra phía sau, trong lòng hơi kinh hãi. Công kích vừa rồi có tần suất cực kì kinh khủng, mỗi một công kích cũng chứa một lực ghê gớm, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Liên tục bị cường lực tấn công, lưới năng lượng không chống đỡ nổi nên bị đánh vỡ vụn.

Các sợi tơ năng lượng được bao tay năng lượng phát ra cứng rắn vô cùng, vậy mà lại bị đánh tan, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải. Nhưng điều làm Trần Mộ kinh hãi nhất chính là, đối phương vô luận là tốc độ hay lực lượng đều đột nhiên tăng vọt. Đối phương tựa như hoán đổi thành một người khác, một cảm giác nguy hiểm trỗi dậy trong lòng Trần Mộ. Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm địch nhân nguy hiểm tràn đầy khí tức quỷ dị trước mắt, y có đôi mắt trống rỗng, nước da đỏ sậm trông như quái vật.

Không lải nhải, cành hoa trên tay Duy Tư Lý nhẹ nhàng rung lên, thân hình như điện, hướng Trần Mộ vọt tới.

Trần Mộ đột nhiên thấy hoa mắt, một điểm hàn khí đâm thẳng vào mi tâm, khí tức tử vong u ám như một thanh kiếm đâm thằng vào đầu hắn, cơ thể vô thức trở lên cứng lại.

Ẩn dưới nạ Mặt Quỷ, sắc mặt Trần Mộ kịch biến, cơ nhục bị cứng lại sẽ làm cho hắn bị khựng lại trong khoảng thời gian cực ngắn. Trần Mộ dám khẳng định, chỉ cần mình dừng lại, vậy cành hoa hồng cứng rắn vô cùng kia sẽ như xuyên vào đậu hũ mà cắm vào mi tâm của mình. Trong giây phút sinh tử, độ nghi trên tay Trần Mộ đột nhiên phát động.

Một cỗ chấn động vô hình bao phủ cả người Trần Mộ, là tạp phiến sáu sao Vĩnh Viễn Chi Dạ.

Duy Tư Lý dường như biết lợi hại, cành hoa chưa đâm tới đã thu lại, thân hình lộn vòng ra phía sau Trần Mộ. Tốc độ của gã cực nhanh, tựa như gã vốn chủ định vòng ra phía sau Trần Mộ từ trước, những động tác vừa rồi chẳng qua chỉ là động tác giả mà thôi.

Nhưng đối với Trần Mộ mà nói, khoảng thời gian chưa đầy 0,1 giây này cũng là đủ. Hắn vốn có năng lực khống chế thân thể rất mạnh, chỉ cần một khoảng thời gian đệm cực ngắn này cũng đủ để Trần Mộ một lần nữa khống chế lại thân thể của chính mình.

Sau gáy truyền đến một luồng khí lạnh, Trần Mộ dưới chân phát lực nhào về phía trước, hắn muốn tạo khoảng cách với đối phương.

Hiếm đối thủ nào có thể so sánh với Trần Mộ cả về lực lượng lẫn tốc độ, cho dù tại nơi có nguy cơ trùng trùng bốn bề như trong Bách Uyên cũng cực ít gặp loại dã thú nào có thể vượt hơn Trần Mộ ở cả hai mặt này.

Bạo tăng lực lượng cùng tốc độ, kĩ xảo của Duy Tư Lý vốn đã ghê gớm lại càng trở lên nguy hiểm, càng thêm chí mạng. Giống như giòi bám xương, cỗ hàn ý sau lưng Trần Mộ vẫn như âm hồn bất tán. Không cần quay đầu lại, Trần Mộ cũng biết đối phương đuổi tới. Dưới chân phát lực lần thứ hai, thân hình lập tức tăng tốc.

Hai tia chớp chạy trong chiến trường hỗn loạn, nhanh đến mức không kịp nhìn thấy, nhu khách hai bên đều cảm thấy kinh sợ.

Không có Duy Tư Lý đột phá, thế công của người Hắc Uyên nhất thời chậm lại. Mà sự xuất hiện của Trần Mộ khiến cho sĩ khí của phía Mạc Tang đại chấn. Bên lên bên xuống, cuộc chiến hai bên lập tức tiến vào thế giằng co. Song phương chém giết càng thêm thảm thiết, người nào cũng biết, lúc này mà lui về phía sau thì chỉ có nước chết. Người Hắc Uyên vốn là tàn nhẫn hiếu sát, cho dù ở nơi cá lớn nuốt cá bé như Bách Uyên phủ cũng là số một số hai.

Đầu ngón chân điểm liên tiếp, biến hướng hoa cả mắt, Trần Mộ tựa như một con lươn qua lại như con thoi giữa đám người Hắc Uyên. Dưới trạng thái Linh Thức, mỗi bước của hắn đều có thể nắm rõ trước tiên cơ, mặc dù phóng điên cuồng giữa một đám người hỗn loạn, nhưng đến cả chéo áo Trần Mộ cũng chưa hề đụng phải. Nhưng làm cho hắn cảm thấy bất ngờ chính là phía sau Duy Tư Lý vậy mà vẫn theo sát từng bước, không thoát ra được.

Trong hoàn cảnh phức tạp như vậy mà vẫn không bị mất mục tiêu đúng là một chuyện không hề đơn giản. Huống chi, để thoát khỏi đối phương Trần Mộ đã liên tục biến hướng, vậy mà vẫn không thoát khỏi đối phương nửa bước.

Xem ra khả năng cực cao là Duy Tư Lý cũng có cùng một loại kĩ xảo giống như trạng thái Linh Thức của mình. Trần Mộ không khỏi nhíu mày, đối thủ khó chịu vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Cùng lúc đó, một cảm giác hưng phấn quái dị lặng lẽ trong lòng hắn trào lên. Cả người tựa như có chút nóng lên, cặp mắt hờ hững lạnh nhạt rốt cục đã xuất hiện một tia rung động, tựa như người thợ săn gặp được một con mồi trông đợi.

Tâm trí của hắn tập trung vào một tấm tạp phiến nằm trong khe tạp của độ nghi trên tay.

Vĩnh Viễn Chi Dạ - tạp phiến sáu sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.