Bọn họ bị giết khiến cho Ai Mặc Tước Sĩ sắc mặt không còn chút máu, dưới áp lực lớn như vậy hắn đã hoàn toàn hỏng mất, hắn hét lên thất thanh cuồng loạn. Quân lệnh như sơn, tuy trong lòng sợ hãi nhưng Thành Vệ Quân vẫn tấn công trước tiên.
Môn Đức Sâm Bảo có thể giữ được tình trạng độc lập có quan hệ trực tiếp tới việc Ai Mặc Tước Sĩ có một chi thành vệ quân được huấn luyện có tổ chức. Nơi này ở ngoại tầng của Bách Uyên, có thể được tuyển vào thành vệ quân ai ai cũng là nhu khách thân thủ bất phàm.
Nhu khách chủ tu cung tên và đạn cung phát động công kích đầu tiên. Cung tên và đạn cung là vũ khí bắn xa chủ yếu nhất của nhu khách. Nhu khách chủ tu hai loại vũ khí này số lượng cực nhiều. Long Đa Kì cùng Hoắc Phân là hai người nổi bật trong số đó. Long Đa Kì là thống lĩnh cung tiễn của thành vệ quân, Hoắc Phân là thống lĩnh đạn cung.
Đang di chuyển với tốc độ cao, Trần Mộ đột nhiên ngẩng đầu. Hắn cảm thấy có rất nhiều cỗ cảm giác đang thử tập trung vào bản thân. Trong đó có hai cỗ cảm giác cường đại nhất, hai cỗ cảm giác này so với Trát Lạp còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, là người mạnh nhất hắn từng gặp ở Bách Uyên Phủ. Nếu dùng chế độ phân cấp của liên bang để tính, hai cỗ cảm giác này hẳn có thể đạt tới cảm giác cường độ cấp sáu. Điều này khiến hắn có phần ngạc nhiên.
Với hiểu biết của hắn về nhu khách, nhu khách cũng không cần nhiều cảm giác, bọn họ dựa vào phần nhiều là lực lượng thân thể, cho nên cảm giác là chỗ yếu của bọn họ. Nhưng hắn không ngờ lại có thể gặp nhu khách có cảm giác vượt qua cấp sáu. Điều này khiến hắn thận trọng hơn, thân hình trở nên mơ hồ quỷ dị, bộ pháp dưới chân không ngừng biến hóa.
“Xạ kích bao phủ.”
Trợ thủ của Long Đa Kỳ hét lớn, hắn tạm thời phụ trách chỉ huy.
Long Đa Kỳ khuôn mặt khôi ngô, thân thể cường tráng. Hắn thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhanh chóng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Trần Mộ, tay trái cầm một cây cung rất lớn, tay phải cầm sẵn ba mũi tên đỏ như máu, lắp lên trên cung.
Mà bên cạnh hắn, Hoắc Phân thấp bé sắc mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nữ ma quỷ Trát Lạp. Tay trái cầm một cây đạn cung nhỏ màu bạc, tay phải đặt ở bên hông.
Ngoại trừ hai người, tất cả các cung tiễn nhu khách khác đều đồng thời tấn công.
Hưu hưu hưu.
Âm thanh sắc nhọn khiến người ta lạnh cả da đầu, như cơn mưa trút xuống hai người.
Tốc độ thật nhanh, Trần Mộ cảm thấy ngạc nhiên, tốc độ này so với tạp tu bắn ra năng lượng thể không kém chút nào, nếu bị đánh trúng, sợ là thân thể sẽ lập tức bị xuyên thủng. Ánh mắt sắc bén của hắn thậm chí có thể thấy rõ màu lam trên mũi tên, hiển nhiên đã được tẩm độc.
Hèn chi Bách Uyên Phủ lại có thể chống lại liên bang lâu như vậy, hôm nay hắn mới chính thức lãnh giáo uy lực của nhu khách ở Bách Uyên Phủ, so với toán cướp Cửu Vĩ, các nhu khách này rõ ràng tố chất cao hơn một bậc.
Thân hình hắn co lại, Liên Nhận Hiệp Thuẫn ở tay phải che trước người.
Tuy rằng cung tên của nhóm nhu khách không thể khóa được thân hình hắn, nhưng cơn mưa tiễn dày đặc vẫn có vài mũi trúng vào Liên Nhận Hiệp Thuẫn của Trần Mộ.
Đang.
Năm mũi tên đồng thời trúng mục tiêu chỉ tạo thành một tiếng vang, đồng thời tạo nên một lực đánh cường đại.
Lực lượng từ tấm thuẫn truyền lại khiến cho thần hình Trần Mộ không khỏi bị trì trệ. Lợi hại.
Trên mặt vẫn giữ vẻ hờ hững như trước nhưng trong lòng hắn âm thàm líu lưỡi, lực lượng từ mũi tên đủ để xuyên thủng lồng năng lượng phòng hộ cấp ba sao. Năm mũi tên tập hợp một chỗ cho dù là Trần Mộ cũng không khỏi bị ảnh hưởng. Càng khiến cho hắn ngạc nhiên là tính nhất quán của những cung tiễn nhu khách này. Năm mũi tên lại có thể đồng thời bắn trúng hắn. Thật lợi hại. An Đức Liệt trên tường thành hai mắt chăm chú nhìn vào Yên Liên Nhận Hiệp Thuẫn trên tay Trần Mộ.
Vốn xuất thân Thuẫn Nhận lưu, hắn không ngờ lại thấy một loại trấn phái chi bảo trên tay người khác, cảm giác này thật quái dị.
Ngay lúc thân hình Trần Mộ hơi bị trì trệ, ánh mắt hổ của Long Đa Kì trên tường thành đột nhiên phát sáng, không ai thấy rõ hắn làm sao kéo cây cung lớn trên tay kia.
Đông.
Tiếng dây cung như tiếng sấm vang lên, ba vệt sáng màu hồng lưu lại trong ánh mắt mọi người.
Trong nháy mắt khi cảm giác của Long Đa Kì tập trung lên bản thân, Trần Mộ đang trong trạng thái Linh Thức lập tức cảm giác được. Hai năm liên tục giết chóc đã tạo thành bản năng chiến đấu khiến hắn lập tức phản ứng lại.
Mười tám tấm Huyết Tình Giác Phiêu đột nhiên phát động. Chúng nó như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, mở cặp mắt màu màu tượng trưng cho tử vong.
Keng keng keng.
Từng chuỗi tiếng va chạm thanh thúy liên tiếp vang lên như chiếc chuông gió bị gió lay động.
Huyết Tình Giác Phiêu hung danh hiển hách xoay tròn yêu dị, vẽ lên một vòng tròn quỷ dị. Ba mũi tên do Long Đa Kì bắn ra như chui vào trong nước, tốc độ càng lúc càng chậm. Tới khi chúng bay đến trước mặt Trần Mộ thì đã trở nên rất chậm, Trần Mộ chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra là đã bắt được ba mũi tên này.
Thời gian lúc này như ngừng lại, mọi âm thanh đều biến mất, mọi người ngừng động tác, mọi ánh mắt đều tập trung trên đôi tay đeo Năng Lượng Thủ Sáo của Trần Mộ.
Trên tường thành Long Đa Kì sắc mặt xám xịt, thân thể hắn không ngừng run rẩy, ba mũi tên kia là hắn dùng năng lượng toàn thân tạo thành. Hắn hiện giờ thậm chí không thể bắn ra được một mũi tên.
“Sao lại như vậy. Sao lại như vậy.”
Miệng hắn không ngừng thì thào, hắn không thể tin mọi chuyện trước mắt. Không giết được đối phương hắn cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng khiến hắn chịu đả kích nhất là mình chẳng hề khiến đối phương bị quấy nhiễu bao nhiêu. Đây là một kích toàn lực của hắn.
Cây cung lớn trên tay hắn là một khoản tiền lớn. Thân cung do Sam Diệu Mộc quý hiếm chế tạo thành, Dây cung dùng Đồng Hi Ti Đằng, từ lúc hắn có cây cung này chưa bao giờ thất bại. Ba mũi tên kia được chế tạo từ Huyết Oa Cức, bản thân có chất động vô cùng. Dưới cảm giác của hắn toàn lực phát động, lực lượng của cây cung này tăng lên tới mười bảy lần so với bình thường, còn Huyết Oa Cức Tiễn được đưa cảm giác vào có thể bắn chính xác một sợi tóc trong phạm vi mấy ngàn thước.
Nhưng, một kích toàn lực như vậy chẳng khiến đối phương ngừng lại một chút.
Trát Lạp như một con báo cái, nàng có tốc độ như tia chớp, cơn mưa tên chẳng hề vây khốn được nàng. So với Trần Mộ, nàng đã sớm quen thuộc với nhu khách Bách Uyên Phủ tới mức không thể hơn được. Những mũi tên thế mạnh lực tràm trước mặt Thiên Tinh Đằng như một cơn mưa nhỏ, nhẹ nhàng đảo qua đã lập tức biến mất.
Bước chân của nàng không hề ngừng lại, ngay cả lúc thân hình Trần Mộ bị ngừng lại.
Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn. Hai năm nay sóng vai sát cánh, không ai hiểu sự cường đại của hắn hơn nàng.
Hai người nhanh chóng tới gần tường thành của Môn Đức Sâm Bảo.
Những kẻ trên tường thành lập tức xao động. Đám nhu khách cung tiễn lập tức thoát khỏi cơn mê, dưới sự kích thích của tử vong, bọn họ bắt đầu bắn điên cuồng.
Cơn mưa tiễn so với vừa rồi càng mãnh liệt, nhưng đối với Trần Mộ và Trát Lạp mà nói ngược lại lại càng thêm thong dong, nhất là Trần Mộ. Trước đó do không quen với nhu khách Bách Uyên Phủ, hắn phải chịu khổ đôi chút, nhưng loại công kích này không tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Linh Thức đã hoàn thành việc phân tích hình thức công kích này, hắn thậm chí không cần đón đỡ, như một người cá thoải mái bơi lội trong cơn mưa tên.
Hoắc Phân sắc mặt xanh mét, bất quá lúc này cũng chẳng phải lúc để hắn nghĩ nhiều.
Hai người đối phương đã tiến vào phạm vi công kích của đạn cung.
So với cung tên, phạm vi của đạn cung nhỏ hơn nhiều, nó thuộc loại vũ khí trung gian giữa viễn chiến và cận chiến, tính chất giống với nó còn có tiêu thương. Đương nhiên Cốt Thứ (xương gai) không nằm trong loại này, tầm bắn khủng bố của nó vượt xa rất nhiều cung tiễn.
“Tấn công.” Hoắc Phân lớn tiếng ra lệnh.
Cùng lúc đó, hắn ngắm ngay nữ ma quỷ Trát Lạp. Biểu hiện của Trần Mộ vừa rồi khiến hắn mất đi lòng tin, nữ ma quỷ cảm giác không mạnh, nhưng nàng lại có biện pháp có thể không bị cảm giác tập trung. Phải biết rằng nàng ở Liên Bang nơi tạp tu hoành hành, thậm chí có thể đánh ngang tay với Thanh Thanh, tất nhiên phải có một bộ kỹ xảo độc đáo.
Hoắc Phân biến sắc, hắn phát hiện mình cũng không thể tập trung vào nữ nhân này.
Chết tiệt.
Hắn lập tức phản ứng, có thể ngồi ở vị trí náy, hắn tất nhiên có quân bài cứu mạng. Mấy viên đạn màu nâu xuất hiện trong tay hắn, không hề do dự, hắn đem những viên đạn này nhanh chóng bắn về phía nữ ma quỷ.
Viên đạn không hề đánh trúng nữ ma quỷ mà bắn vào một nơi cách nàng không xa.
Hoắc Phân vẻ mặt lạnh như băng, không thấy nửa phần thất bại.
Ầm!
Trong nháy mắt khi vừa đánh trúng, viên đạn nổ mạnh, một ngọn lửa màu hồng bùng lên quét về phía Trát Lạp.
Ầm ầm Ầm.
Những viên đạn giữa không trung cũng nổ, ngọn lửa như những con quái thú tham lam, hoàn toàn bao phủ lấy Trát Lạp.
Sắc mặt lạnh như băng của Hoắc Phân rốt cục cũng thêm vài phần tươi cười. Đây là đòn sát thủ của hắn, mấy viên đạn đó đều là đặc chế, viên nào cũng có giá cực cao. Đòn tấn công vừa rồi hắn đã đem toàn bộ số đạn đều bắn ra. Chỗ khó nhất của chiêu này là dùng cảm giác kích nổ khi viên đạn tới gần địch nhân.
Chiêu này do hắn tự nghĩ ra, không tới lúc mấu chốt hắn cũng không dùng. Nhưng hôm nay vì một nam một nữ, từ cảnh tượng vừa rồi khiến hắn cảm thụ áp lực không gì so sánh nổi, cho nên hắn và Long Đa Kì đều lựa chọn giống nhau, vừa ra tay đã là sát chiêu.
Trên tường thành, mọi người rốt cục lộ ra vài phần như trút được gánh nặng. Ngọn lửa hồng đó nhiệt độ kinh người, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Đột nhiên, Hoắc Phân vẻ mặt cứng nhắc.
Trát Lạp thong dong đi ra từ trong ngọn lửa. Lúc này nàng như ma quỷ đi ra từ ngục hỏa, toàn thân toát ra lực lượng chấn nhiếp nhân tâm. Thiên Tinh Đằng tung bay bên nàng, tạo thành từng tấm màn gió, thoải mái đem ngọn lửa đó ngăn cách, nàng không hề bị thương.
“Á.” Hoắc Phân đột nhiên hét lên thảm thiết, anh mắt nhìn ra ngoài, ôm lấy yết hầu, máu tươi từ khe hở ở cổ hắn ồ ạt chảy ra.
Thình thịch.
Đầu của hắn rơi xuống, nửa thân dưới vẫn còn đứng thẳng, một cột máu phun ra từ vết chém bóng loáng ở cổ.
Mọi người chung quanh đều không để ý tới một sợi tơ màu vàng biến mất trong cơn mưa máu.
Trong nháy mắt khi Trát Lạp phát động, Trần Mộ cũng ăn ý tấn công, hắn ném ra cây Bạch Cốt Thứ cuối cùng.
Mắt hoa lên, Bạch Cốt Thứ như một tia sét, không phí chút lực đã xuyên qua thân thể Long Đa Kì, lưu lại một lỗ máu lớn như cái bát.
“A.”
“Má ơi.”
Mọi người trên tường thành chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, hai đại thống lĩnh đột nhiên mất đi khiến cho dũng khí của bọn họ lập tức mất đi, một số kẻ tố chất tâm lý kém thậm chí đã gục xuống than vãn.
An Đức Liệt sắc mặt âm trầm bất định tựa hồ đã hạ quyết tâm, đang lúc mọi người đều tâm thần chấn động, hắn bỗng nhiên tiến tới, nắm lấy cổ Ai Mặc Tước Sĩ.
“Ta không muốn bị chôn theo tên ngu xuẩn này. Giờ theo lệnh ta, mọi người cùng buông vũ khí, lập tức đầu hàng.”