Ánh sáng hổ phách đột nhiên thoáng cái ngưng trệ, phảng phất gặp lực cản thật lớn, vô cùng gian nan xuyên vào trong khu vực năng lượng thể tuyết hoa bao phủ. Vốn nhanh chóng vô cùng nhưng giờ ánh sáng hổ phách lại chậm như rùa, ảo giác như thời gian dừng lại.
Ánh mắt Tiếu Ba khẽ biến.
Năng lượng thể của đối phương mỗi một phiến đều có hình hoa tuyết sáu góc, đều có thuộc tính đặc biệt khác nhau phối hợp thành một từ trường quái dị. dưới ảnh hưởng của từ trường này mới tạo nên cục diện kì lạ như thế.
Tiếu Ba hừ lạnh, lại có vài đạo ánh sáng hổ phách rời khỏi tay, những đạo ánh sáng hổ phách này vẽ ra vài đạo vòng cung quỷ dị, muốn vượt qua khu vực này, công kích bản thể đối phương.
- Hừ, tiểu tử, tưởng vậy là được sao?
Trong gió tuyết, tạp tu kia hừ lạnh, lời còn chưa dứt, khu vực tuyết hoa bao phủ phút chốc trở nên biến hình, tựa như bị một bàn tay to vô hình điều khiển.
Trong chớp mắt, một lớp tường không khí trong suốt dựng lên giữa hai người.
Gió tuyết đầy trời không cách nào cuốn vào trong tường không khí, ngọai trừ chỉ có năng lượng thể tuyết hoa sáu góc trong tường băng tự nhiên di động từ từ. trong tường không khí trong suốt, ngoại trừ năng lượng thể tuyết hoa, có vài đạo ánh sáng hổ phách chói mắt dường như đứng yên.
Tất cả đạo ánh sáng hổ phách mới vừa rồi Tiếu Ba bắn ra đều không ngoại lệ lọt vào trong tường không khí sau đó liền lập tức bị giam cầm lại, thong thả chuyển động giống như loài bò sát.
Tiếu Ba biến sắc, lần đầu tiên hắn gặp phải tạp phiến quái dị như vậy!
Không ngờ vừa vào thiên đông lý khu trận chiến đầu tiên liền gặp phải địch nhân quái dị như vậy, điều này làm cho hắn rất đau đầu. Bất quá có thể tại trong rừng cây sinh sống hơn nửa năm, kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, trong cả đội ngũ, trừ bỏ Duy A. Không người nào có thể làm khó hắn. Dù là Trần Mộ, ở phương diện này cũng không có cách so sánh cùng hắn.
Khí lưu tạp đột nhiên phát động, Tiếu Ba hóa thành một mũi tên nhọn, đột nhiên hướng sườn đối phương phóng đi.
Ngạnh công không được, như vậy vận động chiến!
Trong rừng cây hoàn cảnh phức tạp như vậy ma luyện ra kỹ xảo vận động này uy lực khá kinh khủng.
Biến hướng, dừng đột ngột, lại biến hướng, chuyển ngoặt......
Chợt trước, chợt sau, Tiếu Ba tựa như một bóng trắng, chợt hiện chợt biến trong gió tuyết.
chiêu này của Tiếu Ba khá hữu hiệu, tường không khí mặc dù thật lớn. Nhưng lại không đủ để ngăn trở Tiếu Ba. Đối phương nhất thời có chút chật vật.
Bất quá đối phương cũng là hạng người giảo hoạt. làm sao dễ dàng cho địch thủ quấy rối? không thấy hắn làm động tác gì, nhưng tường không khí lại một lần nữa phát sinh biến hóa, tường không khí trong suốt hóa thành một cái cầu tròn bao phú tạp tu kia ở bên trong.
Tiếu Ba có chút trợn tròn mắt.
Đây không phải rùa rút đầu sao? Nhìn viên không khí tròn quay trong suốt, bên trong vô số năng lượng thể tuyết hoa chuyển động tán loạn lẫn trong đó vài đạo ánh sáng hổ phách cực nhỏ trông rất đẹp mắt.
Tiếu Ba gặp khó khăn, làm sao mà xuống tay?
- Tiểu tử. Ngươi vẫn quá non! Ngươi còn thủ đoạn gì? Có bản lãnh thì tiến vào a! Ngươi tiến vào a!
Trong viên cầu tạp tu líu lo cười, vẻ mặt đắc ý.
Tiếu Ba lúc này mới thấy rõ tạp tu này, hắn có khôn mặt như mặt ngựa nhưng lại có đôi mắt chuột, nhưng lại mặc một bộ âu phục cực kì chỉnh tề.
Ngay cái nhìn đầu tiên, Tiếu Ba cảm thấy người này nhìn ngang nhìn dọc gì cũng không thuận mắt.
Xấu xí như vậy? mà lại đi mặc âu phục?
Còn nữa là đối phương vẻ mặt đắc ý, làm cho hắn cực kỳ muốn đánh vỡ cái võ rùa này của đối phương. Nhưng không thể không nhìn nhận, vỏ rùa này đúng là kỹ thuật. Nếu như hắn là Duy A sẽ trực tiếp dùng nắm đấm đập bể ngay. Hắn kinh nghiệm rất phong phú, liếc mắt một cái liền nhìn ra. Tầng này phòng ngự này chỉ hữu hiệu đối với năng lượng thể.
Đáng tiếc, hắn không phải Duy A.
Hắn biết rõ, trên đời này, căn bản không tồn tại phòng ngự nào hoàn mỹ.Nhược điểm của đối phương ở chỗ nào đây chứ?
Ánh mắt hắn đột nhiên rơi vào vài đạo ánh sáng hổ phách bị giam trong tầng phòng ngự kia, tốc độ chúng nó không biết chậm lại bao nhiêu vạn lần nên chuyển động chậm chạp như loài bò sát.
Tiếu Ba đột nhiên máy động.
thần sắc Hắn chợt nghiêm túc, từ từ vươn tay phải ra trên ngón tay trắng nõn giống như rong trong nước. Mang theo quy luật đặc biệt đong đưa rất nhanh. Cơ hồ đồng thời, hắn độ nghi trên cổ tay chợt sáng bừng lên.
Một đạo ành sáng hổ phách cực nhỏ đột nhiên từ trong độ nghi bắn ra. quấn quanh theo cổ tay của hắn, như một con rắn.
Trong chớp mắt, trên cổ tay Tiếu Ba, liền bao phủ đầy ánh vân hổ phách lộng lẫy, màu hổ phách giống sắc kim loại óng ánh tinh tế quấn trên cổ tay của hắn.
Năm ngón tay đình chỉ đong đưa, ngón trỏ chỉ thẳng phía trước.
Tai ánh sáng hổ phách tinh tế quấn tại trên cổ tay bắt đầu lấy tốc độ kinh người hướng ngón tay uốn lượn bò đi.
Tất cả ánh sáng hổ phách không ngừng tiến về phía trước, tại ngón trỏ Tiếu Ba tập hợp thành một viên cầu ánh sáng màu hổ phách chói mắt cỡ đầu ngón tay. ánh mắt Tiếu Ba càng thêm ngưng trọng, mãi đến khi quang cầu thành hình, hắn mới thở phào một hơi.
Không hề chần chừ, hắn điểm nhẹ, viên cầu ánh sáng hổ phách như một ngôi sao băng, hướng phòng ngự tuyết hoa hình cầu bắn thẳng đến.
Đối phương cũng nhìn ra được, một chiêu này không phải chuyện đùa, nhất định là chiêu số lợi hại nhất của Tiếu Ba. Ánh mắt cũng trở nên khẩn trương lên, không dám có một tia khinh thường, trong phòng ngự cầu, hoa tuyết màu bạc di chuyển càng thêm thong thả, còn vài đạo ánh sáng hổ phách thì hoàn toàn bất động.
Quang cầu nhỏ chuẩn xác đánh trúng trên phòng ngự tuyết hoa cầu.
Không thanh âm, không tiếng động, hết sức an tĩnh nó chui vào trong tuyết hoa phòng ngự cầu rồi bất động.
- Ha ha! Làm hại lão tử kinh hải một hồi! Ta còn tưởng thủ đoạn gì lợi hại, sách sách, chỉ thường thôi!
Vị tạp tu này càng thêm đắc ý, nhìn về phía Tiếu Ba với ánh mắt lộ vẻ khinh khi.
Tiếu Ba không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm viên quan cầu đang đứng yên trong tuyết hoa màu bạc. Quang cầu tựa như một tiểu hành tinh, phát ra ánh sáng hổ phách lấp lánh.
Chứng kiến ánh mắt Tiếu Ba ngoắc ngoắc, phảng phất không thể tin một màn trước mắt, khiến cho vị này tạp tu trong lòng cảm thấy hết sức an ủi.
- Ha ha, thấy chưa! Tiểu tử, trên tay gia gia là tuyết hoa chi vực! Tên nông cạn nhỏ bé kia, chết dười tạp phiến này, cũng là vinh hạnh của ngươi.
Tạp tu này cười ha ha, thần sắc cực kì đắc ý.
Tiếu Ba không để ý, vẫn ngoắc ngoắc nhìn tiểu quang cầu, đột nhiên, ánh mắt của hắn chớp động.
Thu hồi ánh mắt, Tiếu Ba khôi phục vẻ mặt bình thường.
- Đồ điên!
Tiếu Ba đột nhiên giơ ngón tay giữa lên, chỉ về hướng vị tạp tu kia, vẻ mặt nhạo báng:
- Đại thúc, ngươi tự sướng đi, ta không cùng ngươi chơi nữa. Làm rùa rụt đầu? Ngài lão thật là thú vị!
Nói xong nói với đám tạp tu:
- Chúng ta đi, đừng sợ tên ngu ngốc này.
Nói xong dẫn đầu trở lại đỉnh toa xe, chỉ là khóe mắt lơ đãng nhìn xẹt qua hổ phách chói mắt kia.
Quang cầu đang dần dần trở nên ảm đạm, trong mắt Tiếu Ba hiện lên một tia vui mừng.
Tạp tu kia mặt lúc trắng lúc xanh, hắn lúc này mới nhớ ra mình tới đây để làm gì.
Đáng chết! Nếu như vậy trở về, chỉ sợ địa vị tại liên minh rớt xuống nghìn trượng, gây cho người cười nhạo. Nhưng là, tạp phiến của hắn thiện thủ không thiện công, hắn thoáng cái bổng ngẩn ngơ.
Đối phương này mặc dù còn không có dốc hết uy lực, nhưng kỹ xảo phi hành xuất sắc vẫn khiến hắn hoảng sợ.
Nên làm gì bây giờ đây? Hắn đang do dự không quyết được chủ ý, đột nhiên thấy tiểu tử ghê tởm kia cười dài nhìn mình.
Di, tiểu tử này lại muốn làm cái gì?
Hắn vô tư không chú ý tới, trước người hắn quang cầu hổ phách vừa mới chậm rãi ảm đạm xuống đang chậm rãi phát sáng. Bởi vì quá trình biến hóa khá chậm, hắn lại không chú ý tới.
- Được rồi, ta quên nhắc nhở ngươi!
Bộ dáng Tiếu Ba nghiêm trang, làm đối phương sửng sốt. Hắn cười sáng lạn, cực kỳ phong độ, chậm rãi mở miệng:
- Đại thúc, ngươi mặc tây trang thật sự rất xấu a!
Vừa dứt lờihổ phách quang cầu đứng yên một lần nữa phát sáng như khi Tiếu Ba bắn ra lúc đầu!
Đối phương như ở trong mộng mới tỉnh, thấy tiểu quang cầu khác thường, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Oanh!
Không đợi hắn kịp phản ứng, ánh sáng hổ phách chợt nổ mạnh, vô số quang mang đem hắn thôn phệ.
Sớm có chuẩn bị Tiếu Ba liền nhắm mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, Tiếu Ba thấy vị trí của tạp tu vừa rồi hiện ra một hố to, không khỏi thở dài một hơi.
- Hừ, ta chán ghét rùa rụt đầu!
Trong miệng hắn lầm bầm, thần sắc đúng lúc này hiện ra một tia mệt mỏi.
Mới vừa rồi phiên chiến đấu nhìn như bình thường, kì thật hắn tiêu hao tâm lực cực lớn. Vì tận dụng khả năng rút ngắn thời gian phát động tấn công, hắn đem tất cả cảm giác phát huy tới cực hạn.
---- “Luân” (bom nổ chậm), đó là tên của chiêu này. Hắn sử dụng lưu quang dao động bên trong “Luân” làm đồng hồ, chuẩn xác khống chế thời gian bùng nổ.
Tuyết hoa phòng ngự cầu của đối phương khá lợi hại, làm cho hắn thiếu chút nữa thất bại. Bất quá chùm ánh sáng hổ phách thong thả chuyển động trong phòng ngự cầu liền làm cho hắn tìm được một tia thời cơ lợi dụng. Tạp phiến đối phương có tác dụng là làm chậm lại tốc độ vận động của năng lượng thể, nó có thể làm tốc độ vận hành của năng lượng thể hạ xuống đến cực điểm thấp.
Đối với tuyệt đại đa số năng lượng thể mà nói, một khi mất đi tốc độ, uy lực cơ hồ hoàn toàn biến mất.
Tiếu Ba đoán, tạp phiến đối phương tác dụng hẳn là có hạn, nhưng loại phương thức công kích nổ mạnh hẹn giờ này, nó khó có khả năng hoàn toàn khống chế được. Đặc biệt năng lượng nổ mạnh, cho dù tốc độ giảm xuống mấy vạn lần, uy lực vẫn có thể giết người như cũ!
Mà tạp phiến đối phương mặc dù có thể đem tốc độ vận hành của năng lượng thể hạ xuống đến cực thấp, cũng không có thể làm cho nó hoàn toàn đình chỉ.
Vì để đạt hiệu quả, hắn phải đem đặt thời gian khống chế ngắn nhất. Dù là độ linh mẫn cảm giác của hắn kinh người, vẫn phải hao hết khí lực, nên để đánh lạc hướng đối phương, hắn thuận miệng tán chuyện một phen.
Bất quá khi hắn thấy trên mặt đất lưu lại một cánh tay cụt, còn có độ nghi hoàn hảo như lúc ban đầu,tinh thần hắn nhất thời rung lên. Vừa hướng cánh tay cụt chạy đến,vừa hô.
- Các ngươi lục soát trên người năm tên kia thu hết tất cả vật dụng, không nên lãng phí!