Tạp Đồ

Chương 12: Lôi tử




Bất quá, vì một môn thể dục mà chế tạo tạp phiến cao cấp như thế, phán đoán này khiến Trần Mộ muốn vả vào miệng mình, quả thật quá hoang đường!

Nhớ tới lúc mình làm xong các động tác, các con rối liền tối lại, Trần Mộ lại nghĩ đến phán đoán của mình khi đó. Chẳng lẽ đây chỉ là bước đầu tiên?

Đúng! Bước đầu tiên! Hắn nhớ tới tiếng nói già nua lúc ấy: “Bước đầu tiên, xin mời hoàn thành mười tám động tác sau đây!” Xem ra còn có huyền cơ ở phía sau.

Quả thật mình bị cái tạp phiến này hù dọa rồi, vấn đề đơn giản như vậy không ngờ lại nghĩ một vòng mới hiểu ra, trong lòng Trần Mộ tự trách, vào lúc này tất cả ý nghĩ của hắn đều rõ ràng.

Trần Mộ lại tìm được mục tiêu sống của bản thân. Một là phá giải bí mật của tạp phiến thần bí, hai là đề cao kĩ xảo huyễn tạp của bản thân. Huyễn cảnh trong tạp phiến thần bí hoàn toàn vượt qua nhận thức của Trần Mộ kích thích hắn rất nhiều, không có khả năng trong thời gian ngắn chế tạo thử huyễn tạp cấp ba, nhưng hắn có thể làm cho huyễn tạp của mình càng giống thật, như huyễn cảnh mà tạp phiến thần bí tạo ra.

Bất quá mỗi ngày vẫn phải tiếp tục chế tạo năng lượng tạp cấp một, trong thời gian này thâm hụt không ít.

Một bên gặm bánh mì, một bên Trần Mộ sắp xếp cuộc sống sau này.

Ba, dán bảng kế hoạch mới lên tường, Trần Mộ gật đầu hài lòng.

Cuộc sống đối với Trần Mộ mà nói không có gì thay đổi. Điều duy nhất để hắn vừa vui vừa sợ chính là hiệu suất chế tạo năng lượng tạp cấp một cao hơn trước gần một nửa. Không biết có phải là do học xong cách sử dụng cảm giác như thế nào hay không, bây giờ chế tạo năng lượng tạp cấp một càng đắc tâm ứng thủ. Điều này cũng để hắn dành nhiều thời gian hơn cho hai việc khác trong kế hoạch.

Song hai chuyện này lại tiến triển khá chậm. Mười tám động tác thì Trần Mộ chỉ có thể thực hiện được phân nửa, mười tám động tác này đối với tố chất thân thể, sức lực, mềm dẻo, phản ứng đều yêu cầu khá cao, bất quá luyện tập nhiều ngày cũng đề cao tố chất thân thể của hắn rất nhiều, đây cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Tiến bộ về phương diện huyễn tạp càng chậm, muốn làm đến mức khó phân biệt thật giả cũng không dễ, hắn chỉ có không ngừng quan sát, quan sát tất cả mọi vật xung quanh. Về mặt này, Trần Mộ không nóng vội, hắn biết đây là quá trình phải tích lũy từ từ, vội vàng cũng vô dụng.

Cất số năng lượng tạp cấp một vừa chế tạo vào túi, Trần Mộ đi đến cửa hàng của Hoa thúc.

Sắc mặt của Hoa thúc không khỏe lắm, nhưng rất vui khi thấy Trần Mộ: “A Mộ, lâu rồi không thấy con đến, gần đây bận việc gì à?” Vừa dứt lời liền ho dữ dội.

“Hoa thúc, thúc không sao chứ?” Trần Mộ lộ ra vẻ ân cần, Hoa thúc là một trong số ít người thật tình quan tâm đến hắn.

Hoa thúc thở hổn hển, miễn cưỡng cười nói: “Yên tâm không sao, có thể là gần đây bị cảm lạnh, thúc càng già lại càng dẻo dai a. Còn con thì sao? Không thấy con đến giao năng lượng tạp, thúc còn lo lắng con gặp chuyện gì.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa thúc, không biết do đâu mũi Trần Mộ đau xót, gượng cười: “ Con có thể gặp chuyện gì chứ. Gần đây đang học tập chế tạo huyễn tạp, nên phải trì hoãn một thời gian.”

“A, học xong chưa?” Hoa thúc hứng thú.

Trần Mộ gật đầu: “Dạ, nhưng chỉ mới học được cấp một và cấp hai.”

“Ha, thúc đoán A Mộ chắc chắn có thể học được, con thông minh chăm chỉ như vậy, nhất định có tương lai.” Hoa thúc vô cùng vui sướng, tựa như nghe được con cháu của mình có tương lai, vừa nói xong lại ho liên tục.

Trần Mộ lo lắng nhìn Hoa thúc, không biết nên nói gì.

Rốt cuộc Hoa thúc ngừng cơn ho, sắc mặt tái nhợt đã trở nên đỏ bừng, hắn cười nói: “ A Mộ phải cố gắng lên, thúc vẫn muốn có một biển quảng cáo huyễn tạp, à, tốt nhất là có hình một đóa hoa đầu rồng, đây là đặc sản của quê chúng ta.” Ánh mắt Hoa thúc lộ ra nỗi nhớ quê sâu sắc.

“Dạ.” Trần Mộ hết sức gật đầu.

Đi ra khỏi cửa hàng Hoa thúc, tâm trạng Trần Mộ hơi nặng nề.

“Đầu gỗ.” Đột nhiên Trần Mộ nghe có người gọi hắn, quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên ăn mặc quá cường điệu chạy về phía hắn.

Đây là Lôi Tử, trước kia từng lang thang cùng Trần Mộ. Bất quá sau này được người nhận nuôi. Quan hệ của hắn và Trần Mộ không tệ, xem như là bằng hữu duy nhất của Trần Mộ. Khi gia cảnh cha mẹ nuôi của hắn còn khá giả, thỉnh thoảng hắn vẫn giúp đỡ Trần Mộ. Cho đến một thời gian trước, cha mẹ nuôi của hắn qua đời, hắn không thể không ngừng việc học tập, một lần nữa quay lại cảnh bán lang thang. Bản tính Trần Mộ chất phác, hơn nữa tên có một chữ Mộ, Lôi Tử liền quyết định gọi hắn là đầu gỗ.

Hắn mặc một áo sơmi màu xanh xanh đỏ đỏ, áo sơmi rất rộng, nhìn qua có vẻ thùng thình. Đầu tóc vô cùng lộn xộn, hai tai đeo hai vòng kim loại cực lớn, dưới chân lại mang một đôi dép lê dơ bẩn. Một thân quần áo này khiến Trần Mộ giật mình.

Hắn dừng bước, chờ Lôi Tử tới.

“Hắc, dĩ nhiên có thể gặp ngươi trên đường, ta hoa mắt hay là đời thay đổi?” Lôi Tử cường điệu nói.

“Ta đi bán năng lượng tạp.” Hai người rất quen thuộc lẫn nhau, Trần Mộ không định nói nhảm.

Lôi Tử gật đầu rõ ràng, hắn rất hiểu Trần Mộ: “ Ta nói mà, ngươi đi ra ngoài dạo thì mặt trời phải mọc từ đằng tây mất.

A, đúng rồi, gần đây ta tìm được một công việc.”

“Công việc gì?” Trần Mộ có hứng thú hỏi. Cha mẹ nuôi của Lôi Tử đối xử với hắn rất rốt, cho hắn đi học, đây là điều Trần Mộ vẫn mơ ước. Nhưng không nghĩ tới tai họa bất ngờ từ trên trời giáng xuống, cha mẹ nuôi của Lôi Tử qua đời trong một vụ tai nạn, kinh tế trong nhà đều bị cắt đứt, hắn đành phải ngừng việc học. Vốn Trần Mộ có ý định dùng tiền tiết kiệm của mình để giúp Lôi Tử đi học, nhưng bị Lôi Tử từ chối. Hắn rất cố chấp về việc này, Trần Mộ biết, kiểu người như bọn họ, lòng tự ái mạnh hơn người bình thường nhiều lắm, đổi lại là mình, cõ lẽ cũng làm như Lôi Tử.

Lôi Tử không ngừng cố gắng tìm việc làm. Mấy ngày này, Trần Mộ vẫn đắm chìm trong thế giới chế tạo huyễn tạp và phá giải tạp phiến thần bí, không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.

“Ta tìm được công việc tại một công ty tạp ảnh nhỏ, chủ yếu là biên kịch cùng một số việc vặt.”

“Tạp ảnh?” Trần Mộ biết tạp ảnh là gì. Tạp ảnh là dùng huyễn tạp tạo ra hình ảnh chuyển động để diễn tả một câu chuyện. Một bộ tạp ảnh, tùy theo nội dung dài ngắn mà quyết định số lượng huyễn tạp được sử dụng. Thông thường mỗi bộ tạp ảnh cần khoảng 20 đến 25 cái huyễn tạp. Đa số nhân vật và động vật trong tạp ảnh đều được xử lý qua, nhìn có vẻ cực kì đáng yêu, được mọi người rất yêu thích.

Tạp ảnh đã xuất hiện cách đây 30 năm, nhưng cho đến 15 năm trước, mới dần dần nổi lên, trở thành một ngành nghề mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.