Tạp Đồ

Chương 502: Xuất chiêu




Tâm Thượng hoa viên lơ lửng giữa không trung, xung quanh nó được bao bọc bởi một vòng bảo hộ. Nơi này được bảo vệ rất cẩn thận, mỗi một người tiến vào đều bị các tạp tu kiểm tra nghiêm ngặt, không có kẻ nào là ngoại lệ.

Một toa xe với tốc độ kinh người hướng tới trung tâm Tâm Thượng hoa viên, các tạp tu phụ trách cảnh giới lập tức khẩn trương, gần đây tại thành Đông Thụy có nhiều việc xảy ra, bọn họ không dám có lúc nào mất cảnh giác.

“Đề nghị giảm tốc độ, mời vào kiểm tra thân phận, cảm ơn đã phối hợp” Trước mặt tạp tu này lơ lửng mấy mặt kính năng lượng màu trắng, mỗi cái khoảng chừng hai mươi li, đây là năng lượng hình thành từ khuếch âm tạp. Thanh âm tạp tu có thể thông qua nó để truyền ra xa, một ít tạp tu có kỹ xảo cao siêu có thể đem thanh âm của mình đến những khu vực đặc biệt mà các khu vực khác không hề nghe thấy, vị tạp tu này có khả năng đó.

Tốc độ toa xe chậm rãi giảm xuống rồi dừng ngay trước mặt mấy tạp tu này.

Mái và cửa sổ toa xe hoàn toàn hạ xuống, toàn cảnh bên trong lập tức hiện ra. Trong khoang có năm người ngồi, một người mang một mặt nạ màu trắng, hai nét màu đen từ con mắt uốn lượn xuống dưới.

“A! Bạch tổng quản!” Tạp tu ở cửa vội vàng hành lễ, vô cùng cung kính: “Hoan nghênh ngài trở về!” Những tạp tu khác vội vàng cúi người xuống, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ.

Hiện giờ Bạch tổng quản tại Đông Thụy như mặt trời giữa trưa, có thể nói không người nào không biết, những tạp tu này lại càng không ngoại lệ. Đối với cường giả họ đều tôn kính từ nội tâm. Trong thời loạn, chỉ có lực lượng mới có thể mang đến cho người ta cảm giác kinh sợ cùng cảm giác an toàn.

“Ân.” Trần Mộ khẽ gật đầu ra hiệu. Tạp tu trước mắt này có vẻ cơ trí, khéo đưa đẩy.

“Nghe nói ngài đang ở chiêu mộ tạp tu?” Tạp tu này cẩn cẩn dực dực hỏi.

Trần Mộ nhớ tới việc cho phép Thái Thúc Dong lấy danh nghĩa mình nhận người, liền gật đầu: “Không sai, ngươi có bằng hữu có thể đề cử?”

Tạp tu này trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười, nịnh nọt nói: “Ánh mắt ngài quả nhiên sáng như đuốc, tiểu nhân có một đệ đệ (người em), thiên phú không tồi. Hắn đi báo danh Sương Nguyệt Hàn Châu, đáng tiếc chỉ kém hai phân. Ta cũng không muốn hắn mai một tại một tiểu địa phương, nếu có thể ở dưới trướng của Bạch tổng quản, sau này nhất định có thể có tương lai rộng mở.

“Bất quá.” Hắn chần chờ một chút: “Chỉ là. Nghe nói Bạch tổng quản chỉ cần tạp tu tốt nghiệp ba năm trở lên. Không biết …”

“Đệ đệ của ngươi tên gọi là gì?” Trần Mộ cắt đứt lời hắn. Báo danh Sương Nguyệt Hàn Châu chỉ kém hai phân, thiên phú có thể coi là xuất chúng. Sương Nguyệt Hàn châu hàng năm thường thu nhận nữ đệ tử chiếm tới hai phần ba, nam đệ tử không tới một phần ba. Việc này làm cho nam đệ tử gia nhập có tư chất cao hơn so với năm nhà khác.

“Bác Y Đức Chiêm Ninh Tư!” Tạp tu này trong lòng vui vẻ. Vội vàng cung kính trả lời.

“Ngươi cho hắn đến Thái Thúc gia tìm ta. Ta sẽ tự mình kiểm tra hắn.” Trần Mộ dứt khoát nói.

Vị tạp tu này trong lòng mừng rỡ. Gật đầu cúi người tự mình đưa đoàn người Trần Mộ vào trong Tâm thượng hoa viên.

Nhìn toa xe biến mất tại trong tầm mắt. Trên mặt hắn rút cuộc cũng không che đậy được sự vui mừng. Đám người bên cạnh hắn ồn ào tiến lên chúc mừng.

“Lão đại, mời khách mời khách, chuyện tốt bậc này, không mời chúng ta một bữa thì trời đất khó dung đấy!”

“Nhưng không phải! Ta nghe nói điều kiện thu nhận tạp tu của Bạch tổng quản lần này rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều liên tục loại hàng loạt tạp tu. Thái thúc gia sợ tới mức không giám nhìn nữa mà!”

“Muốn ta nói à, nam nhân nên nỗ lực làm thủ hạ của Bạch tổng quản, như vậy mới không uổng cuộc đời này! Giống như chúng ta thì mỗi ngày đều là cuộc sống vô tri vô giác a!”

Tạp tu đó sắc mặt vui mừng, vội vàng mở ra độ nghi, liên lạc với thông tin tạp của đệ đệ, cẩn thận mà nghiêm túc dặn dò một phen.

Trở lại Thái Thúc bảo, nghênh đón Trần Mộ chính là lão tổng quản của Thái Thúc gia, hắn nhìn thấy Trần Mộ vẻ mặt già không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Thái Thúc Dong không ở bên trong Thái Thúc bảo. Bởi vì nhân tuyển đến báo danh thật sự quá nhiều, Thái thúc Dong phải tự mình tọa trấn, ba người con tất cả đều ra mặt chủ trì việc chiêu mộ lớn nhất từ trước tới nay. Ngay cả như vậy công việc cũng còn quá nhiều, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không được đầy ba giờ. Nghe nói Thái Thúc Dong vì để mở rộng sức ảnh hưởng thậm chí đã hao tổn lượng lớn kim tệ để công bố chiêu mộ tại các bình đài.

Không nghĩ tới một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, khu Thiên Đông Lý có rất nhiều tạp tu ào ào đến đây, Đông Thụy hiện tại chật ních tạp tu đến từ bên ngoài, tất cả khách sạn đã sớm đầy ngập khách. Bất quá tuyệt đại đa số người chỉ là yên lặng xem xét.

Nhưng hiện tại số lượng tạp tu báo danh đã vượt nhiều lần dự tính của Thái Thúc Dong.

Trần Mộ trầm ngâm nói: “Phiền lão tổng quản truyền báo một tiếng, phiền gia chủ nhanh đến gặp ta một chút. Ah, chút nữa sẽ có người đến tìm ta, phiền lão tổng quản giúp ta chú ý một chút.”

Lão tổng quản vội vàng gật đầu: “Bạch tiên sinh yên tâm.”

Tất cả mọi người hết sức mệt mỏi, mỗi người đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Trần Mộ trở lại phòng, Cừu San Ngọc chăm chú nhìn hắn từ lúc hắn vừa vào cửa, ánh mắt khác thường.

“Như thế nào?” Trần Mộ nhíu mày, có chút buồn bực hỏi.

“Ngươi đi tập kích đoàn truy sát?” Cừu San Ngọc khẩn trương nhìn chằm chằm vào hắn. Mặc dù là câu hỏi nhưng âm điệu của nàng lại đầy khẳng định.

Trần Mộ âm thầm bội phục phản ứng nhanh nhạy của Cừu San Ngọc, không e ngại gật đầu thừa nhận: “không sai”

“Lấy năm người các ngươi đi tập kích đoàn truy sát, ngươi thật sự là điên rồi!” Cừu San Ngọc lạnh lùng nói: “Duy A mặc dù lợi hại, nhưng thực lực các ngươi so với bọn hắn kém quá nhiều.”

“Điểm ấy thật không sai.” Trần Mộ không phủ nhận mà gật đầu thừa nhận.

Cừu San Ngọc trong mắt hiện lên một tia giận dữ: “Ngươi muốn tìm cái chết không ai thèm ngăn ngươi, bất quá, mời ngươi phải tìm được chủ nhân của Tiêu Thanh rồi lại chết, cám ơn!”

“Chủ nhân Tiêu Thanh đối với ngươi quan trọng như vậy?” Trần Mộ nghiêng đầu hỏi.

“Không quan trọng!” Cừu San Ngọc đôi lông mày nhíu lại, không chút khách khí.

Trần Mộ lạnh nhạt nói: “Ờ! Vậy thì bỏ đi.” Nói xong liền xoay người đi về căn phòng của mình.

Cừu San Ngọc há mồm muốn hỏi, có chút do dự, nhìn đến Trần Mộ đi tới trước cửa, cuối cùng không nhịn được, lạnh lùng hỏi: “Kết quả đánh lén của các ngươi thế nào?”

“À, đám tạp tu chết hết rồi!”

Trần Mộ không quay đầu lại, bỏ lại câu này, liền vào phòng nghỉ ngơi.

Cừu San Ngọc há hốc mồm, ngồi yên tại chỗ, ánh mắt thừ ra nhìn Trần Mộ đóng cửa phòng. Qua vài phút đồng hồ, nàng mới kinh hãi thu hồi ánh mắt, trong miệng thì thào: “Khó có khả năng! Khó có khả năng! Như thế nào có thể......”

Đúng vậy! Làm sao lại có thể như vậy???

Nàng không phải là hạng nữ nhân ngu ngơ không hiểu gì, mà ngược lại nàng là nhân vật kiệt xuất nhất trong lớp thanh niên Pháp Á. Nàng từ nhỏ đã bắt đầu chọn hướng đi cho mình. Khi những người khác còn đang nghịch đất, nàng đã học xử lý các loại sự vụ. Khi những cô gái cùng trang lứa đang phong hoa tuyết nguyệt cùng với tình nhân, nàng lại thâu đêm một mình chuẩn bị các hạng mục quy hoạch của Pháp Á.

Nàng không cách nào tưởng tượng ra bằng cách nào mà năm người bọn họ có thể giết sạch đoàn truy sát có thực lực so với bọn hắn cao hơn mấy lần. Trong năm người họ, nàng cảm giác được thực lực mạnh nhất chỉ có hai người là Duy A cùng Trần Mộ. Còn đoàn truy sát lại có tới mười tên thất cấp tạp tu, mười tên khác cũng là cao thủ chính thống của Liên bang Tổng hợp học phủ, cũng chỉ kém thất cấp có một chút.

Mấy ngày nay, nàng vẫn theo dõi các loại bình luận về chuyện này. Đến bây giờ, tất cả các chuyên gia, đưa ra kết luận chưa hề thống nhất. Bọn họ cho rằng, Bạch tổng quản chỉ có chạy trốn, hoặc Sương Nguyệt Hàn Châu can thiệp, mới có khả năng tránh thoát kiếp nạn này!

Kết luận của nàng hoàn toàn nhất trí cùng các chuyên gia đó.

Tuy nhiên …

Đứng ngây người, Cừu San Ngọc cảm giác như mình là kẻ ngớ ngẩn!

Trần Mộ nhanh chóng bị đánh thức bởi Thái Thúc Dong trở về. Ngay sau khi nhận được báo cáo của lão tổng quản, Thái Thúc Dong lập tức dứt bỏ tất cả mọi chuyện chạy về Thái Thúc bảo. Bạch tổng quản mấy ngày nay đột nhiên rời khỏi Thái Thúc bảo, Thái Thúc gia cũng phỏng đoán phân vân. Có rất nhiều người hoài nghi, phải chăng Bạch tổng quản đã trốn chạy!

Một sự thật hiển nhiên xảy ra trước mặt mọi người, liệu có còn tiến hành chiêu mộ hay không? Nếu như Bạch tổng quản thật sự trốn chạy, mà Thái Thúc gia lại tiếp tục tiến hành chiêu mộ thì không thể tránh khỏi chê cười.

Cuối cùng Thái Thúc Dong vẫn quyết định tiếp tục chiêu mộ, hơn nữa còn chiêu mộ lớn hơn nữa!

Song lão phải chịu áp lực cực lớn, hiện tại biết Trần Mộ trở về, khối đá trong lòng rốt cuộc cũng đã được nhấc lên.

Bất quá, Thái Thúc Dong cũng là một lão hồ ly, lão không hề hỏi Trần Mộ mấy ngày này đi đâu, chỉ là giả lả cười nói, thông báo một ít tình hình về mấy ngày chiêu mộ vừa qua.

Trần Mộ nghe một hồi, thấy Thái Thúc Dong rốt cuộc ngừng lại, liền từ tạp bao trong tay lấy ra một tạp phiến, đưa tới.

“Đây là cái gì?” Thái Thúc Dong vừa tiếp nhận, vừa hỏi.

“Thu hình tạp.”

“Thu hình tạp?” Thái Thúc Dong không biết nó liên quan gì, bất quá hắn không hỏi, mà lập tức đem thu hình tạp cắm vào tạp ảnh truyền phát tin.

Trên quầng sáng phát ra, hình ảnh hết sức rõ ràng. Từng cỗ thi thể, một mảnh rừng cây như một đống hỗn độn, những hố đất bốc khói, đây là chiến trường! Vẻ tươi cười trên mặt Thái Thúc Dong biến mất, thần sắc trở nên ngưng trọng. Có thể tưởng tượng một chút, nơi này đã trải qua bao nhiêu chiến đấu ác liệt.

Ngay sau đó trên quầng sáng này xuất hiện dung mạo các thi thể, rất hiển nhiên, hình ảnh hết sức cẩn thận, có thể rõ ràng thấy được dung mạo của người đã chết, có mấy người hắn cảm giác được hết sức quen mắt!

Đột nhiên, lão biến sắc mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào quầng sáng, hỏi: “Đoàn truy sát?”

“Ừ.”

“Ai làm?” Thái Thúc Dong gian nan nuốt nước bọt, trong lòng lão mơ hồ đã có đáp án, nhưng đáp án này thật sự rất kinh người, hắn thậm chí không dám nghe câu trả lời.

“Ta cùng mấy người bọn họ.” Trần Mộ ngắn gọn trả lời.

Thái Thúc Dong cố trấn định tinh thần nhưng thân thể lão run rẩy lại không cách nào giấu được. Vẻ mặt lão đầy kinh hãi, nhìn Trần Mộ giống như nhìn quái vật.

Qua nửa ngày, lão mới dần dần tỉnh táo lại, thấy yết hầu khô khốc, nhưng lão không nghĩ đến việc uống nước, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm cặp mắt Bạch tổng quản sau chiếc mặt nạ kia, hỏi: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”

“Đem thu hình tạp công bố ra bên ngoài.” thanh âm Trần Mộ rất bình thản, như kể một chuyện hết sức đơn giản.

Gò má Thái Thúc Dong run lên, sắc mặt trở nên rất khó nhìn, giọng khan đặc, rít lên đầy phẫn nộ: “Ngươi điên rồi sao? Muốn phá hủy Thái Thúc gia sao! Liên bang Tổng hợp học phủ sẽ không bỏ qua chúng ta!”

Trần Mộ lắc đầu: “Chúng ta đã không còn đường lui. Chúng ta ngay từ đầu đã đứng ở phía đối lập với Liên bang Tổng hợp học phủ.” Sắc mặt của hắn trước sau vẫn bình tĩnh, thanh âm cũng không có một chút khác lạ: “Thái Thúc gia là thuộc về đại liên minh khu Thiên Đông Lý, lập trường càng vững chắc, đối Thái Thúc gia mà nói cũng không phải chuyện xấu. Ta nghĩ, Sương Nguyệt Hàn Châu cũng nhất định hoan nghênh lựa chọn của Thái Thúc gia.”

Thái Thúc Dong sắc mặt biến ảo không ngừng, Trần Mộ nói không sai.

“Có được lực lượng đó sau lưng, Thái Thúc gia cũng sẽ không yếu ớt như bây giờ. Hơn nữa, nơi này là khu Thiên Đông Lý, là địa bàn của Sương Nguyệt Hàn Châu.”

Những lời này của Trần Mộ, hoàn toàn đánh nát điểm do dự cuối cùng của Thái Thúc Dong. Hắn ngụ ý nếu như Liên bang Tổng hợp học phủ làm quá giới hạn, Sương Nguyệt Hàn Châu cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên. Nếu không thì chính Sương Nguyệt Hàn Châu sẽ mất đi lực khống chế đối với việc sắp hình thành nên đại liên minh.

Thái Thúc Dong cắn răng một cái, quả quyết nói: “Được!”

Hắn cầm thu hình tạp trong tay, nhưng vẫn run rẩy. Hắn hiểu được, tấm tạp phiến trên tay này, sẽ mang đến chấn động như thế nào cho toàn liên bang!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.