Trong khi gã vô tạp lưu cầm đầu vẫn một mực lắp bắp nói gì đó, Duy A không nói một câu, lầm lũi tiến về phía bọn chúng. Đám vô tạp lưu lại càng thêm kinh hoảng, mỗi người ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng. Mặc dù không hiểu bọn chúng nói gì, nhưng mọi người dễ dàng nhận ra nỗi tuyệt vọng lộ ra trong đó.
Trong mắt mọi người, Duy A là một người kì quái, y trầm mặc ít nói, gần như chưa từng nói một lời, vẻ mặt vạn năm chẳng thay đổi. Y giống như cái bóng của Trần Mộ, Trần Mộ ở đâu y liền xuất hiện ở đấy. Thực lực lại sâu không lường, không ai biết đâu mới là cực hạn của y. Không ai biết y từ đâu tới? Cũng không ai biết kỹ xảo vô tạp lưu lợi hại vô biên của y học được từ đâu? Nhưng y mạnh mẽ đến mức không ai có thể xem nhẹ.
Hành vi của y hiện tại thoạt nhìn vô cùng quái dị, nhưng không ai ngăn cản. Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Trần Mộ, những người khác đều vô cùng kiêng kị với Duy A. Ngay cả cao thủ như Tây Trạch, Tiêu Tư đều vô ý thức duy trì khoảng cách nhất định với y, không ai muốn phát sinh xung đột với y.
Cuộc giết chóc lại lần nữa bắt đầu, khuôn mặt vô cảm của Duy A nhìn qua càng thêm lạnh lẽo. Hắn ra tay cực kì tàn nhẫn. Đám vô tạp lưu dường như biết chống cự là vô dụng nên cũng không ai phản kháng. Bọn họ dường như cũng biết chạy trốn là vô ích nên cũng chẳng có ai chạy.
Cứ thế, mọi người trơ mắt nhìn Duy A giết sạch toàn bộ hơn mười người còn lại. Loại đồ sát này, không thể nghi ngờ không ai có thể nhẫn nhục xem hết. Mỗi tạp tu sắc mặt đều có chút khó coi. Mà Thanh Thanh vài lần mở miệng muốn nói, song nàng lại lựa chọn ngậm miệng. Trong tâm trí mọi người, tính nguy hiểm của Duy A lại lần nữa tăng lên kịch liệt.
“Duy A, không sao chứ?” Trần Mộ có chút lo lắng nhìn Duy A, hắn nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của Duy A. Hắn khá hiểu rõ Duy A. Duy A chẳng phải là kẻ lạm sát, chỉ là đối với địch nhân chưa bao giờ lưu tình. Có thể khiến y hành động như vậy, vậy chỉ có một tình huống – toàn bộ đám vô tạp lưu này đều là địch nhân. Nhưng Trần Mộ cũng biết, tại Liên Bang Duy A không hề có địch nhân. Vậy không thể nghi ngờ những người này là địch nhân trước kia của Duy A. Ngẫm nghĩ lại loại ngôn ngữ mình nghe không hiểu của chúng, trong lòng Trần Mộ càng khẳng định dự đoán của mình.
“Đầu Gỗ, qua đây xem.” Duy A đi về phía một cỗ thi thể trên đất.
Đây là cỗ thi thể một tạp tu, hành động của Duy A cũng đã hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người. Bọn họ rất tò mò xem Duy A muốn làm gì. Duy A lật thi thể lại, cho lưng hướng lên trên, rồi hai tay đột nhiên dùng sức, phần lưng thi thể lập tức bị hắn xé toang.
Trần Mộ ánh mắt cả kinh: “Đây là cái gì?”
Trong xác thịt của thi thể có một khối tạp phiến nho nhỏ. Mà trên bề mặt tạp phiến có rất nhiều thứ kiểu như mạch máu sinh trưởng, chúng giống như xúc tu, xâm nhập vào bên trong các bộ phận của thân thể những tạp tu này.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, họ chưa bao giờ nhìn qua vật gì như vậy. Đến cả nữ ma quỷ trong mắt cũng lộ vài phần kinh ngạc.
“Thực tạp?” Tây Trạch bất ngờ nói. “Đây không phải là đồ chơi của Ma Cáp Địch Vực sao? Túc tiểu tử từ khi nào đã liên thủ với thế lực của Ma Cáp Địch Vực?”
Trần Mộ lấy một chiếc tạp phiến từ trong thi thể ra. Tấm tạp phiến này khác hoàn toàn với tạp phiến hắn trước đây từng thấy. Cấu vân quái dị nhìn qua thì dường như không theo quy luật nào cả.
“Đi thôi, loại đồ này chẳng hay ho gì đâu”. Tây Trạch nói tiếp “Không hiểu đám tạp tu này làm sao có thể dùng Hư Không kỹ, hóa ra là mượn biện pháp này. Hừ! Như vậy chẳng qua chỉ vì cái lợi trước mắt. Để ta xem Túc tiểu tử kết thúc thế nào.”
Lúc này đích xác không phải lúc để nghiên cứu, Trần Mộ cất chiếc tạp phiến vào trong người, cùng mọi người tiếp tục phi hành về phía trước.
Không có địch nhân cản trở, mọi người vận hết tốc lực rất nhanh vượt qua bờ bên Tuyết Lăng cốc. Tiên phong lần này vẫn là những cao thủ tạp tu như trước, Tây Trạch, Tiêu Tư, Dương Sơn Phi, Phòng Thế, Tô và Thanh Thanh, ngay cả bản thân Trần Mộ, tất cả đều được hắn sắp xếp vào nhóm dẫn đầu.
Tất cả mọi người đều biết, đối phương nhất định đang ở cốc khẩu đợi bọn họ, nhưng thế cục hai bên lúc này đã hoàn toàn đảo ngược.
Chiến đấu quy mô lớn cùng quy mô nhỏ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lấy tạp phiến làm ví dụ, đội ngũ quy mô lớn bình thường đều sẽ sử dụng loại tạp phiến năng lượng toa, hay chùm sáng các loại. Loại tạp phiến này có ưu thế về tầm bắn, hơn nữa một khi loại tạp phiến này được bắn ra với một số lượng kinh người, thì không ai có thể may mắn thoát khỏi. Nhưng nếu chiến đấu quy mô nhỏ, quy tắc phối hợp giữa các đội ngũ phong phú hơn nhiều, viễn trình, cận chiến, còn có cả phụ trợ cũng sẽ có. Hai loại đối với yêu cầu khoảng cách đều khác nhau.
Nhưng hiện tại cự ly giữa hai bên đã sáp lại. Hỗn chiến hoặc quần đấu ở cự ly gần thì chỉ có cao thủ tạp tu như Tây Trạch mới có thể phát huy được lực chiến đấu cực đại.
Sài Quân vẫn ung dung canh giữ ở cốc khẩu. Gã đối với sắp đặt của mình đắc ý đến cực điểm. Chuyện đối phương có Hỏa Vũ cùng với tạp tu bắn tỉa khiến gã đau đầu vô cùng, bất kể đội ngũ nào đụng độ chính diện với những tạp tu như vậy đều sẽ cảm thấy nhức đầu. Đợt chiến dịch này vừa mới bắt đầu, gã thực không muốn hiện tại tổn thất quá nhiều nhân thủ, cho nên mới dùng chiêu này. Tạp phiến hỏa vũ nọ và tạp tu bắn tỉa của đối phương tất cả đều bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh chật hẹp phức tạp trong cốc. Quan trọng nhất chính là đám vô tạp lưu dù có chết hắn cũng chẳng quan tâm. Cho dù đối phương có thể xông vào hạp cốc, nhưng chắc chắn là thương vong nặng nề. Hắn ở ngoài miệng cốc lấy khỏe ứng mệt, há chẳng phải ung dung ư?
Nhưng khi gã thấy địch nhân lao ra khỏi Tuyết Lăng cốc thì ngây cả người. Trên mặt bọn chúng nhìn không ra bất cứ dấu vết nào cho thấy vừa mới trải qua một trận chiến thê thảm cả.
Có lẽ gã không phải là một vị chỉ huy xuất sắc, nhưng cũng là một vị chỉ huy hợp cách. Không kịp suy nghĩ nguyên nhân chi tiết, gã há miệng vừa muốn truyền mệnh lệnh. Nhưng khiến gã sao cũng không tưởng được chính là, những người này không ngờ đồng loạt biến mất.
Không sai, đúng là biến mất.
Trong giáo dục và huấn luyện gã tiếp thụ có đủ các loại các dạng điều lệ chiến thuật. Nhưng không có loại điều lệ nào viết gặp phải loại tình huống như trên thì nên làm thế nào. Điều này chẳng thể trách gã, cũng chẳng thể trách người biên soạn chiến thuật điều lệ. Bọn họ chỉ là một trung đội phổ thông, không ai lại đi trông cậy vào một trung đội bình thường để ngăn cản đám địch nhân như Tây Trạch cùng Tiêu Tư cả.
Sài Quân có thể leo lên vị trí này, lực chiến đấu bản thân gã chẳng hề yếu, hắn là tạp tu cấy bảy!
Phản ứng của gã cũng không chậm, nhưng khi gã ý thức được chuyện gì xảy ra thì những người này đã xuất hiện bên trong đội ngũ của gã. Huyết sắc trên mặt gã trong sát na bị rút sạch sẽ.
Một trận chém giết bắt đầu!
Trần Mộ sử dụng chính là Song Cực, Vĩnh Viễn Chi Dạ mặc dù cường đại, nhưng Song Cực hắn lại quen thuộc hơn nhiều.
Vừa tiến vào trong đoàn tạp tu, hắn liền dùng toàn lực. Vô số tiểu cầu màu trắng, đen bỗng dưng xuất hiện. Đen nhánh đậm đặc như đêm đen, còn cả màu trắng tinh khiết không nửa điểm tì vết nào giao chiếu lẫn nhau. Một thế giới trắng đen theo như cờ vây xuất hiện.
“Kỳ Lung Thiên Cát”
Chùm sáng nhỏ như sợi tóc, đan xen nhau thành một cái lồng ánh sáng phức tạp hoa lệ. Những chỗ yếu hại toàn thân các tạp tu bên trong lồng ánh sáng, toàn bộ đều xuất hiện một tia máu cực nhỏ.
Dưới sự khống chế của cảm giác cấp bảy, lại thêm trạng thái linh thức, uy lực của Kì Lung Thiên Cát được nâng cao toàn diện!
Xung quanh toàn bộ đều là địch nhân, Tây Trạch không có bất cứ kiêng kị nào, thanh đao quang hình trăng lưỡi liềm đỏ như máu kia nhuộm đỏ cả bầu trời. Dưới sát khí bạo ngược, cuốn theo nó chính là sự run rẩy tận sâu trong linh hồn và nỗi sợ hãi vô biên vô tận.
“Băng Nguyệt”
Đao quang hình trăng như được máu nhuộm đỏ tươi bắt đầu văng tung tóe từng chút từng chút. Trên đao quang hình trăng dần xuất hiện vết rạn nứt như mạng nhện. Khí tức bạo ngược duy chỉ Tây Trạch mới có dường như từ những vết nứt này phun trào ra!
Lấy y làm trung tâm, trong phạm vi bán kính một trăm mét, năng lượng đột nhiên trở nên cuồng bạo.
Sắc mặt mỗi tạp tu đều kịch biến, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng tạp trong độ nghi trên tay đang kịch liệt xao động.
Đúng lúc này, đao quang đỏ tươi hình trăng lưỡi liềm kia hoàn toàn tan nát!
Oanh!
Độ nghi trên tay tạp tu trong vòng trăm mét quanh hắn đồng loạt nổ tung. Trên bầu trời xuất hiện hơn mười đốm lửa chói mắt đến cực điểm. Sóng xung kích của vụ nổ như biển gầm khuếch tán về tứ phía.
Tiêu Tư cũng không hề nương tay. Chiết Hình Yến Ba ở trên tay đã lâu, y sao lại không chém giết chứ?
“Liệt”. Hỏa yến lượn lờ xung quanh thân hắn bỗng như có ma thuật, một phân hai, hai phân thành bốn…
Trong chớp mắt, xung quanh y xuất hiện trên ngàn con hỏa yến. Đám hỏa yến này liền hội tụ thành một biển lửa cuốn về phía địch nhân.
Mà những người khác cũng bắt đầu triển khai chém giết toàn diện.
Gần như trong nháy mắt, trung đội 76 liền bị thương tổn nặng nề. Ngoại trừ tổn hại về nhân số, quan trọng hơn chính là sĩ khí cũng bị đả kích cực lớn, hơn nữa tiết tấu công kích của đối phương đã hoàn toàn rối loạn. Sài Quân ngay từ đầu đã bị Tô nhắm tới. Kết cục thì ai cũng có thể biết. Mất đi sĩ quan chỉ huy, trung đội 76 càng thêm rối loạn.
Những người khác đã sớm chuẩn bị đầy đủ lập tức thừa thế chém giết. Lần này nhàn nhã nhất ngược lại chính là đội viên của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn.
Ngoài đội tạp tu sử dụng Loa Văn Thư Toa vẫn đang tiến hành tiến công, đội tạp tu sử dụng Đốt Tiền chỉ đứng nhìn từ xa xa. Hỏa diễm của họ là công kích phạm vi, hơn nữa không phân biệt được địch ta, không thích hợp với tình huống trước mắt. Song hơn bốn trăm tạp tu đi theo đội ngược lại đều hiển lộ bản lĩnh, hăng say tàn sát.
Bên trong toa xe, Ba Cách Nội Nhĩ xem hình ảnh màn hình truyền tới, rốt cuộc thở phào thở một hơi: “Đại cục đã định.”
Số lượng địch nhân đang giảm bớt kịch liệt, mà tán loạn rốt cục đã bắt đầu xuất hiện. Một người chạy trốn thì cũng tạo tấm gương cho những người khác. Những tạp tu Mạc Doanh thấy tình hình không ổn liền rầm rập chạy tán loạn.
Trần Mộ réo gọi đám tạp tu chuẩn bị thừa thắng truy kích lại. Bọn họ cũng cần chạy trốn, họ phải thừa dịp Túc Hắc Minh còn chưa kịp phản ứng rời thật xa vũng bùn chiến tranh này.
Tốc độ mọi người toàn bộ triển khai, nhanh như gió bão!
Chỉ e chạy chậm bị Mạc Doanh đằng sau đuổi tới.
Sau một giờ, họ ngay trước mặt gặp được Mộc Tự Doanh đang chạy về bên này.
Thấy Trần Mộ bình yên vô sự, Tiếu Ba cùng Tang Hàn Thủy thở phào một hơi, đội ngũ chạy trốn lại được khuếch trương. Mà khi bọn Trần Mộ chạy tới doanh trại Mộc Tự Doanh đóng quân lúc trước thì những toa xe vận chuyển đã chuẩn bị đầy đủ cũng gia nhập đội ngũ. Một đại quân chạy trốn vô cùng khổng lồ được hình thành!
Sự thật đã chứng minh Ba Cách Nội Nhĩ phán đoán không sai. Túc Hắc Minh không hề phái đội ngũ đến truy kích. Đối với hắn mà nói, Trần Mộ chỉ là một con cá nhỏ không quan trọng, đám người trong thành Thiên Hồ kia mới là bữa tiệc lớn gã muốn.
Nhưng dù sao lần này thất bại cũng là khiến Túc Hắc Minh đầy kiêu ngạo chịu một đả kích nho nhỏ. Không chỉ gia tăng lực lượng phòng thủ ở Tuyết Lăng cốc, mà còn khiến gã một lần nữa đánh giá lại kỹ càng sách lược của mình, nhất là thái độ đối đãi với tạp tu không thuộc Sương Nguyệt Hàn Châu.
Gã thay đổi sách lược chỉ giết không hàng lúc trước, mà cho phép tạp tu không thuộc Sương Nguyệt Hàn Châu đầu hàng, đồng thời tăng thêm ưu đãi, tiến thêm một bước phân hóa các đạo nhân mã trong thành Thiên Hồ.
Đáng thương cho Sương Nguyệt Hàn Châu, bởi cuộc phá vây của đám Trần Mộ mà cục diện càng trở nên xấu đi.