Tạp Đồ

Chương 568: Khe tài phú




Có la bàn, bọn họ sẽ sớm nhận được cảnh báo. Điều này cho bọn họ có đủ thời gian chuẩn bị, chuyện xảy ra sau này cho thấy nó quan trọng đến cỡ nào.

Nữ ma quỷ không nói hai lời, nhanh chóng dẫn nhóm Trần Mộ tới đáy khe núi, nàng liếc mắt nhìn cả đoàn xe đông đảo, lạnh lùng nói: “Ngươi bảo bọn chúng nấp hết đi.” Nói đoạn tự tìm một động nhỏ, cuộn mình chui vào trong.

Ba Cách Nội Nhĩ không chút do dự, lệnh cho tất cả tạp tu lập tức động thủ. Nhất thời, đủ mọi màu sắc của năng lượng chớp động. Đám tạp tu này thực lực khá mạnh, chỉ một chiêu đánh xuống đã tạo thành một hố lớn, có điều mọi người cũng chưa từng gặp qua tình huống kiểu này, nên tay chân không khỏi có chút luống cuống. Nhưng công việc cũng vừa khéo hoàn thành trước khi bão cát tràn đến, đám tạp tu phóng thích năng lượng khởi động lồng năng lượng che phủ chiếc hố vừa tạo ra. Trong tầng tro bụi này, chuyện kỳ dị gì cũng có thể xảy ra, người nào cũng cẩn thận dè dặt, cực kỳ khẩn trương.

Bão cát đến!

Tiếng gió rít như tiếng quỷ khóc sói tru đâm thẳng vào tai mọi người, bầu trời lập tức đen kịt. Tất cả chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, tiếng gió gào thét bên ngoài khiến bọn họ dựng cả tóc gáy, cho dù đã được nữ ma quỷ nhắc nhỏ, đào hố xuống rất sâu nhưng vẫn có gió cát luồn vào trong hố. Dưới tác dụng của cuồng phong, mỗi hạt cát nhỏ đều có uy lực cực mạnh, đánh cho vòng năng lượng của mọi người chấn động ầm ầm.

Trần Mộ cũng chỉ có thể co mình dưới hố, không dám cử động. Hắn thầm nhủ trong lòng, chỗ này cách mặt đất đến hơn mười cây số mà uy lực của bão cát đã khủng bố như vậy, nếu ở trên mặt đất, sợ rằng cả tạp tu cấp bảy cũng khó có cơ hội sống sót.

Cơn bão đáng sợ kéo dài đến mấy giờ. Đến khi tiếng gió rít ngừng lại, mọi người không khỏi có cảm giác nhặt lại được một mạng. Lúc tất cả từ dưới hố lố nhố thò đầu ra tình cảnh quái dị vô cùng, mọi người nhìn nhau cười vang. Kiểm kê lại hàng hóa, dù trước đó đã có phương pháp bảo vệ nhưng đoàn xe vẫn bị cuốn mất ba chiếc.

Sau trận bão cát, trong không khí tràn ngập một mùi tanh tưởi, nhưng bầu trời xám xịt này lại làm người ta cảm thấy vài phần thân thiết.

Ba Cách Nội Nhĩ tới chỗ Trần Mộ, sắc mặt rất khó coi: “Ông chủ, là chỗ này.”

Những lời này có vẻ không đầu không đuôi nhưng Trần Mộ thoáng cái đã hiểu.

“Ở chỗ này có rất nhiều bão cát sao?” Có thêm một người quen thuộc chỗ này làm Trần Mộ cảm thấy an tâm hơn một chút. Nữ ma quỷ khó có thể tín nhiệm, còn năng lực diễn đạt của Duy A thì khiến Trần Mộ đau đầu không thôi, phần lớn thời gian hắn đều như một tảng đá.

“Nếu không có biến hóa gì, trong vòng sáu ngày tới sẽ không có bão cát nữa.” Sắc mặt hắn thoáng hiện ra vài tia đau khổ, cố bình tĩnh nói: “Ở đây, ngoài bão cát còn có một loại gió bão mang khí lạnh, ta gọi nó là lốc Hàn Tinh. Lốc Hàn Tinh uy lực so với bão cát còn mạnh hơn, có điều xác suất gặp phải cũng nhỏ hơn nhiều.”

“Lốc Hàn Tinh?” Trần Mộ lẩm nhẩm cái tên này, bất quá khi biết còn thời gian sáu ngày nữa, trong lòng hắn cũng trút được một gánh nặng, nếu bão cát không có quy luật nào hoặc quá thường xuyên, bọn họ có thể sẽ gặp phiền toái.

Tránh khỏi bão cát, đoàn người lại tiếp tục lên đường. Đội xe dài dằng dặc cẩn thận mà khẩn trương di động dưới đáy khe núi lớn, sự khủng bố của bão cát đã cho mỗi người một cảm thụ trực quan về sự nguy hiểm của tầng bụi. Trời già hình như đang mỉm cười bọn họ, dọc đường đi không ngừng xuất hiện khoáng sản.

“Nhiều tinh thạch quá! Nhiều quá! Ông chủ, chỗ này lại có một mỏ quặng nữa!” Một tạp tu có kinh nghiệm hưng phấn không thôi báo cáo với Trần Mộ.

“Trời ơi, là mỏ Tử Huỳnh! Đây là mỏ Tử Huỳnh!” Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt kích động, hắn rất quen thuộc với mỏ quặng Tử Huỳnh, những loại khoáng sản khác không gây cho hắn ấn tượng mạnh, nhưng việc buôn bán dung dịch Tử Huỳnh tinh chế thì hắn cực kỳ thông thuộc.

Mai Tra thiết, A Bỉ Đạt Tây Ác thạch, Tuyết Thủy thiết, Song Bài thiết thạch, Bạch Cúc hắc thạch, Điểu Ti Hồng Tuyến.. Từng loại từng loại quáng thạch Trần Mộ biết hoặc không, đã hoặc từng chưa sử dụng không ngừng được phát hiện. Trên mặt mỗi người đều hiện ra thần sắc phấn khởi, tài phú ẩn chứa trong cái khe này thật sự quá khủng bố, quá kinh người!

Nguyên liệu như Tuyết Thủy thiết, Song Bài Thiết thạch, trước đây Trần Mộ từng sử dụng qua nên dễ dàng nhận ra chất lượng của chúng rất cao. Đáng mừng hơn nữa, Trần Mộ càng lúc càng kinh ngạc, khoáng sản ẩn chứa trong khe nứt này, nếu đổi toàn bộ thành Âu Địch thì tuyệt đối là một con số cực lớn. Đến giờ hắn cuối cùng cũng hiểu, tại sao khi người ta vừa nhắc đến kính song, vừa nhắc đến tầng bụi là lập tức trở nên cực kỳ cuồng nhiệt. Tài phú! Tài phú không gì sánh nổi!

Khe núi này ở rất gần kính song, vô cùng thích hợp để khai thác. Nếu khoáng sản ở chỗ này có thể cuồn cuộn không ngừng chảy về căn cứ Đông Vệ, sự phát triển của họ sẽ nhanh hơn rất nhiều. Trước đây Trần Mộ cũng không để ý tới tin tức về kính song, nhưng giờ thì hắn đã minh bạch, tin tức này đại biểu cho tiền bạc, cho dù là Lục Đại cũng không thể ngồi nhìn khối tài phú khổng lồ này mà không động lòng được. Hiện tại, họ đang sa lầy trong chiến tranh, không rảnh để ý tới, đến khi bọn họ tỉnh táo lại, sẽ tuyệt đối không bỏ qua miếng thịt béo này!

Cách nhìn đối với lợi ích, sự hung ác vô tình đối với địch nhân của Lục Đại, Trần Mộ đã lĩnh hội quá đủ. Bản thân hắn phải nhân khoảng thời gian này nhanh chóng lớn mạnh, tới Bách Uyên Phủ, chuyện sống chết hắn còn khó nói, chỗ tài phú này đối với hắn mà nói, không phải là mục tiêu trong tương lai. Bất quá..

Ánh mắt hắn không khỏi lướt qua mấy người Ba Cách Nộ Nhĩ, trong lòng chợt thoáng ấm áp. Lưu lại cho họ càng nhiều tiền bạc, cơ hội sống sót của họ trong thời loạn thế này càng lớn, thân là thủ lĩnh của bọn họ, hắn phải có trách nhiệm lo lắng. Nghĩ đến đây, Trần Mộ lập tức quyết đoán.

“Ta quyết định lập một căn cứ tại đây, phụ trách khai thác khe núi này, ngươi cảm thấy ai thì ổn?” Trần Mộ hỏi Ba Cách Nội Nhĩ. “À, là ai phụ trách?”

Ý định thành lập căn cứ của Trần Mộ với Ba Cách Nội Nhĩ không bàn mà hợp, hắn không hề bất ngờ: “Lô Tiểu Như và Nhất Tự Mi thì thế nào? Bọn họ cũng coi là nguyên lão, có thể tin cậy, năng lực cá nhân cũng không kém, có điều cũng cần lão Hề đưa thêm ít la bàn, thứ này ở đây tương đối quan trọng, người cũng kêu lão phái thêm tới.”

Trần Mộ gật gật đầu, gọi Lô Tiểu Như đến.

Trải qua mấy năm ma luyện, thân thể Lô Tiểu Như đã không còn như trước nữa, vóc người không còn đẫy đà mà trở nên gọn gàng, tăng vẻ khỏe khoắn. Trong Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, số người ngưỡng mộ Lô Tiểu Như cũng không ít, nhưng không ngờ nàng lại thích ở cùng với Nhất Tự Mi hiền lành trầm mặc, thực lực bình thường.

Hàng lông mày của Nhất Tự Mi cũng không khác trước kia, độc nhất vô nhị. Hắn trầm mặc đứng trước mặt Trần Mộ, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm kích. Lúc trước, Trần Mộ đã truyền thụ cho Nhất Tự Mi Liễm Tức pháp mà hắn tha thiết mơ tưởng, đến nay thực lực hắn đại tiến, đứng vào nhóm hàng đầu trong tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng, tiến vào hàng ngũ cao thủ. Không chỉ như vậy, hắn vẫn còn trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, tương lai có thể đạt tới mức nào cũng khó đoán được.

Nói cũng kỳ quái, Trần Mộ sử dụng Liễm Tức pháp có rất nhiều tác dụng phụ, nhưng đến lượt Nhất Tự Mi lại ít hơn nhiều, mặc dù vẫn có tác dụng phụ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chuyện này làm Trần Mộ không thể không cảm khái, Thập Tự Dạ quả nhiên có chỗ độc đáo.

Nhận lệnh của Trần Mộ, hai người lập tức đi xuống.

Rất nhanh, đội tạp tu kiến trúc bắt đầu thăm dò khắp nơi, tìm kiếm địa điểm thích hợp để thành lập căn cứ. Quan trọng nhất chính là tìm chỗ có nguồn nước. Trong tầng bụi, không khí rất khô, hiệu suất máy tụ nước rất thấp. Nếu lập một căn cứ mà không có nguồn nước cố định thì sẽ rất phiền toái.

Việc tìm kiếm nguồn nước cần có nữ ma quỷ hỗ trợ. Nữ ma quỷ Trát Lạp mặc dù có chút ý kiến ý cò với Trần Mộ về việc dừng lại nhưng vẫn còn hợp tác.

Tô Lưu Triệt Nhu vui sướng chạy khắp nơi thu thập tiêu bản, hoàn cảnh địa chất khí hậu độc đáo như ở đây nhất định sẽ có những thứ có tính chất đặc biệt. Để đảm bảo an toàn cho các nàng, Trần Mộ đặc biệt lệnh cho mấy tên tạp tu cấp bảy tới bảo vệ.

Dương Sơn Phi chép chép miệng nói: “Chậc, những thứ này ở đây nhiều thật!” Dù miệng hắn nói cực kỳ hâm mộ nhưng thần tình lại dửng dưng như không.

Tro bụi tung bay trong không khí cũng không làm mặt nạ ám kim trên mặt Tô ảm đạm đi chút nào, hắn cười nhẹ: “Cái đó với chúng ta thì có quan hệ gì? Có điều nếu Lục Đại biết được, chỉ sợ bọn họ sẽ khó ăn ngon ngủ yên.”

“Ha ha, tên Trần Mộ này đúng là khá! Vận khí cũng tốt, thật là làm người ta phải ghen tỵ.” Dương Sơn Phi không khỏi cảm thán.

“Vận khí? Đây cũng không phải hoàn toàn là vận khí.” Tô thản nhiên nói.

Dương Sơn Phi nhìn xung quanh, có vẻ hưng phấn nói: “Ở đây chơi đã vui như vậy, Bách Uyên Phủ thật khiến người ta mong chờ! Nếu có thể cùng cao thủ như nữ ma quỷ đánh một trận, không biết là thống khoái đến thế nào.”

“Ngươi có thể đi tìm nàng mà.” Tô không mặn không nhạt đáp.

Sắc mặt Dương Sơn Phi nhất thời có chút ngượng ngùng: “Quên chuyện ấy đi, ta sẽ bị nàng giết mất. Nếu không phải vóc người nàng đúng là phụ nữ thì ta thật sự hoài nghi nàng có phải là nữ nhân nữa hay không.” Bộ dạng hắn có chút khoa trương.

Mọi người sớm đã kiến thức sự âm độc tàn nhẫn của nữ ma quỷ, trong lòng bọn họ, nàng đã tiến lên mức nguy hiểm ngang với Duy A. Chọc giận Duy A sẽ bị một quyền trực tiếp đập thành thịt vụn, nhưng nếu chọc giận nữ ma quỷ sẽ phải mỗi giây phút lo lắng đề phòng, ai biết lúc nào sẽ có một sợi dây mây từ trong góc tối bắn ra xuyên thủng yết hầu cơ chứ.

Nàng và Duy A có một điểm tương đồng, đó là cả hai đều giết người không do dự, mà cũng không nói cái gì vô nghĩa. Không ai có đủ dũng khí để đến gần nữ ma quỷ ngoại trừ Trần Mộ.

“Sơn Phi, lần này đi Bách Uyên Phủ xong, chúng ta sẽ đến đâu tiếp?” Tô có chút cô đơn thong thả hỏi.

“Đi xong hãy tính. Ha ha, chúng ta phải gặp tất cả cao thủ của Bách Uyên Phủ! Thật không uổng chuyến đi này!” Dương Sơn Phi cười lớn, thần thái hào hùng. Tô nhìn khuôn mặt thô hào của Dương Sơn Phi, ánh mắt trên mặt nạ ám kim cũng lộ ra vẻ ấm áp.

@#$%^&

Ở một góc khác, Trần Mộ cùng Ba Cách Nội Nhĩ đang thảo luận.

“Căn cứ sợ là phải mấy vài ngày mới có thể hoàn thành, chúng ta chỉ có thể chờ lần bão cát sau qua rồi mới đi tiếp được.” Ba Cách Nội Nhĩ nói.

“Chắc chỉ có thể như vậy.” Trần Mộ gật đầu, hắn chợt nói: “Có thể kể chuyện các ngươi trước kia được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.