Cuộc tập kích bất ngờ thành Ba Môn đã trôi qua một tuần, lần oanh thiên động địa này dần dần bị mọi người lãng quên. Bởi vì không riêng gì khu Thiên Đông Lý, mà toàn thể mục quang của Liên bang đều tập trung tại một tòa thành thị tại khu Thiên Đông Lý – Thiên Hồ Thành.
Thiên Hồ Thành là một trong những thành thị cổ xưa nhất của khu Thiên Đông Lý, từ thời kỳ đầu của thời đại Lưu Phái, nơi này đã cực kỳ phồn hoa.
-Thật đúng là vạn người chú ý!
Một vị ký giả nhìn thấy mọi người cùng đi cũng thấy, nhịn không được cảm khái nói.
Vì Thiên Đông Lý Khu trước kia trải qua tuyên truyền rộng rãi của liên minh, liên minh lần này hấp dẫn khiến hầu hết ánh mắt của giới truyền thông Liên bang.
Trong nhất thời, Thiên Hồ Thành tụ tập đầy phóng viên. Không chỉ riêng vậy các ký giả còn hướng tới lần đại hội do Sương Nguyệt Hàn Châu chủ trì này. Không chỉ có triệu tập thủ lĩnh các thế lực lớn nhỏ ở khu Thiên Đông Lý mà còn đưa thiếp mời tới các thế lực tương đối nổi danh ở khu vực khác, hy vọng bọn họ có thể đến tham gia đại hội này.
Lần liên minh này sôi nổi chưa từng có trong lịch sử Liên bang. Bất quá nhiều người hỗn tạp, đối với trị an của Thiên Hồ thành cũng là thử thách nghiêm trọng. Những hộ vệ của các đại nhân vật, tất cả đều là cao thủ một phương. Còn những tạp tu nghe đồn mà tới cũng không phải không có ai là nhân vật có chút danh tiếng.
Liên tục mấy ngày liên ngày nào cũng đều phát sinh xung đột, hơn ba mươi tòa kiến trúc bị đánh tan thành đống đổ nát. Liên minh với Sương Nguyệt Hàn Châu đứng đầu mặc dù có chuẩn bị, nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn được những sự tình phát sinh này.
Đến cả Bách Nguyệt, cũng phải chấp hành nhiệm vụ tuần tra. Xung đột không ngừng phát sinh, tựa mang đến cho lần đại hội sắp mở màn này một bóng đen bao phủ.
Trong Thiên Hồ thành người đông nghịt, muốn ở bên trong tìm được chỗ dừng chân, thực không phải một việc dễ dàng. Rất nhiều đội ngũ đóng quân ngoài Thiên Hồ thành, tuy vậy Sương Nguyệt Hàn Châu về phương diện chủ nhà, cũng chiếu cố chu đáo, cung cấp miễn phí dịch vụ về mọi phương diện.
Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cũng đóng quân ở ngoài Thiên Hồ thành, cùng tạp tu đoàn khác so sánh, đãi ngộ bọn họ hưởng thụ phải tốt hơn nhiều. Một mặt vì Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn gần đây thanh danh vang hơn nữa thân phận của Ba Cách Nội Nhĩ bị những người để tâm biết được, ai cũng không dám bỏ qua một đại thần như vậy. Về phương diện khác, Thiên Hồ Thành La gia cùng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn luôn có quan hệ hợp tác không tệ, La gia tự nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội có thể kéo gần quan hệ tuyệt hảo như vậy.
-Có thể gặp lại Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh thật sự là viêc khiến người khác vui vẻ.
Vi Vi tiểu thư dịu dàng cuời, hiện tại nàng càng thêm phần trang trọng:
-Lần trước Vi Vi liền đoán Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh thân phận bất phàm, không nghĩ tới, Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh vẫn khiến cho ta một điều kinh ngạc không nhỏ.
Bên người nàng còn có một lão bộc nhân, lão bộc nhân này luôn luôn cúi đầu, đứng tại sau lưng Vi Vi tiểu thư.
Ba Cách Nội Nhĩ nói:
-Vi Vi tiểu thư không đúng rồi! Ba Cách Nội Nhĩ chỉ là một tiểu nhân vật, không đáng tiểu thư tôn sùng như thế. Nhưng thật ra lần này, ha ha, nhờ có La gia hỗ trợ, bằng không chúng ta chỉ có chạy tới nơi hoang dã đồn chú mà thôi.
Ha ha, Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh thật sự là thích nói đùa. Với danh tiếng hiện tại của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn thì ai dám sơ suất chứ? Càng huống chi quý đoàn còn được hiệu trưởng tự thân chỉ danh cần phải chiếu cố cho tốt. Ba Cách Nội Nhĩ, ngài nói như vậy là quá hạ thấp mình rồi!
Vi Vi tiểu thư khẽ chuyển chủ đề:
-Chỉ là, Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh tự nhiên đối với liên minh cảm thấy hứng thú, điều này khiến ta rất kinh ngạc a.
-Ồ, Vi Vi tiểu thư vì sao lại nói như vậy?
Ba Cách Nội Nhĩ ra vẻ cao hứng.
-Bên ngoài đều đang đoán, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn muốn một chiếc ghế trong Nghị viện. Đến cả hiệu trưởng cũng từng hỏi qua Vi Vi chuyện này. Nhưng mà, ta lại thủy chung không tin. Ở trong mắt Vi Vi, nếu Ba Cách Nội Nhĩ muốn quyền thế, dù không phải dễ như trở bàn tay, nhưng cũng tịnh không phải việc gì quá khó khăn gì. Do tiên sinh hơn mười năm không lộ diện, như vậy có thể thấy, tâm không có ý chí này.
Vi Vi tiểu thư cười hời hợt
Ba Cách Nội Nhĩ trong lòng thấp thỏm. Trên mặt lại lộ ra nét cười suy ngẫm:
-Ha ha, không nghĩ tới Vi Vi tiểu thư đối với tại hạ quan tâm như vậy! Thực sự khiến Ba Cách Nội Nhĩ không dám tiếp nhận
-Đúng là không riêng gì Vi Vi, hiệu trưởng đối với Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh cũng là rất tán thưởng.
Vi Vi tiểu thư hời hợt cười như cũ:
- hiệu trưởng từng nói, nhân tài giống như Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh, giá trị ngang một quân đoàn! Hiệu trưởng còn nói, nếu như Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh ngày nào đó có hứng thú thì chức tổng chỉ huy chiến thuật Sương Nguyệt Hàn Châu, lúc nào cũng để trống!
Ba Cách Nội Nhĩ bề ngoài cười nhưng trong lòng lại không cười nói:
-Đa tạ hiệu trưởng ưu ái, nhưng mà tại hạ ở đây rất vui vẻ, không nghĩ việc chuyển chỗ.
-Ha ha, quả nhiên không ngoài dự kiến của Vi Vi, quý đoàn trưởng thật sự là người có phúc, vậy nên mới có thể có được nhân tài như Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh.
Vi Vi tiểu thư đôi mắt đẹp khẽ chuyển:
-Ta dường như không có thấy quý đoàn trưởng! Chẳng lẽ quý đoàn trưởng vắng mặt?
Ba Cách Nội Nhĩ trong lòng nhất thời cảnh giác, nhưng lại cười nói:
-Ân, đoàn trưởng của chúng ta có chút việc tư. Ha ha, ta được phái tới đây trước.”
-Vậy ý tứ của quý đoàn trưởng là gì?
Vi Vi thăm dò hỏi.
-Ý tứ? Chẳng biết ý lời nói của Vi Vi tiểu thư…
Vi Vi cười nhàn nhạt:
-Đương nhiên là đối với lần liên minh này.
-Ha ha! Vi Vi tiểu thư nói đùa rồi, tạp tu đoàn chúng ta vừa mới thành lập không bao lâu như vậy thì muốn gì được sao, đối với hội nghị này lại có dã tâm được sao. Chúng ta chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, ha ha!
Ba Cách Nội Nhĩ cười ha ha.
- Ha hả, quý đoàn trưởng không có hứng thú, vậy thật sự khiến người khác tiếc!
Vi Vi trong lòng cũng an tâm một chút.
Quyền lực trong liên minh hiện tại đã phân chia gần xong, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn đột nhiên xuất hiện đối với phiếu nghị quyết của Nghị viện này mà có hứng thú, thì mới là phiền toái. Nàng lập tức nói:
-Ân, việc công đã xong, hiện tại nói chuyện hợp tác của hai nhà chúng ta. Chẳng biết quý đoàn có thể chuyển nhượng kỹ thuật sáo tạp được chăng? Vi Vi cũng không tham lam, chỉ muốn một bộ kỹ thuật sáo tạp đầy đủ. Còn như điều kiện ra sao, Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh cứ nói.
Ba Cách Nội Nhĩ cười cười:
-Việc này ta lại không có quyền quyết định, nhưng mà tại hạ nhất định sẽ chân thực chuyển cáo đoàn trưởng của chúng ta.
-Ưm, vậy phiền toái Ba Cách Nội Nhĩ tiên sinh.
Vi Vi biết lần hội đàm này cơ bản đã xong, tiếp tục bàn cũng sẽ không có bất luận tiến triển gì, liền đứng dậy cáo từ.
Vừa ra khỏi Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, nét cười trên mặt Vi Vi biến mất.
-Tiểu thư, chúng ta có hay không nên tìm một biện pháp khác?
Lão bộc nhân bên người nàng bỗng nhiên mở miệng.
-Không được.
Vi Vi quả quyết phủ định đề nghị này:
-Thời điểm nhạy cảm này, chúng ta không chủ quan manh động. Kinh động đến Sương Nguyệt Hàn Châu thì sáo tạp này cũng không tới phiên chúng ta. Hơn nữa Ba Cách Nội Nhĩ lại như thế nào không có chuẩn bị? Nhưng La gia chúng ta muốn quật khởi, mà không phải làm chư hầu của Sương Nguyệt Hàn Châu, tất phải đạt được kỹ thuật sáo tạp. Ngươi đến lúc đó tìm một ít chế tạp sư nổi danh, để bọn họ cùng tham gia hạng mục này. Hiện tại xem ra, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn khả năng bán ra kỹ thuật loại này rất thấp, chúng ta phải đem tinh lực đặt trên phương diện phá giải.
-Vâng!
Lão bộc khom người xác nhận.
-Vị đoàn trưởng Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn kia là nhân vật mấu chốt!
Nàng bỗng nhiên nhíu mày:
-Ta đến bây giờ cũng không nghĩ ra, hắn dựa vào cái gì có thể khiến Ba Cách Nội Nhĩ vì hắn dốc sức. Còn nữa kỹ thuật sáo tạp này từ đâu mà có? Được rồi, ngươi cảm thấy năng lực phòng hộ của bản doanh bọn họ thế nào?
-Đều là một vài tạp tu bình thường, không phát hiện ra cao thủ.
Lão bộc nói.
- Quả nhiên không hổ là con sói kia! Khó trách ngay cả Gia Anh Hạ cũng muốn chiêu lãm hắn! Một nhánh tạp tu đoàn bình thường như vậy, ở trên tay hắn lại có thể đem Huyết Chùy toàn bộ tiêu diệt, không thể không khiến người khác thán phục. Còn sáo tạp nữa, không có sáo tạp, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn còn là Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn hiện tại sao?”
Vi Vi lạnh lùng nói.
-Sáo tạp này đích xác khó tin.
Lão bộc đồng ý nói, hắn còn nhớ rõ sự kinh ngạc lần đầu tiên mình gặp phải sáo tạp.
-Phái người cẩn thận theo dõi chặt chẽ trú địa của bọn họ, có người ra vào, tùy thời báo cáo. Chuyện lớn như vậy, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn đoàn trưởng nhất định sẽ đến. Hơn nữa, không có mưu đồ, bọn họ lại đỏ mắt chạy tới Thiên Hồ thành làm gì?
-Vâng!
Sau khi hai người rời đi không lâu, Hề Bình cùng mọi người đều tới phòng hội nghị. Ba Cách Nội Nhĩ đem những gì Vi Vi tiểu thư vừa rồi nói nói lại một lần, mọi người nhất thời nghị luận dồn dập.
-La gia này đang thăm dò chúng ta.
Hề Bình trầm giọng nói:
-Bọn họ đối với kỹ thuật sáo tạp của chúng ta thèm muốn đã lâu, hiện tại chúng ta lại vừa trong phạm vi thế lực của bọn họ, mưu đồ về nó hoàn toàn có khả năng.
Khương Lương cũng đồng ý.
-Nếu ông chủ ở đây thì được rồi.
Như Thu nhịn không được lầm bầm một câu
-Ha ha!
Ba Cách Nội Nhĩ cười nói:
-Ta phỏng chừng ông chủ cũng sắp tới. Cha cha, không nghĩ tới, ông chủ hiện tại càng ngày càng trở nên lợi hại. Mộc Tự doanh, ngay cả Thương Lan đều thiệt hại nặng trong tay ông chủ. Căn cứ tình báo chúng ta sưu tập được, Mộc Tự doanh đột nhiên mất đi hành tung, nếu ta đoán không sai, ông chủ rất có khả năng đã tới phụ cận Thiên Hồ thành.
-Phụ cận Thiên Hồ thành?
Đôi mắt đẹp của Tô Lưu Triệt Nhu sáng lên.
- Hắc hắc, Mộc Tự doanh vì sao biến mất? Vậy chính là ông chủ không muốn để kẻ khác biết mục đích của ngài. Tiếp nữa, dựa theo chúng ta tính toán thời gian thì ông chủ chắc sắp tới rồi
Ba Cách Nội Nhĩ giải thích.
Bàn cẩu vẫn luôn lười biếng nằm trên mặt đất đột nhiên cảnh giác, thấp giọng gầm gừ hai tiếng rồi phóng ra ngoài.
Mọi người trong phòng hội nghị sắc mặt khẽ biến, chẳng lẽ có người lẻn vào trú địa?
Mắt thấy Bàn cẩu sắp lao ra phòng hội nghị, bỗng nhiên ngoài của giơ ra một cánh tay, chuẩn xác nắm lấy khối thịt mềm trên cổ Bàn cẩu. Bàn cẩu không sủa, ngược lại ôn hòa híp mắt lại. Điều này khiến mọi người ngây ra, tính tình của Bàn Cẩu cực kỳ khó tính, ngoại trừ Như Nhu và Tô Lưu Triệt Nhu có thể tiếp cận, người khác đừng nó ôm nó, chạm đều không thể chạm.
Chỉ có một người có thể khiến Bàn cẩu lộ ra thần thái này.
-Duy A!
Mọi người nhất thời kích động.
-Ông chủ!
Đoàn người ngoài cửa đi vào, cầm đầu đúng là thiếu niên quen thuộc kia. Lần này, bọn họ trên mặt không có mang bất kì mặt nạ gì.
Ai cũng không nghĩ tới, bọn họ vừa nói đang thảo luận về ông chủ, ông chủ liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
-Ông chủ!
-Ông chủ!
-Ông chủ!
-Ông chủ!