Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 9: Cháu đích tôn




- Biết tao hát ra sao không mà nói như đúng rồi thế.

- Mày đừng có xạo, hôm bữa hát karaoke hay lắm mà.

Nhắc tôi mới nhớ, bữa trung thu tôi có hát karaoke, tụi nó rủ nên tôi chỉ hát cho vui thôi, nào ngờ đâu mấy đứa này lại để ý.

- Bây giờ nhà trường quy định rồi, phải thêm tiết mục, mày hát hay thì hát cho lớp đi.

- Hát đi, đi mà.

- Mày hát lớp có giải không chừng.

Có vài đứa van nài tôi. Mặt mày làm như chuyện quan trọng lắm đó. Mà chẳng lẽ trong lớp tôi không còn ai biết hát nữa sao.

- Mà lớp mình đã có tiết mục gì rồi?_Tôi hỏi.

- Nhảy hiện đại_lớp phó văn thể lên tiếng.

- Bây giờ kêu tao hát?

- Ừ, mà giờ không kêu ca gì nữa hết, tao thay mặt lớp đề nghị mày phải tham gia một tiết mục.

- Ừ_Tôi gật đầu.

- Hả???

Lớp bị gì vậy, sao cứ đồng thanh hoài thế.

- Mày...mày đồng...đồng ý rồi đó hả?_lớp phó ngơ ngác.

- Vâng.

- Tao tưởng lớp phải năn nỉ mày rớt nước miếng, phải mua kẹo, bánh dụ mày chứ.

Làm như tôi là con nít không bằng. Mệt với cái lũ này, tôi dù không được bình thường cho lắm nhưng không đến nổi đó đâu.

- Tao sẽ hát, tao ngủ đây.

Nói rồi tôi gục mặt xuống bàn.

Chắc tụi nó đang thắc mắc lắm đây. Tụi nó nghĩ tôi trầm lặng, không thích ồn ào, náo nhiệt và sợ đám đông chứ gì. Haha tụi này nhầm to rồi. Tôi nhìn vậy nhưng cũng hơi bị tự tin đó.

Việc hát trên sân khấu đối với tôi thì không là vấn đề, không phải tôi khoe đâu nha, tôi đã hát rất nhiều hồi tiểu học rồi, cũng gọi là có kinh nghiệm.

Khi tôi còn nhỏ tôi rất hay hát văn nghệ, không biết sao tôi lại luôn đồng ý khi cô đề nghị tôi góp tiết mục nữa. Nhưng trong thâm tâm tôi biết là tôi thích hát và bà nội tôi cũng thích tôi hát.

Lên cấp 2 gia đình tôi chuyển lên đây sống, bạn bè ít đi nên chẳng ai biết tôi có “tiềm năng”, theo anh hai nói là nhìn mặt tôi gà quá. Chắc vậy.

Lên cấp 3 lại chuyển lớp, đời tôi luôn dính với từ chuyển...chuyển... chuyển. Lâu rồi tôi cũng không đứng lên sân khấu, không biết có còn “chự chin” như lúc bé không nữa. Nghĩ đến lúc bé tôi lại thấy phục mình. Mạnh dạn quá.

Điện thoại tôi rất nhiều bài hát và luôn kèm lời trong đó. Tôi không có ước mơ với việc ca hát, nhưng tôi rất thích phô giọng và tự sướng với tiếng hát. Cuối cùng là tự sướng đấy.

Tôi học bài dở ương nhưng hát rất là nghiêm túc. Bài hát nghe một lần đã cảm thấy gần thuộc, giai điệu đã nắm vững. Còn bài học đọc mấy lần mà tôi cũng không biết tôi vừa đọc cái gì. Haiz... Tôi cũng không biết vì sao.

/^/^-------

Tôi vừa về nhà, vừa cất cặp thì nghe mẹ tôi nói là bà tôi sắp về sống với chúng tôi rồi. Phải nói tôi cười mãi không thôi. Lúc nhỏ gia đình tôi sống với bà nội, bà thương tôi lắm, cưng tôi như vàng như bạc ý. Bà luôn kể chuyện cho tôi nghe, có quà bánh gì cũng để phần tôi, bà nói tôi là cháu gái nội bà yêu nhất. (Chắc chắn rồi, ngoài tôi ra thì bà có đứa cháu gái nào kêu bà là bà nội đâu)

Haha, nói thật chứ bản mặt của anh Đăng ganh tị hết chỗ nói. Hồi bé, có lần anh tôi bất bình: “Cháu là đích tôn của bà mà sao bà không cưng cháu“. Thì bà tôi nói: “cháu chỉ là đít nồi thôi, Hân của bà mới là đích tôn”. Bà nói vậy nhưng tôi biết bà thương tất cả cháu của bà và trong đó có anh Đăng.

Nhưng vừa nghe được lời bà nói, tâm hồn trẻ con chưa kịp suy nghĩ, tôi đã hếch mặt cao đến tận trời. Tôi chẳng hiểu cháu đích tôn là cái quái gì hết, nhưng thế mà khi nào đi chơi, tôi luôn vênh mặt nói với lũ bạn:“ Tao là cháu đích tôn đấy”, phải nói mấy đứa bạn tin sái cổ, chúng nó tưởng tôi có quyền, nể tôi lắm.

Đến giờ tôi mới biết đích tôn chỉ dành cho con trai. Khóc không ra nước mắt vì thời ấu thơ tôi cứ tưởng tôi là cháu đích tôn thật. Quê quá.

Bây giờ tôi vẫn hay đến thăm bà, vẫn đòi bà kể chuyện xưa, 2 anh em ngồi hai bên. Mà có biết chuyện xưa là chuyện gì không, là chuyện Ma đấy. Cứ mỗi lần nghe xong là tôi không muốn rời bà nửa bước, đi vệ sinh thì bắt bà đứng ngoài cửa nói để cháu bảo vệ bà, mà chỉ cần bà giả vờ đi là tôi lại hét lên.

Thật là anh hùng, à nhầm chị hùng quá đi mất.

Bà sắp về rồi, tôi sắp là cục cưng của bà tiếp rồi, anh Đăng đầu trâu mặt khỉ đừng hòng bắt nạt được tôi. Kakaka. Có một niềm hạnh phúc vô cùng chà bá.

########

Là lá la, đến lớp trong niềm vui sướng tràn trề, cùng cái miệng không thể nào ngậm lại được.

Đến giờ tôi vẫn còn cười đấy, tôi cười hết hai tiết rồi. Haha, vẫn đang còn muốn cười.

- Mày có im ngay không, cười không sợ gió vô đau bụng chết à?_ Phương lên tiếng.

- Con hâm dở này mày chưa uống thuốc à?_Hương cáu.

Đừng ganh tị với tôi thế chứ.

- Chưa uống. Hihi.

- Mày lo về uống đi, có biết mày cười có thể gây sát thương không?

- Đúng rồi gây chết người đấy.

Thằng Tiến với thằng Huy bị gì vậy, tôi cười thì có liên quan gì đến tụi hắn. Tao cười tốn nước miếng chúng mày à.

- Sao vậy?

- Tại mày cười rất rất xấu.

Có nhắm mắt tôi cũng biết thằng nào nói câu này rồi. Thằng này chỉ giỏi nói xấu người khác. Chảnh cờ hó.

Tiến với Huy không nói nữa mà chỉ cười.

Tôi làm thái độ không quan tâm đến lời hắn rồi lảng qua chuyện khác. Nói với hắn thì sắc đẹp của tôi sẽ bị đe dọa tiếp thôi.

Hiện giờ tôi có nguy cơ lết bộ về nhà. Tại sáng nay xe tôi dở chứng, tôi nhờ anh hai chở đến trường đấy. Khổ thân tôi, có người rước đi mà không có người rước về. Con Vy thì nó mắc ở lại tập múa rồi. Thế giờ tôi đang ở trạng thái bơ vơ như bị bỏ rơi đây này.

- Ê Hân, không có xe à?

Nhóm bạn của tôi đến.

- Ừ, xe hư.

- Tao thấy xe mày tồi tàn như mày vậy.

- Mày...

- Thằng điên, nói nó hoài, muốn ăn đấm không?

Cám ơn chị Phương, em rất hết lòng cảm tạ. Mong chị hãy đấm chết thằng cha Nguyên Anh này giùm em cái.

- Không có xe về thì về với tụi này đi.

- Được hả?

- Tất nhiên. Mày ngồi xe tao đi.

Con Hương mời.

- Hân cùng đường với thằng Anh, ngồi xe mày đi_nói rồi con Phương chỉ thằng cướp họ.

- Nè, chưa hỏi tao mà quyết định nhanh thế.

- Hỏi han gì, chở nó về đi_Tiến với Huy đồng tình.

Làm như tôi cần hắn chở lắm không bằng. Làm như hắn cao quý lắm không bằng.

- Tao không thèm mày chở. Cái đồ keo kiệt.

- Tao mà keo kiệt thì mày là cái đồ bủn xỉn.

Không biết thằng này có phải là con trai không nữa, cãi nhau như đàn bà, xấu tính.

- Tao không cần mày chở đâu nhá, tao...

- Hân! Bé Hân.

Có ai gọi tôi thì phải. Tôi quay sang phía cổng trường. Một anh con trai đang cầm cái nón và đang đưa tay vẩy vẩy. Mẹ cha ơi, y chan ông xe ôm. Anh này rất có tố chất. Nhưng là người quen của tôi.

- Anh Kha_tôi chạy đến chỗ anh_mới đến hả, ra đây làm xe ôm à?

- Ừ, làm xe ôm cho em đấy_nói rồi anh nhéo mũi tôi.

- Hân, ai thế?

Tụi bạn tôi cũng dắt xe đến.

- Anh này là....

- Anh tên Nguyên Kha. Chào các em.

Anh ơi sao nhanh miệng thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.