Tạp Đồ

Chương 550: Kinh biến




Ta bỏ cuộc.

Ty Khánh rất kiên quyết giơ tay phải lên, hoàn toàn không để ý đến những tiếng la hét ở bốn phía khán đài. Trọng tài nghi ngờ nhìn hắn, dò hỏi:

- Ngươi chắc chắn muốn bỏ cuộc?

- Chắc chắn!

Ty Khánh không chút do dự.

Cuộc đối thoại của hai người thông qua thiết bị đã bị rơi vào quên lãng, tiếng la hét của khán giả ngày càng nhiều, sắc mặt Ty Khánh vẫn không đổi.

Trọng tài không còn cách nào, đành tuyên bố Trần Mộ chiến thắng.

Từ đầu đến cuối, Trần Mộ đều không nói một câu, làm một động tác gì. Đợi khi trọng tài tuyên bố xong, hắn đi ngay xuống dưới.

Trận này khiến mọi người thất vọng không hiểu gì. Mà khi Ty Khánh đi xuống, liền bị đám đông ùn ùn vây lấy, đến một con kiến cũng không chiu lọt.

- Ty Khánh tiên sinh, xin hỏi tại sao người lại bỏ cuộc?

- Ty Khánh tiên sinh, có phải là đã có người thầm đe dọa ngài không?

- Ty Khánh tiên sinh, có phải do ai đó gây áp lực cho ngài không?

Mấy cái bọn này phấn khởi như thấy máu gà. Trận thứ ba vừa mới mở màn, đã có tuyển thủ không hiểu sao mà bỏ cuộc. Mấy tên có cái mũi nhanh nhạy đều liên tục tưởng tượng. Nếu có thể ngửi ra tin tức đó, không phải trong phút chốc sẽ thành danh sao?

Ty Khánh kinh ngạc, lộ ra vẻ dở khóc dở cười. Hắn nhún vai nói:

- Các vị tiên sinh. Chỉ sợ đã làm các vị thất vọng rồi. Trong chuyện này không có gì cả. Chẳng qua trong một lần vô ý, ta có được chứng kiến Trần Mộ tiên sinh chiến đấu. Sau khi xem xét cẩn thận, ta đã đưa ra lựa chọn lý trí này. Ta nghĩ, không có bất cứ điều gì gây áp lực cho ta cả. Ta chỉ biết rõ thực lực của ta với Trần Mộ tiên sinh là quá chênh lệch mà thôi.

Phía bên dưới, mọi người quả nhiên là thất vọng. Nhưng vẫn không cam lòng:

- Ty Khánh tiên sinh. Theo ta được biết, đối thủ Trần Mộ của ngài, trước giờ chúng ta chưa từng nghe thấy tên này. Cái điều ngài nói có phải là cố ý khoa trương…

Ty Khánh không đồng ý nói:

- Đó chỉ là cái nhìn của ngươi. Trên thực tế, ta tin chỉ cần nhìn thấy bọn họ chiến đấu như nào, thì nhất định mọi người cũng lựa chọn như ta. Ta rất thích danh tiếng. Nhưng ta càng yêu quý sinh mạng của mình hơn. Còn nếu như ngươi chưa nghe thấy tên này, ta khẳng định ngươi sẽ rất nhanh nhớ được. Rất xin lỗi, các vị. Ta còn muốn xem trận đấu kế tiếp. Các vị thấy được chứ?

Bài phỏng vấn đầu tiên của Ty Khánh được phát phát đi khắp nơi, gây nên cuộc thảo luận sôi nổi của tất cả mọi người.

- Người này là ai vậy?

Gia Anh Hạ ở bên trong kính thấy vậy liền hỏi Bách Nguyệt ở bên cạnh.

Bách Nguyệt khom người nói:

- Lai lịch không rõ ràng lắm, hắn có được thẻ thi đấu là đoạt từ tay Cung Lương vào sẩm tối ngày hôm qua. Nhưng khi chúng ta tới thì Cung Lương và Hùng gia đều đã bị giết. Theo hắn nói, tạp tu Hùng gia không cam lòng khi thẻ thi đấu bị đoạt nên đã bao vây tấn công, cuối cùng đều bị giết. Tin tức sau khi điều tra cũng giống y vậy.

- Há, tiểu tử này được đấy.

Gia Anh Hạ hơi bất ngờ,

Thương Lan bỗng nhiên mở miệng:

- Tiểu gia hỏa này rất nguy hiểm.

Gia Anh Hạ hơi kinh ngạc:

- Nhận xét của Thương tiên sinh thật độc đáo.

Không nói đến thực lực cao hay không cao, lực chiến đấu mạnh hay không manh, mà lại nói nguy hiểm.

- Lần chúng ta ở trong rừng phía bắc Vọng châu, có gặp một loài dã thú rất kỳ lạ, chúng sống một mình, vô cùng hung ác tàn khốc, lạnh lùng vô tình. Mỗi tạp tu đều không muốn chạm mặt nó, không ai nguyện ý đi săn chúng. Chúng nó rất hung ác, không chỉ với địch nhân mà với cả chính mình, không lưu tình chút nào. Ta từng chứng kiến tận mắt, một con băng trảo hổ cắn trúng chân phải nó, nó không ngần ngại cắn nát đầu con băng trảo hổ này cùng với cả chân mình.

Thương Lan chậm rãi ngừng lời, như đang nói đến chuyện gì đó không liên quan gì đến mình.

Nếu chuyên không có gì quá đáng sợ, Thương Lan dùng giọng điệu như vậy cũng là bình thường, nhưng đây không phải thế, Bách Nguyệt bỗng nhiên nghĩ thấy lạnh hết cả lưng.

Vẻ mặt Thanh Thanh vẫn như thường, nhưng trong lòng lại như nổi sóng.

Trần Mộ! Hắn chính là Trần Mộ! Chính là mục tiêu mà mình luôn tìm kiếm! Nhưng khi hắn đang ở trước mắt thì chính nàng lại không có biện pháp gì.

- Không sai không sai, Thanh Thanh tiểu thư ra tay quả nhiên bất phàm.

Một thanh âm vang lên từ phía sau nàng.

Nàng vẫn trầm mặc như cũ.

- Yên tâm đi, chuyện lần này, không chỉ Thanh Thanh tiểu thư được bình an vô sự mà quý đồng bạn của tiểu thư cũng sẽ an toàn.

Người phía sau kia khẽ cười nói. Có thể khiến cho một người được ông trời ưu ái, cao cao tại thượng thành người bình thường, bị mình tùy ý sai khiến, trong lòng hắn vui sướng không gì sánh nổi. Ánh mắt hắn tham lam nóng bỏng đảo qua trên người Thanh Thanh, tướng mạo Thanh Thanh chỉ trên trung bình, nhưng cái khí chất lẫm liệt không thể xâm phạm này lại khiến cho người ta càng hứng thú.

Trong lòng hắn thầm thấy đáng tiếc, là một người thông minh, hắn biết cái gì nên làm, cái gì không nên. Nếu hắn thật sự làm gì Thanh Thanh, cấp trên nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tại văn phòng hiệu trưởng Tinh viện, hiệu trưởng cùng … sắc mặt …

Bọn họ vì tìm kiếm Trần Mộ mà đã mất rất nhiều thời gian, mà lại không thấy Trần Mộ xuất hiện. Còn bây giờ, họ chỉ giương mắt nhìn, thúc thủ vô sách.

Cái này giống như người đi tìm bảo tàng, trải qua trăm ngàn cay đắng, vất vả mới tìm được, nhưng bọn họ lại không thể mang bảo tàng đi.

La Tây Cư thấy Trần Mộ trên màn hình, cũng trợn tròn mắt. Hắn thất thanh kinh hô:

- Hắn đến nơi này làm gì?

Vẻ mặt Ni Khắc cũng buồn bực:

- Đây không phải là người lần trước ngươi chỉ ta xem, tên là Trần Mộ sao? A.

Hắn bỗng hô to:

- Hắn……hắn chính là Bạch tổng quản!

- Đáng tiếc.

Gã mập tiếc hận vô cùng, vẻ mặt như một nhà yêu đồ cổ nhìn thấy món đồ cổ tinh xảo sắp vỡ thành nghìn mảnh.

Mạc Bố Lý trong lòng kinh hãi không hiểu. Hắn nghĩ hôm nay hắn sắp điên rồi, qua ba trận đấu hắn thấy được ba người quen.

Thanh Thanh tham gia thi đấu Tinh Anh nằm ngoài dự kiến của hắn. Hơn nữa hắn còn thấy Thanh Thanh trông bình thường nhưng lại ra tay vô cùng tàn nhẫn. Mà khi Trần Mộ xuất hiện, hắn cũng kinh ngạc vô cùng. Người khác còn thấy lạ lẫm, nhưng Mạc Bố Lý thì biết rõ, thiếu niên nhìn qua mới 20 tuổi này, chính là đội trưởng chính thức của đoàn tạp tu Tuyết Ti trùng danh chấn liên bang!

So ra mà nói thì trong ba người, Ty Khánh là người hắn quen thuộc nhất. Hai người đã từng đấu với nhau, hắn vô cùng bội phục thực lực của Ty Khánh. Mà sau khi đảm nhiệm chức đội trưởng Tuyết Hoa tạp tu đoàn, thời gian huấn luyện giảm đi nhiều, nên thực lực của hắn so với Ty Khánh chênh lệch càng lớn. Đối với bản tính của Ty Khánh, hắn cũng biết rõ, tên gia hỏa này kẻ thâm tàng bất lộ điển hình, thực lực của hắn còn vượt xa cả thanh danh.

Mạc Bố Lý vốn muốn xem thực lực của Trần Mộ, hắn cũng muốn xem mấy năm nay Ty Khánh rốt cuộc đã tiến bộ tới đâu rồi. Nhưng thật không ngờ, Ty Khánh lại bỏ cuộc không chút do dự. Mà sau khi cuộc phỏng vấn Ty Khánh được truyền đi, Mạc Bố Lý nhận ra rằng, nếu đúng là Ty Khánh mình biết thì hẳn là hắn không nói đùa.

Điều này làm cho Mạc Bố Lý rất kinh hãi!

Nếu nói Ty Khánh không phải là đối thủ của Trần Mộ, vậy thực lực của thiếu niên kia, rốt cuộc đã tới trình độ đáng sợ nào?

Mạc Bố Lý nghĩ lung tung, tất cả đều nảy sinh chỉ trong một khoảng thời gian ngắn này, khiến đầu óc hắn rối như tơ vò.

Trần Mộ đi xuống, hắn hơi có chút bất đắc dĩ. Vốn mong được đánh lớn một lần, để dụ ma quỷ nữ xuất hiện, nhưng hắn không ngờ, đối phương tự nhiên lại bỏ cuộc.

Không biết ma quỷ nữ có đang xem không?

Trần Mộ vừa đi vừa nghĩ, phải đến ngày mau mới đấu trận thứ hai.

Trên đường đi ra có thể thấy vài tuyển thủ đang làm nóng người trước khi vào trận. Thấy Trần Mộ, mấy tạp tu này không nhịn được, liền cùng ngừng mọi động tác. Rất nhiều tạp tu liếc nhìn Trần Mộ rồi lại kinh sợ thu mắt lại, cũng có vài tạp tu nhìn Trần Mộ với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Trần Mộ như không thấy gì, tâm trí của hắn không hề để tâm đến cái bọn tạp tu này.

Bỗng nhiên, Trần Mộ dừng chân lại.

Trong không khí, một luồng sát khí nhàn nhạt, như có như không, trong phút chốc, vô số ký ức từ đáy lòng hắn bỗng cuồn cuộn lên.

Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng trọng, bên dưới sự ngưng trọng đó là sự kích động bị kiềm chế.

Phía trên trần nhà nơi góc tối, có một bóng mờ mơ hồ khiến kẻ khác khó mà phát hiện.

Hắn không chút do dự gân cổ lên hô to:

- Duy A!

Cùng lúc đó, hắn liền dụng lực chân, toàn bộ khí lưu tạp đột ngột được triển khai, cả người như tên rời cung, bất ngờ vội thối lui về sau!

Biến cố thình lình xảy ra khiến tất cả tạp tu thoáng ngây người, bọn họ chưa hiểu chuyện gì cũng vội lùi lại theo Trần Mộ.

Một bóng người như quỷ mị, dọc theo trần nhà, như một làn khói nhẹ, đuổi theo sát Trần Mộ.

Cùng lúc đó, vách tường chắn nơi Trần Mộ nghỉ ngơi bị nổ tung, một bóng đen từ đó bắn thẳng ra!

Trần Mộ chỉ cảm thấy trước mắt sáng lóe, hắn bay đi ngay! Bốn phía khán đài âm thanh ầm ầm truyền đến điếc màng nhĩ

Tinh thần hắn tập trung cao chưa từng có, không chút chần chờ, lập tức bay về hướng sân đấu. Hư ảnh ở phia sau đuổi theo ko rời, hư ảnh này giống như một làn khói, dù có mặt trời chiếu rọi, mắt người cũng khó mà phân biệt nổi.

Khi Trần Mộ đến giữa sân đấu, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt với hư ảnh kia.

Hư ảnh kia cũng dừng lại, cuối cùng thân hình nó cũng hiện rõ trước mặt Trần Mộ. Vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, còn mặt thì xấu như ma, cả người phát tán ra khí tức vô cùng nguy hiểm.

Ma quỷ nữ!

Gương mặt xấu xí kia, Trần Mộ không bao giờ quên. Hắn vô cùng kích động, nhưng trong đầu tự nhắc nhở chính mình, phải tỉnh táo!

Duy A thần sắc hờ hững dừng lại, hắn với Trần Mộ một trước một sau, đem ma quỷ nữ kẹp lại ở giữa! Đây chínhh là kế hoạch của Trần Mộ, ma quỷ nữ.. giỏi nhât là ẩn thân, chỉ khi không còn chỗ trốn, mới dễ dàng đối phó với nàng.

Bên trong sân đấu đôt nhiện xuất hiện ba người, mà một trong số đó chính là Trần Mộ vừa đấu xong, biến cố xảy ra bất ngờ khiến cả bốn phía khán đài lạnh ngắt như tờ.

Kia chính là nữ nhân xấu xí đã khiến mình bị trọng thương!

Cả người Thanh Thanh chấn động, không thể tin được nhìn 3 người ở sân đấu, trong đầu nàng hiện ra rất nhiều chuyện, bỗng nhiên nàng đánh về phía cửa kính phòng hộ!

- Ngươi điên rồi….

Người phía sau vừa giận vừa sợ kêu.

Thanh Thanh như không nghe thấy gì, hai tay nhẹ vẽ vài cái trước ngực, vài đạo quang mang hiện lên, cửa kính phòng hộ lập tức bị chia năm xẻ bảy!

Trong tiếng thủy tinh vỡ vụn, nàng giống như một làn khói xanh nhạt, bay về phía bên trong sân đấu.

Những người còn lại bên trong, Gia Anh Hạ sắc mặt vô cùng xấu, hừ lạnh một tiếng, tay trái nhẹ đưa lên. Nhiệt độ trong phòng tăng lên, bang bang, lớp kính phòng hộ như bức tường hóa cả thành những chùm tuyết tinh nhỏ. Nàng giận dữ bay vào trong sân đấu, Bách Nguyệt không dám chậm trễ, theo sát sau đó.

Thương Lan nhìn chăm chú vào Thanh Thanh bên trong sân đấu, ánh mắt cùng lúc đảo qua cả Duy A cùng ma quỷ nữ. Hắn không nói gì, thân hình như điện, cũng bay vào trong đó.

Trần Mộ nhìn chăm chú ma quỷ nữ, còn ma quỷ nữ chỉ nhìn lại hờ hững. Sắc mặt Duy A không biến đối, không có một ai liếc mắt đến bốn người kia. Bốn người Thanh Thanh, Gia Anh Hạ, Bách Nguyệt, Thương Lan chỉ giống như không khí.

Đến kẻ ngốc cũng có thể hiểu được là sắp có chuyện xảy ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.