Lắc lắc đầu, Trần Mộ cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Trần Mộ cũng không biết cái tên kia bị mình giết chết rốt cuộc là ai, có bối cảnh như thế nào nhưng hắn cũng chẳng muốn biết.
Nhưng sự kiện này lại gây nên sóng to gió lớn tại Đông Vệ Thành. Học viên của Đông Vệ Học Phủ không ngờ chết đột tử ở trên phố, mà chuyện này lại phát sinh trong thời gian Tinh Viện đến giao lưu, việc này làm sao không làm cho chính quyền cao cấp của Đông Thương Vệ thành giận dữ được. Mọi người trong Đông Vệ Học Phủ lại càng hoảng sợ, trường học đối với việc ra vào của học viên lập tức hạn chế, kiểm tra nghiêm ngặt.
Trong đó, chịu áp lực nặng nhất chính là phòng cảnh sát Đông Thương Vệ thành. Bọn họ đang gặp khó khăn lớn, cả hiện trường không hề lưu lại một chút đầu mối gì cả. Điểm mấu chốt chính là, vị học viên này trên người không hề mất đi thứ gì hết, ngay cả viên Hồng Tinh thạch trị giá tám mươi vạn audiere hắn đeo trên cổ cũng vẫn còn nguyên. Điều này chứng tỏ đây không phải là một vụ giết người cướp của.
Nếu nói bị giết vì cừu hận, điều này càng làm cho bên cảnh sát cảm thấy khó khăn, bọn họ lúc này mới phát hiện, người này trong trường học thường xuyên làm xằng làm bậy, những chuyện xấu làm không biết bao nhiêu mà kể, cừu nhân không có một trăm thì có vài chục. Mà hết lần này đến lần khác, thân phận bối cảnh của những người đó cũng không đơn giản, bọn họ cũng không dám đưa tay quá đà.
Hơn nữa vết thương của người chết cũng vô cùng kỳ quái, từ vết bóp trên cổ của người chết có thể thấy được, hắn chắc chắn là bị nắm cổ đập đầu vào tường, sọ não bị vỡ ra mà chết. Người chết khi còn sống đã từng sử dụng chiến đấu tạp {Lam Quang Tiễn}, như vậy xem ra đối phương hẳn là một gã thực lực cao siêu, thân thể khoẻ mạnh. Xương cốt của người này cực kỳ cứng rắn, muốn đập vỡ cần phải tốn không ít khí lực.
Khi bên cảnh sát triển khai kiểm tra toàn thành phố, Trần Mộ với tướng mạo nhã nhặn sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn sơ qua còn mang theo vài phần yếu nhược, ngay vòng thứ nhất đã bị loại trừ.
Tình hình tiêu thụ của tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} rất tốt, điều này làm cho Trần Mộ và Lôi Tử đều cảm thấy phấn chấn. Bởi vì nhà trường đối với việc ra ngoài của học viên quản lý rất hạn chế, chặt chẽ, nên đại đa số các học viên chỉ có thể hiền lành ở lại vui chơi trong khu vực nhà trường. Bất đắc dĩ bọn họ không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm thứ gì đó để giết thời gian. {Sư Sĩ Truyền Thuyết} ban đầu chỉ lưu truyền trong giới nữ sinh, về sau một lần ngẫu nhiên truyền tới tay các nam sinh.
Các nam sinh lập tức bị hấp dẫn chinh phục bởi bầu trời sao mênh mông bát ngát, những cuộc chiến đấu rực rỡ, còn có những người sắt to lớn mặc áo giáp ánh sáng gọi là quang giáp vô cùng kỳ lạ. Phong trào {Sư Sĩ} tạp ảnh lập tức giống như cơn bão càn quét cả Đông Vệ Học Phủ. Ngay cả những học viên của Tinh Viện cũng đối với {Sư Sĩ} tạp ảnh yêu thích vô cùng. Các cửa hàng lớn ở xung quanh, ngày nào cũng có rất nhiều người chen chúc nhau, nhưng vẫn khó mà mua được. Trong một thời gian ngắn, việc có được một bộ tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} ngay lập tức trở thành vật độc nhất để khoe khoang của bọn họ. Mà cái tên Mộc Lôi tại Đông Vệ Học Phủ đã có thể gọi là cực kỳ ảnh hưởng.
Cũng không phải không có người có chủ ý trực tiếp liên lạc với người chế tạp, song không ngờ là người bán tạp đó cực kỳ khôn khéo, trơn trợt dị thường, lần nào bọn họ cũng không bắt gặp được. Mà những chủ cửa hàng đó thì cũng giống như vậy, hỏi gì cũng không biết.
Đối mặt với sức tiêu thụ nóng như vậy, Trần Mộ hầu như đem tất cả thời gian có được dùng cho chế tạo tạp ảnh, mà với năng lực của bọn hắn, vẫn chưa đủ tiền để thiết lập nhà xưởng thay thế bản thân chết tạo tạp ảnh. Trần Mộ vẫn không biết rằng, dưới điều kiện chế tạo tạp ảnh hiện nay của hắn căn bản không có cách nào thực hiện việc sản xuất công nghiệp quy mô lớn.
Bất quá nhờ vậy mà độ thành thục của hắn trở nên vô cùng cao. Đối với việc sử dụng cảm giác vô cùng ít của mình cũng càng ngày càng như ý muốn. Nhìn thấy thị trường to như vậy ai người cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không có cách nào thoả mãn nhu cầu của thị trường. Cũng may tâm tư của hai người rất tốt, mặc dù cũng muốn kiếm được thật nhiều tiền nhưng cũng biết như thế nào là thoả mãn.
Khi Trần Mộ hoàn thành ba trăm bộ, hắn cũng không làm tiếp nữa. Hai người thương lượng, quyết định tập một đến đây là kết thúc. Ba trăm bộ cũng đủ cho họ kiếm được một số tiền lớn.
{Sư Sĩ Truyền Thuyết} tập một nội dung so với {Không Hẹn Mà Gặp} nhiều hơn rất nhiều, giá cả cũng đắt hơn không ít, một bộ là hai vạn audierne. Giá cả tiêu thụ như vậy, so với những bộ tạp ảnh khác còn muốn đắt hơn một chút. Đây cũng là ý kiến của Lôi Tử, nếu thoả mãn không được nhu cầu của thị trường, vậy cần phải dứt khoát đề cao giá tiền, biến nó trở thành tinh phẩm.
Trần Mộ đối với vấn đề này hoàn toàn mù tịt, hắn chỉ biết là như vậy hai người sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Mặc dù chi phí có tăng lên, nhưng tính toán tổng thể thì một bộ đại khái có thể lời được một vạn hai ngàn. Với ba trăm bộ, hai người có thể kiếm được ba trăm sáu mươi vạn audierne, số tiền này đủ để cho bọn ở thành chính mua được một căn hộ.
Tập một trừ ra chi phí là tám mươi vạn, như vậy lần này Trần Mộ kiếm được một trăm bốn mươi vạn.
Lôi Tử đột nhiên nghĩ đến mọt việc:” Đầu gỗ, tiền của ngươi lần trước xài hết chưa”.
“ Xài hết rồi”.
Lôi Tử không nhịn được trợn trắng hai mắt:” Ta nhớ rằng ngươi trước kia xài tiền tiết kiệm lắm mà, bây giờ sao xài ghê vậy?” Hắn nhíu mày:” Toàn bộ ngươi đều tiêu phí cho việc chế tạp sao?”
Thấy Trần Mộ gật đầu, hắn tận tình khuyên bảo nói:” Ta nói ngươi đầu gỗ, cũng cũng nên suy nghĩ để dành một ít tiền, sau này mua nhà cửa, tán gái rồi còn cưới vợ nữa, những việc đó đều cần tiền cả. Ha ha, ngươi nghĩ lại xem, có một căn nhà của chính mình, lấy một con vợ, làm một cái gia đình nhỏ xem ra cũng không tồi a! Đó không phải là giấc mộng hàng ngày trong cuộc sống của chúng ta sao?”
Trần Mộ im lặng không nói gì. Nếu như… Nếu như trước đó không có tấm tạp phiến thần bí này, lý tưởng của mình và Lôi Tử cũng không có gì khác biệt.
Nhưng mà ….
Lôi Tử nhìn thấy vẻ mặt của Trần Mộ, liền hiểu được vài phần, hắn ngồi thẳng dậy, than nhẹ một tiếng:” Oài, tuỳ ngươi thôi, ta với ngươi cũng không giống nhau. Với trình độ chế tạp hiện giờ của ngươi muốn tìm một công việc cũng là chuyện rất đơn giản. Bất quá ta vẫn đề nghị ngươi tiết kiệm một ít tiền, ta chỉ sợ tạp ảnh chúng ta không thể làm lâu dài.”
“ Tại sao?” Trần Mộ ngẩng đầu nghi hoặc hỏi.
Lôi Tử cười lạnh hai tiếng, dáng vẻ lông bông thường ngày biến mất:” Đầu gỗ ngươi không ở trong nghề nên không biết, nghề này cạnh tranh rất gay gắt. Tại sao ta chỉ đem tạp ảnh bán ở tại Đông Vệ Học Phủ? Hắc hắc, là bởi vì thị trường này đối với chúng ta là đủ rồi. Về phương diện khác chính là ta không hy vọng bị các công ty tạp ảnh lớn chú ý.”
Ánh mắt Trần Mộ bắt đầu ngưng trọng lên, hắn biết, Lôi Tử ngày thường nhìn qua có vẻ bừa bãi nhưng thật ra là một người cực kỳ thông minh.
“ Hiện giờ bọn họ vẫn không biết. Nếu bọn họ biết rồi, hắc hắc, bọn họ sẽ tìm tất cả biện pháp để đối phó chúng ta. Đầu gỗ, ngươi không biết rằng kỹ thuật của ngươi rất là tiên tiến sao, hắc hắc, ba mươi tấm huyễn tạp có thể giảm bớt lại thành mười tấm. Chúng ta chắc chắn sẽ trở thành miếng bánh ngọt của bọn họ, đến lúc đó chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi, một chính là thuộc về quyền sử dụng của bọn họ, một con đường khác chính là đi tìm một công ty khác mạnh hơn để làm chỗ dựa. Hai con đường này ngươi sẽ chọn cái nào?” Lôi Tử quay sang hỏi Trần Mộ.
“ Không chọn cái nào.” Trần Mộ trả lời rất bình tĩnh nhưng cũng rất kiên quyết. Tâm trạng cũng đã có vài phần nghi hoặc, chẳng lẽ kỹ thuật trù tạp không phải được sử dụng rất rộng rãi sao?
“ Ha ha! Chúng ta quả nhiên là huynh đệ!” Lôi Tử cười lớn:” Ta cũng không chọn. Hắc, bọn người đó, ta có thể xem như là nhìn thấu. Cho nên ta dự tính làm xong {Sư Sĩ} sẽ đình chỉ. Số tiền bộ tạp ảnh này kiếm được cũng đủ cho chúng ta tiêu rồi.”
Trần Mộ lúc này mới hiểu được Lôi Tử tại sao ngay cả đi ra ngoài bán tạp ảnh cũng cẩn thận đến như thế.
Giờ phút này hai người nhìn nhau cười.