Tạp Đồ

Chương 516: Điều lệ chiến thuật




“Tiểu đội Một chú ý tránh né, ngăn chặn địch nhân! Tiểu đội Hai chi viện tiểu đội Ba, từ bên sườn của bầy vượn chuẩn bị phát động công kích. Nhớ kĩ, nhất định phải đánh xuyên qua! Tiểu đội Bốn bay lên không trung chuẩn bị. Tiểu đội Năm mai phục ở phía sau bầy vượn!” Đội trưởng đại đội Ba Lỗ Khả ra lệnh đâu ra đấy.

Bọn họ gặp phải một bầy vượn cực kỳ đông đảo, số lượng tuyệt đối không dưới năm trăm con. Bầy vượn đàn đàn lũ lũ, nhìn thoáng qua thì không thấy tận cùng. Trần Mộ ra lệnh cho đại đội Ba phụ trách trận tiến công lần này. Suốt chuyến đi lần này đều là tập luyện tiến công như vậy.

Tất cả các tạp tu đều hiểu được ý đồ của ông chủ chỉ là muốn luyện tập phối hợp chiến thuật. Tuyệt đại đa số bọn họ đều là người từng có kinh nghiệm ở các tạp tu đoàn khác. Trong luyện tập hằng ngày của mỗi tạp tu đoàn đều bao gồm các loại luyện tập phối hợp chiến thuật, nhưng cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp nhiều mục luyện tập phối hợp chiến thuật như thế này.

Nói chung, điều lệ chiến thuật của các tạp tu đoàn bình thường ước chừng có khoảng hai mươi điều. Những tạp tu đoàn khổng lồ như Huyết Sắc tạp tu đoàn, Tuyết Hoa tạp tu đoàn thì có điều lệ chiến thuật nhiều hơn một ít, ước chừng khoảng bốn mươi điều. Còn quân đội thì điều lệ chiến thuật của bọn họ đạt tới tám mươi điều. Cái gọi là điều lệ chiến thuật chính là những quy định về việc ở dưới tình huống dạng nào thì nên áp dụng phương pháp thuộc loại gì để ứng phó. Nó đòi hỏi mỗi tạp tu đều phải thuộc lòng và phải vận dụng thuần thục.

Nhưng vấn đề là, điều lệ chiến thuật mà ông chủ ban hành lên tới tận một trăm tám mươi chín điều! Mọi người lần này ngay cả muốn chết đi cũng có! Một trăm tám mươi chín điều lệ chiến thuật, chỉ riêng đọc thuộc lòng cũng phải tốn một thời gian dài chứ chưa nói đến chuyện phối hợp vận dụng.

Ông chủ thật sự là người điên! Mỗi tạp tu cấp dưới đều nguyền rủa thầm trong lòng, nhưng không một ai dám có bất cứ dị nghị gì. Ám ảnh về hình phạt lần trước vẫn lảng vảng trong lòng bọn họ. Đi ngược lại mệnh lệnh của ông chủ thì sẽ có kết quả gì, mỗi người đều hiểu vô cùng rõ. Từ đội trưởng cho đến mỗi đội viên đều trong tình trạng ôm chặt bộ điều lệ chiến thuật dày cộp mà điên cuồng gặm nhấm. So với những kẻ ham thích học tập đến cuồng nhiệt thì họ chắc chắn còn cuồng nhiệt hơn. Bởi vì ông chủ đã quy định kì hạn, trong vòng ba ngày mà còn không thuộc thì sẽ phải chịu phạt.

Ông chủ cũng không hề nói là sẽ phạt cái gì, nhưng điều này lại làm cho bọn họ càng thêm hãi hùng khiếp vía, không một ai dám cam đoan, ông chủ chỉ biết có một loại hình phạt.

Tiếng đọc sách vang vang ở khắp nơi trong doanh trại, cảnh tượng dăm bảy gã tạp tu thuộc loại nóng nảy chân tay to chau mày chăm chú mọt sách trông quả thực là khá quỷ dị.

“Một trăm tám mươi chín điều lệ chiến thuật!” San Ngọc liếc nhìn qua bộ điều lệ chiến thuật dày cộp đó, sự kinh hãi trong lòng cô nàng có thể tưởng tượng ra được. Những điều lệ chiến thuật này quy định chi tiết các loại nguyên tắc chiến thuật, nhưng là mức độ cụ thể hóa rất cao, ngay cả nàng cũng cảm thấy đáng sợ. Nàng không trực tiếp phụ trách huấn luyện quân đội hằng ngày, nhưng nàng cũng biết điều lệ chiến thuật huấn luyện hằng ngày của các tạp tu của Pháp Á chỉ có bốn mươi tám. điều còn Lục Đại bất quá cũng chỉ là khoảng chừng sáu chục. Đây tuyệt đối là một vật báu vô giá! Đáng tiếc là không thể truyền báo về được, San Ngọc than thầm trong lòng. Ở phương diện này Pháp Á kém hơn Lục Đại rất nhiều, nếu như có thể truyền báo về phần điều lệ chiến thuật này thì có thể đề cao rất nhiều sức chiến đấu của đội ngũ.

“Nhiều điều lệ chiến thuật đến như vậy, thật quá dọa người đi! Lúc chiến đấu thì rất phức tạp, sao có nhiều thời gian để nghĩ được nhiều như vậy?” Bối Linh cắn đầu ngón tay khổ não hỏi. Nàng liếc mắt nhìn Lạp Phỉ Nhĩ ở đằng xa đang điên cuồng học gạo điều lệ chiến thuật, trong lòng có chút sốt ruột thay cho hắn. Những hộ vệ bọn họ không cần học thuộc lòng điều lệ chiến thuật. Nhưng điều lệ chiến thuật mới ban hành vẫn trở thành đề tài thảo luận nóng nhất của bọn họ vào lúc này.

“Ông chủ thật lợi hại!” Phục Đông than thở với vẻ kinh hãi, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn thốt lên lời cảm khái như thế.

“Phần điều lệ chiến thuật này, nếu như bán đi thì chắc chắn sẽ có giá rất cao.” Văn Nhân Hồng chớp chớp cặp mắt màu lam, cười nói với vẻ quái dị. Hắn cũng bộc lộ vẻ khâm phục: “Khó trách La Tây Cư lại khen ngợi ông chủ. Nếu như quả thật công bố phần điều lệ chiến thuật này ra ngoài, chỉ sợ sẽ gây ra một trận chấn động khắp liên bang!”

Văn Nhân Hồng đột nhiên chuyển hướng nhìn sang một vị tạp tu vẫn giữ im lặng ở bên cạnh, cười vẻ tà quái: “Ngô Kiệt, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ngô Kiệt tướng mạo xấu xí, ngày thường trầm lặng ít nói, nhưng trong đám người này lại không một ai dám trêu chọc hắn. Ngô Kiệt không thèm nhướng mi mắt hỏi: “Ngươi muốn giống như gấu Tuyết Thứ sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều run rẩy trong lòng. Sắc mặt Văn Nhân Hồng cũng trở nên khó coi.

Con gấu Tuyết Thứ lần trước đã gây cho bọn hắn kích thích quá lớn. Cái tên mang mặt nạ gỗ đó quả thực cường đại đến mức kì cục! Mỗi buổi tối trở về cùng cậu bé, hắn đều kéo theo một con dã thú. Tất cả những con dã thú đó, không ngoại lệ đều là loại mãnh thú có hình thể khổng lồ, tính tình hung mãnh, lực chiến đấu kinh khủng! Mà từ lần trước, khi biết máu tươi là loại tài liệu tốt thì những con dã thú được kéo trở về đều chỉ bị đánh bất tỉnh.

Có hổ Tuyết Địa Ba Nhận là vua của vùng rừng tuyết, có tê giác Thiết Tuyết Băng mình cứng hơn sắt thép, tạp phiến dưới bốn sao không thể gây một xíu thương tổn nào, còn có cả một trong những loại dã thú khó bắt nhất là hươi Vô Ngân chạy nhanh như gió..

Khảo nghiệm mạnh nhất đối với trái tim bọn họ là một lần Duy A kéo về một con trăn Băng Tức cực to có thân hình dài hơn mười lăm thước, đường kính hơn ba thước khiến tất cả mọi người khiếp sợ đến há mồm trợn mắt. Trong lòng bọn họ, Duy A nhanh chóng tiến hóa từ hồng hoang cự thú lên thành hồng hoang thú vương.

Khác với Duy A, Bạch tổng quản chưa từng bao giờ thể hiện thực lực của hắn. Tuyệt đại đa số thời gian hàng ngày hắn đều ở một mình, không ngừng suy tư. Mà qua mỗi một khoảng thời gian, hắn lại xuất ra các loại đồ vật cổ quái đáng ngạc nhiên, làm cho đám tạp tu này được mở rộng tầm mắt.

Trần Mộ đích thật đang suy nghĩ. Hắn có quá nhiều vẫn đề cần phải suy nghĩ. Như bộ điều lệ chiến thuật này, tuyệt đại bộ phận đều do Ba Cách Nội Nhĩ lập ra, còn hắn chỉ bổ sung thêm một ít. Hắn có chút hoài nghi là bản thân mình chỉ có vẽ rắn thêm chân, nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu thì hắn vẫn quyết định bổ sung thêm những điều lệ đó. Những điều lệ chiến thuật đó đều là kết quả do hắn dày công suy nghĩ tìm ra, có hữu dụng hay không thì phải sau khi thực chiến mới có thể biết rõ ràng được. Dù sao hắn cũng có thể rất dễ dàng tiến hành sửa sang chỉnh lý những điều lệ này.

Điều lệ chiến thuật hoàn thành cũng có nghĩa là một phần công việc trọng yếu nhất của hắn đã hoàn thành.

Việc chế tạo tạp phiến cho mười lăm gã tạp tu cấp bảy bây giờ hắn chưa sẵn sàng. Lúc này không phải thời điểm tốt để chế tạp phiến cho bọn họ. Xét về một mặt nào đó thì bọn họ là một loại ẩn số, vì so với đám tạp tu bình thường kia mà nói thì bọn họ có nhiều điểm không xác định hơn. Hắn chờ đến khi các tạp tu bình thường kia trở nên cường đại, khi đó nếu có xuất hiện vấn đề gì thì trong tay hắn cũng sẽ có nhiều vốn liếng hơn một chút. Việc chọn lựa mấy vị đội trưởng chính là do Trần Mộ đã quan sát tương đối thận trọng và kỹ lưỡng sau đó mới có quyết định cuối cùng.

Hắn hiện tại đang nghiên cứu tấm tạp phiến sáu sao Vĩnh Viễn Chi Dạ duy nhất mà hắn có. Từ khi có được tấm tạp phiến này cho đến bây giờ, hắn vẫn không có thời gian để nghiên cứu.

Tạp phiến sáu sao có số lượng rất ít, vẫn là loại tạp phiến mà các tạp tu rất mong cầu. Tấm tạp phiến Vĩnh Viễn Chi Dạ được chế tạo ra cũng không được bao lâu, còn chưa hình thành truyền thừa. Vĩnh Viễn Chi Dạ là một tấm ảo giác tạp. Gọi là ảo giác tạp bởi nó có thể khiến cho địch nhân lâm vào trong ảo giác. Ảo giác tạp phiến cấp thấp chỉ là hư ảnh, thông qua việc thay đổi hình ảnh ánh sáng và âm thanh để tạo ra ảo giác. Nhưng ảo giác do ảo giác tạp phiến cao cấp tạo ra, ngoài ánh sáng và âm thanh thì còn có thể ảnh hưởng đến xúc giác, khứu giác, thậm chí cả linh giác của con người. Vĩnh Viễn Chi Dạ là loại như thế.

Tấm tạp phiến này có thể làm cho địch nhân bị chìm trong bóng tối mênh mông hoàn toàn, tất cả cảm giác của người ở trong khoảng bóng tối này đều bị phong bế. Hơn nữa, nó còn sinh ra dao động năng lượng, ở trong lúc bất tri bất giác sẽ ảnh hưởng đến thần kinh trung ương của địch nhân, làm sinh điện của những sinh vật có hệ thần kinh trung ương trong nháy mắt đạt tới cường độ mà hệ thần kinh không thể chịu đựng nổi mà chết đi. Người chết bởi Vĩnh Viễn Chi Dạ vĩnh viễn không tìm được một vết thương nào ở trên người. Đó là tạp phiến sáu sao!

Mức độ đáng sợ của tạp phiến sáu sao thì những tạp tu chưa được tiếp xúc sẽ không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Trần Mộ cũng cảm thấy kinh hãi. Tạp phiến có thể đạt tới thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi như thế đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn giờ mới biết, trình độ hiểu biết về kết cấu năng lượng của mình đang nông cạn thế nào.Dao động năng lượng vô hình vô chất giết người trong vô hình vô chất.

Uy lực của tấm tạp phiến này vượt qua bất cứ một tấm tạp phiến nào hắn từng dùng qua. Song Cực và Hoàng Kim Ngôn Tỏa đều là những tạp phiến có uy lực mạnh mẽ nhưng nếu so sánh với tấm Vĩnh Viễn Chi Dạ này thì vẫn còn kém nhiều lắm, đó là sự chênh lệch về mặt kết cấu năng lượng. Trừ phi một ngày nào đó giải thích của hắn đối với kết cấu năng lượng đạt tới một trình độ thật cao, trình độ khống chế năng lượng đạt tới mức thật tinh tế thì hắn mới có khả năng dùng Song Cực và Hoàng Kim Ngôn Tỏa phát ra uy lực không thua kém Vĩnh Viễn Chi Dạ được. Nhưng hiện tại hắn rõ ràng không có được năng lực như thế.

Bởi vì dao động do Vĩnh Viễn Chi Dạ phát ra là một loại dao động có cùng tính chất với sóng não, vô hình vô chất, hơn nữa cảm giác cũng căn bản không thể phát hiện được. Cho nên ở trong mắt bọn Phục Đông, ông chủ bất quá chỉ ngồi yên một chỗ.

Trần Mộ cũng phát hiện ra điểm giới hạn của Vĩnh Viễn Chi Dạ. Nó chỉ có thể hữu dụng đối với những sinh vật cao cấp mà không có bất cứ tác dụng gì đối với những sinh vật cấp thấp không có hệ thần kinh não bộ. Hơn nữa, tạp tu của Khổ Tịch tự có cách khắc chế đối với tác dụng của loại tạp phiến này. Trần Mộ đoán rằng điều này có khả năng liên quan đến phương pháp rèn luyện cảm giác mà bọn họ tu tập. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn không thể nghi ngờ về sự cường đại của tấm tạp phiến này, chả trách nó được xếp vào cấp sáu sao, quả là danh bất hư truyền!

Vĩnh Viễn Chi Dạ có yêu cầu cực cao đối với độ tinh tế của khống chế cảm giác của tạp tu, cũng may điểm này cũng là phương diện mà Trần Mộ am hiểu nhất, có thể coi là hắn đã gần như có thể miễn cưỡng sử dụng được, chỉ là chỉ bao trùm một diện tích vào khoảng một trăm thước vuông. Tạp phiến sáu sao quả nhiên không phải là thứ người bình thường có thể sử dụng được. Trần Mộ luôn rất tin tưởng vào khả năng khống chế cảm giác tinh tế của mình, không ngờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng được mà thôi.

Độ nghi của Trần Mộ có bốn khe chứa tạp phiến, trong đó một khe được cắm năng lượng tạp, một khe là khí lưu tạp, một khe cắm Bách Biến và một khe cắm Song Cực.

Khe chứa tạp phiến không đủ dùng a! Trần Mộ có chút khổ não. Năng lượng tạp và khí lưu tạp ắt là không thể thiếu, mà Bách Biến là tạp phiến chủ công cho linh thức của hắn nên không thể bỏ. Nếu bây giờ thay đổi thì chỉ có thể là Song Cực tạp, nhưng Song Cực tạp lại bao gồm cả công lẫn thủ, ở trong rừng như thế này lại tương đối hữu dụng.

Suy nghĩ mãi, hắn quyết định vẫn giữ lại Song Cực tạp. Vĩnh Viễn Chi Dạ mặc dù cường đại, nhưng cảm giác tiêu hao cũng cực lớn, không thích hợp làm tạp phiến chủ công. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, đám cao thủ thành danh bọn họ có cường độ cảm giác hùng hậu biết bao nhiêu a!

Ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào trên khí lưu tạp. Tấm Đại Nê Thu này vẫn là tấm tạp phiến mà hắn đã chế tạo từ rất lâu rồi, hiện giờ cũng cần phải đổi mới cho mạnh thêm. Mặc dù độ linh hoạt của nó vẫn ưu tú như trước kia, nhưng về mặt tốc độ thì cũng không có quá nhiều ưu thế. Nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm thì thật sự không thích hợp để chạy trốn.

Đối với hắn bây giờ mà nói, chế tạo khí lưu tạp với tính năng xuất sắc hơn, dễ điều khiển hơn thì cũng không phải là việc quá khó, huống chi hắn còn có hộp Tính Toán trợ giúp. Chỉ là.. Ánh mắt của hắn rơi lên độ nghi của mình.

Một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu hắn, có lẽ hắn nên thử chế tạo một cái độ nghi thích hợp cho bản thân. Nảy ra ý nghĩ mạo hiểm này nảy, tinh thần hắn chợt chấn động. Về bản chất mà nói, độ nghi là một loại tạp giới, một loại tạp giới đặc thù! Hắn liền chui đầu vào trong toa xe đi rừng của mình.

@#$%^&

Một đoàn xe vận chuyển dừng lại ở sâu trong rừng cây bên con đường thông đến thành phố Lý Giang. Những toa xe vận chuyển này đều đã được ngụy trang, có hơn nửa thân xe bị chôn ở trong tuyết.

“Đại thúc, bọn họ thật sự sẽ đến chứ?” Nhữ Thu có chút không tin hỏi.

“À, đương nhiên.” Ba Cách Nội Nhĩ lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế chỉ huy.

“Tại sao vậy?” Nhữ Thu vẫn thấy khó hiểu gặng hỏi.

Ba Cách Nội Nhĩ tỏ vẻ bất đắc dĩ, đảo mắt nhìn sang Khương Lương rồi thuận miệng nói: “Tiểu Sinh, ngươi trả lời vấn đề này đi.” (BT: Tiểu Sinh: gọi tắt của Tiểu Sinh Khương – là cách Ba Cách Nội Nhĩ gọi đùa Khương Lương)

“Doanh trại của địch nhân đã bị phá hủy và bị tuyên truyền ra ngoài, tất nhiên rất là mất mặt. Trong mắt địch nhân, chúng ta là kẻ địch yếu ớt. Vì phẫn nộ, chúng nhất định sẽ toàn lực tấn công chúng ta. Doanh trại này ở gần chúng ta nhất, nhất định xuất phát trước hết, chỉ để ghìm chân chúng ta cho bọn chúng hoàn thành vòng vây!” Khương Lương tỏ vẻ nghiêm túc, ngồi thẳng tắp, nói: “Đây là tuyến đường bọn chúng nhất định sẽ đi qua. Hơn nữa, bọn chúng tuyệt đối không thể tưởng tượng được kẻ địch yếu nhược như chúng ta lại dám chủ động xuất kích. Về mặt chiến thuật, chúng ta đã chiếm được thế chủ động. Hơn nữa, viện quân từ những chỗ khác nhanh nhất cũng phải đến tối mai mới có thể tới được, điều này giúp cho chúng ta có đủ thời gian phá từng đạo quân một. Cái này gọi là đánh quân cứu viện.”

“Oa! Tiểu Sinh thật là lợi hại!” Nhữ Thu thốt lên tán thưởng. Ở cùng với đám người Ba Cách Nội Nhĩ đã lâu, nàng đã hoạt bát hơn xưa rất nhiều. Khi còn ở trường học, nàng là người nối nghiệp của Viện trưởng Phân viện chế tạp, là đối tượng được mọi người che chở. Điều này cũng vô hình trung cách ly nàng với những người bạn cùng lứa tuổi ở chung quanh, tạo nên tính cách hơi rụt rè trước kia.

Khương Lương vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, tĩnh mạch trên trán một lần nữa không khỏi phập phồng vài cái.

“Chỉ là, đây đều là những tạp tu mới, e rằng..” Tô Lưu Triệt Nhu có chút lo lắng nói.

Ba Cách Nội Nhĩ ngồi dậy, cười nói: “Tô Lưu tiểu thư không cần lo lắng, ta vốn không trông cậy vào những tân binh này. Chúng ta vẫn dựa vào những lão binh, còn đám tân binh đó thì chỉ là để cho bọn họ cảm thụ một chút không khí chiến đấu mà thôi. Tuy nhiên, chúng ta dùng mai phục chiến đấu, tân binh vẫn có thể phát huy được chút tác dụng.”

Từ chuyện này thì có thể nhận thấy mọi người có sự phân biệt giữa Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu. Ở trong mắt Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình, Nhữ Thu là một tiểu cô nương đáng yêu, nhưng Tô Lưu Triệt Nhu lại là người cùng đẳng cấp với bọn họ. Tình cảm giữa ông chủ và Tô Lưu Triệt Nhu hiện giờ thực sự chỉ là bằng hữu hay là tình nhân, bọn họ dù quan tâm nhưng vẫn không hiểu rõ. Song, điều quyết định địa vị của Tô Lưu Triệt Nhu ở trong đội ngũ lại không phải là điểm này, mà do tác dụng của nàng trong đội ngũ.

Y thuật của nàng đã cứu chữa cho một số lượng lớn bệnh nhân và dược vật do nàng điều chế đã sát thương một số lượng lớn địch nhân. Ở trong đội ngũ này, bất kể là những nhân vật đầu lĩnh như Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình, hay những tạp tu ở cấp thấp nhất, tất cả cùng đều thể hiện sự tôn kính từ đáy lòng đối với vị y tế tạp tu thiện lương mà lợi hại này.

Ngay lúc này, báo cáo từ tiền phương truyền về: “Báo cáo. Phát hiện mục tiêu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.