Tạp Đồ

Chương 581: Xuất vỏ




Nguyên nhân khiến mọi người im lặng rất đơn giản, bởi vì vừa có một người nữa bước ra. Từ vóc người mà nói, là một người phụ nữ, nhưng không ai bởi vì người này là phụ nữ mà có chút khinh thị, đồng tử của mọi người đều co rút lại, bọn họ chăm chú nhìn sợi đằng trên tay người phụ nữ kia.

Vũ khí của nhu khách có rất nhiều loại, nhưng có thể nói đằng là một trong những loại vũ khí khó sử dụng nhất. Một gã nhu khách cầm một sợi đằng trên tay đủ để khiến mọi người cảm thấy nguy hiểm. Sợi đằng mà gã nhu khách kia cầm trên tay chính là Thiên Tinh Đằng, là loại vũ khí nổi tiếng mạnh mẽ nhất. Kĩ xảo của đằng không giống với những loại vũ khí khác, nó chỉ lưu truyền ở một số bộ tộc. Nhu khách sử dụng đằng chính là loại nhu khách nguy hiểm nhất, điều này được lưu truyền ở Bách Uyên Phủ hàng trăm năm qua.

So với những trang bị hoa lệ trên người gã đàn ông kia, nàng cũng không hề thua kém chút nào. Trên mỗi ngón tay của nàng đều quấn những sợi tơ mỏng, màu sắc khác nhau, đó là những sợi tơ được rút ra từ Ban Khống Điếu Vĩ Dực. Trên cổ tay nàng quấn một sợi đằng màu vàng, trên lưng quấn một sợi đằng màu đen, đó là Hắc Thỏ Ti. Trên chân nàng còn cột hai sợi đằng không rõ nguồn gốc, nhưng nhìn vào vẻ sáng bóng có thể biết rằng đó không phải là vật bình thường.

Đáng tiếc là nơi này không có nhu khách sử dụng đằng, nếu không thì khi chứng kiến các loại đằng quấn trên người phụ nữ này, nhất định người đó sẽ trực tiếp ngất xỉu. Mỗi một sợi đằng bất kì trên người nàng đều là ước mơ tha thiết của vô số người, nhưng ở trên người nàng, nhìn thấy giống như những phụ kiện bình thường mà thôi.

Hai năm nay, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy con người, điều này khiến Trần Mộ mừng rỡ như điên. Mặc dù bị đối phương tấn công nhưng Trần Mộ vẫn có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc nhìn về phía kẻ cầm Xuy Tiễn vừa mới tấn công hắn.

Người khác có lẽ không biết mũi tên màu đen vừa rồi công kích hắn là cái gì, nhưng hắn biết rõ đó là năng lượng thể. Đây là loại vũ khí đầu tiên ở Bách Uyên có thể phóng ra năng lượng thể mà hắn nhìn thấy. Hắn và nữ ma quỷ đã ở Bách Uyên suốt hai năm thời gian, gặp qua vô số loại thực vật, nhưng chưa từng thấy loại thực vật nào có thể phóng ra năng lượng thể.

Nhìn thấy Trần Mộ bị công kích, sát khí của nữ ma quỷ chợt hiện. Trải qua hai năm nương tựa lẫn nhau ở Bách Uyên, mối quan hệ giữa hai người không còn là quan hệ đồng bọn bình thường nữa. Hai năm này, trải qua vô số giết chóc và chiến đấu không ngừng, chiến đấu đã trở thành bản năng của nàng.

Gã đàn ông vừa tấn công Trần Mộ đột nhiên hét thảm một tiếng. Trước ngực hắn lộ ra một đoạn Thiên Tinh Đằng. Nữ ma quỷ ở ngay trước mặt mọi người phát động đánh lén, vậy mà không có người nào phát hiện ra. Thiên Tinh Đằng quỷ dị mà linh hoạt từ trước ngực gã đàn ông kia biến mất, giống như sinh vật còn sống, quấn lấy Thông U Xuy Tiễn, bay vèo trở lại trên tay nữ ma quỷ. Nữ ma quỷ đem Thông U Xuy Tiễn đưa cho Trần Mộ, ở chung với nhau thời gian dài như vậy, nên giữa hai người cực kì ăn ý, nàng cảm thấy Trần Mộ dường như rất hứng thú với Thông U Xuy Tiễn.

Tiếp nhận Thông U Xuy Tiễn, Trần Mộ tiện tay đem nó bỏ vào trong cái bao đựng được chế tạo vụng về ở phía sau lưng.

“Chúng ta đi thôi.” Xem như không thấy những người trước mặt, Trần Mộ nói với Nữ ma quỷ. Hắn biết rằng nếu ở lâu chỉ thêm phiền toái mà thôi. Lúc này hắn đang kiềm chế sự vui sướng trong lòng, dù sao cuối cùng cũng đi ra Bách Uyên, rốt cuộc có thể giã từ cuộc sống nguyên thủy.

“Ừ.” Nữ ma quỷ khẽ lên tiếng, tay phải nhẹ nhàng chuyển động.

“A!” Khải Tư Lâm hét lên một tiếng, từ phía dưới chân nàng truyền đến một lực rất mạnh, thân thể của nàng bay lên cao. Chẳng biết từ khi nào Thiên Tinh Đằng đã quấn chặt lấy chân nàng mà nàng không hề hay biết. Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng hồn phi phách tán, trước mặt hai tên nhu khách thần bí, mạnh mẽ và lãnh khốc vô tình, nàng biết lần này mình xong đời rồi. Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì hiện trường đã thiếu đi bóng dáng của ba người.

“Không!” Khuôn mặt của Gia Lạc Phổ đỏ lên, đứng lên đuổi theo về phía mà ba người vừa biến mất.

Khải Tư Lâm hoảng sợ nhắm lại cả hai mắt, gió thổi vù vù khiến nàng không sao mở mắt ra được.

“Ngươi bắt nàng làm gì?”

“Dẫn đường.”

Nghe vậy, tảng đá treo trong lòng Khải Tư Lâm rốt cuộc rơi xuống đất. Dẫn đường? Nàng bắt đầu suy đoán lai lịch của hai người này. Hai người này khiến cho người khác cảm thấy có chút sợ hãi, ngoại trừ vũ khí hoa lệ được trang bị trên người, thực lực của bọn họ cũng rất kinh khủng. Khải Tư Lâm không ngừng so sánh hai người này với những cường giả mà mình đã gặp qua, nhưng cuối cùng lại cho ra một đáp án khiến kẻ khác phải thất vọng, không ai có thể là đối thủ của bọn họ. Hơn nữa nàng còn chú ý tới phương hướng mà hai người xuất hiện lúc ban đầu, đi sâu vào theo hướng đó chính là Bách Uyên. Chẳng lẽ hai người này từ phía trong Bách Uyên đi ra?

Không có khả năng!

Nàng dường như không tin vào phán đoán này. Điều này có vẻ thái quá! Không ai có thể từ phía trong Bách Uyên đi ra, đây là điều mà người dân nào của Bách Uyên Phủ cũng biết. Nhưng khi nghĩ đến những trang bị quý hiếm trên người bọn họ, ngoại trừ những nơi thần bí ở sâu trong Bách Uyên, nàng nghĩ không ra nơi nào có thể có nhiều tài liệu quý hiếm như thế. Liên tưởng đến thực lực khủng khiếp của hai người, phán đoán nhìn như hoang đường của nàng dường như lại có thêm vài phần khả năng.

Trần Mộ và Nữ ma quỷ cuối cùng cũng ngừng lại. Khải Tư Lâm kinh ngạc mở to hai mắt, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Ngươi tên gì?” Nữ ma quỷ lạnh lùng hỏi.

“Khải Tư Lâm.” Khải Tư Lâm cẩn thận trả lời. Nàng cảm giác được người đàn bà này nguy hiểm rất nhiều so với gã đàn ông kia. Nàng thấy, người đàn bà này chỉ khi nào nói chuyện với gã đàn ông kia thì giọng nói mới trở nên nhẹ nhàng một chút. Hai người này là vợ chồng hay sao, nàng thầm nhủ trong lòng.

“Thành thị gần nơi này nhất là gì?”

“Là Môn Đức Sâm Bảo.”

“Ngươi dẫn đường.” Nữ ma quỷ không hề có một chút giải thích.

Khải Tư Lâm cảm thấy may mắn là mình biết nói, nếu không, nàng dám khẳng định là người đàn bà lãnh khốc này sẽ không do dự đem nàng biến thành một xác chết.

“Vâng.”Khải Tư Lâm vội vàng gật đầu rồi nói với thái độ rất hợp tác.

Rất nhanh Khải Tư Lâm phát hiện ra, xưa nay tốc độ vẫn là thứ nàng vẫn thường tự hào nhất, nhưng khi so sánh với tốc độ của hai người này thì quả thật là chậm như rùa bò. Vì rút ngắn thời gian, người đàn bà lãnh khốc kia dẫn nàng đi. Nàng rốt cục cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhanh như chớp! Sau vài giờ, tốc độ của hai người này vẫn không hề chậm lại. Khải Tư Lâm cảm thấy líu cả lưỡi, thể lực của hai người này thật là khủng khiếp!

Trang phục của hai người này thật sự khiến người khác chú ý, dọc đường đi, đã gặp phải vài tên ngu xuẩn và tham lam. Khải Tư Lâm thật sự không nghĩ được từ nào khác phù hợp hơn để hình dung. Nàng cũng đã chứng kiến thực lực của hai người này.

Hầu hết thời gian, một nam một nữ này gần như không dừng lại. Huyết Tình Giác Phiêu trên tay gã đàn ông thật sự quá mạnh mẽ! Cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào có thể ngăn cản được dù chỉ một chút. Nó dường như xé rách hư không xuất hiện trước cổ địch nhân, sau đó nhẹ nhàng cắt đứt cổ họng bọn chúng. Người chết vì tham, chim chết vì ăn, quả nhiên là chí lý.

Rất nhanh chóng, những vùng phía bên ngoài Bách Uyên liền truyền lưu những đồn đại về hai gã nhu khách thần bí mà mạnh mẽ. Có rất nhiều lời đồn đại khác nhau, nhưng mỗi lời đồn đều có cũng một vài đặc điểm chung. Đặc điểm thứ nhất là trang bị của một nam một nữ này hết sức hoa lệ, quý hiếm. Đặc điểm thứ hai là thực lực của hai người này cực kì mạnh mẽ. Nhưng mà rất nhiều ngươi chỉ thấy đặc điểm thứ nhất và tự động bỏ qua đặc điểm thứ hai.

Kim Hoàn Mộc, Yên Liên Nhận Diệp Thuẫn, Huyết Tình Giác Phiêu, Tĩnh Hương Mộc, Bạch Mông Cốt Thứ, Thiên Tinh Đằng.. Một món vũ khí bất kì trong số này đều đủ để tạo nên một cơn mưa máu. Nhiều bảo vật như thế ở cùng một chỗ, cho dù người nắm giữ là rồng trong thần thoại, thì cũng đủ để khiến cho vô số người điên cuồng giết rồng đoạt bảo! Huống chi, nhiều vật báu vô giá như vậy mà lại ở trên tay của chỉ hai người mà thôi.

Lời đồn đại khuếch tán ra với tốc độ cực kì kinh người, có vô số người bắt đầu tìm kiếm một nam một nữ này! Không khí của Bách Uyên dường như trở nên nóng rực lên.

Trần Mộ và Nữ ma quỷ dừng lại bước chân, trước mặt bọn họ có một đám người tham lam đang chăm chú nhìn hai người, hai người có thể nghe được những hơi thở nặng nề.

“Giao các thứ trên người ra đây! Chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!” Có một người nhịn không được, cao giọng nói. Lời này giống như một ca nước được rót vào trong chảo mỡ đang sôi.. đám ngươi kia nhất thời như muốn nổ tung.

“Đôi cẩu nam nữ các ngươi cũng xứng có được bảo bối như vậy? Ngoan ngoãn giao ra đây..”

“Nói những lời vô nghĩa với bọn họ nhiều như vậy làm gi! Giết chết bọn họ, đoạt lấy bảo vật là được.”

“Ngươi biết cái gì, vạn nhất khiến cho người đẹp bị thương thì người nào sẽ chịu trách nhiệm? Không biết trị giá bao nhiêu tiền a! Lần này chúng ta phát tài rồi!”

“Ông trời quả là thương người! Người đàn bà này vóc dáng không tồi a.. hắc hắc..”

Mấy trăm người không kiêng nể gì cả đem ba người bao vây. Sắc mặt Khải Tư Lâm xám ngoét, nàng nhận ra bọn chúng là băng cướp Cửu Vĩ, thành viên trong băng cướp hung danh nổi tiếng này đều là những nhu khách mạnh mẽ và vô cùng hung ác. Bọn họ giết người vô số, trên tay mỗi người đều dính đầy máu tươi. Từng có rất nhiều thế lực muốn tiêu diệt bọn họ, nhưng không thế lực nào thành công. Thực lực của mỗi thành viên trong đoàn đều rất mạnh. Nhất là hung danh vang xa của tên đội trưởng, người người đều kiêng kị. Mà ngược lại, cuộc sống cho đến bây giờ của bọn chúng càng dễ chịu.

Lần trước tin tức về Vô Cức Hắc Trúc khiến các băng cướp động tâm, chạy đến những vùng bên ngoài Bách Uyên, cứ tưởng vận khí của mình lại kém như vậy, tự nhiên thế nào lại gặp được bọn này! Nữ nhân trên tay họn họ..

Khuôn mặt của Khải Tư Lâm trắng bệch không còn một chút máu, cả người nàng không tự chủ run lên!

Trần Mộ nhìn mấy trăm người trước mặt, cười cười: “Không ngờ chúng ta vừa ra ngoài lại gặp một trận chiến đông người như vậy.”

“Ừ.” Nữ ma quỷ khẽ đáp lại.

Trần Mộ lấy tay mò mẫm phía sau lưng. Bạch Mông Cốt Thứ vừa rơi vào trong tay, khí chất của hắn bỗng nhiên biến đổi một cách đột ngột! Sát khí không hề có một chút dấu hiệu ùn ùn kéo đến, tràn ngập mỗi tấc không gian.

So với vừa rồi, Trần Mộ dường như trở thành một người khác hẳn. Mặt quỷ do Quỷ kiểm Hoa yêu dị biến thành ở trong sát khí bắt đầu vặn vẹo biến dạng, hắn giống như một giọt máu tươi đi ra từ trong biến máu. Hai năm nay, thanh kiếm được tôi luyện qua vô số lần chiến đấu gian khổ và giết chóc xuất hiện, vô số linh hồn mãnh thú cùng gào thét, đã ra khỏi vỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.