À mà khoan, nếu tôi bay ra ngay bây giờ thì vẻ mặt mấy em ấy sẽ sao nhỉ? Lắp bắp chị...chị... chị hay là dửng dưng tiếp tục, hay là hoạt bát hỏi thăm. Hơ hơ. Với những lời mang tính tự tin vừa rồi tôi nghe được thì coi chừng mấy em có thể là dửng dưng tiếp tục quá.
Không nhưng mà nói gì thì nói, dù mạnh miệng như thế nào cũng phải đảo mắt nhìn nhau vài cái khi thấy tôi chứ. Đúng rồi, kiểu như là:“chết rồi, chị ấy nghe hết rồi“. Để tôi còn có thể hiên ngang đi ra nhìn mấy em ấy rồi nở một nụ cười thánh thiện, rồi tỏ ý cho mấy em ấy biết là: chị đây sau khi tè xong đã nghe hết cơm mẹ nấu rồi các em ạ.
Mà hay, từ trước đến giờ có bao giờ dính vào mấy vụ này đâu, không biết do nhan sắc tôi lên hay do tôi gặp xui nữa...
Thôi nghĩ gì thì nghĩ, dù sao tôi cũng có một vị trí đáng nể trong lòng các em ấy rồi, giờ phải bước ra cho mấy em nó nhìn chơi cái đã.
Tôi mở chốt cửa để bước ra...
- Phương này, biết đến đây vui tai vậy rủ con Hân đi cùng ha?
Tiếng cạch cửa phòng kế bên vừa mở thì con Hương đã nói...
Tôi vừa ló mặt ra liền giật mình lùi lại vào trong. Tôi đây mà, có rủ tôi mà!! 2 đứa này ném tôi vào lớp rồi sao?
Tôi hé cửa nhìn ra ngoài...hai con bạn tôi đang đi đến bồn rửa tay...
- Đúng đó, nhưng mày có rủ nó cũng không đi đâu, nó còn bận tò te tú tí với người yêu nó mà.
Gì hả? Con Phương phụ họa mà tôi càng không dám ra.
- Ý mày là tò te với Nguyên Anh đó hả? Trời, không lẽ mình rủ mà nó không đi. Con Hân với thằng Anh có thích nhau như nào thì cũng phải mắc tè chứ? Đúng không? Ha ha.
Tôi có thể nghe được dấu nhấn của con Hương khi nói đến tên tôi với lớp trưởng. Tụi này học tiếng anh xong chỗ nào cũng nhấn được hết.
Mà khổ, thích nhau? Nói cái nào thực tế hơn được không?
- Ừ, cũng đúng...ơ Kiều Anh hả em, trùng hợp quá.
- Dạ, chào 2 chị.
Sao bao nhiêu câu giả vờ thì tụi bên ngoài cũng chịu chào nhau rồi. Thật là tôi đứng trong đây khó chịu lắm rồi, chào lẹ mà đi ra để tôi còn về lớp nữa chứ, tôi là tôi chịu hết nổi rồi nhé, cứ đứng mãi trong đây chắc tôi sẽ chết vì chán quá.
- Ê mà Hân lớp mình cũng ghê thật, vừa vào lớp là được lớp trưởng đề nghị làm bạn gái liền. Ôi tao tiếc hùn hụt, học chung lâu hơn mà vẫn không thể lọt vào mắt xanh của lớp trưởng.
Gì nữa hả? Không về lớp đi còn đứng nói thêm là sao? Mà nói còn phóng đại sự thật nữa chứ, bó tay với 2 chị này.
- Thôi rửa tay lẹ mà vào lớp phá hai đứa nó.
- Ừ, được đó...à tụi chị vào trước nhé, tụi em xong rồi thì vào sau nhé.
Đó, giờ mới nói được một câu tử tế, vào lẹ đi, chế nào cũng vào đi. Rửa có cái tay thôi cũng tám lên tám xuống, bàn có một việc mà cứ bàn ra bàn vô. Hazzzz.
- Dạ...2 chị đi trước...
Tôi nghe chữ dạ nó não nề làm sao. Tôi lại nhìn ra, hai đứa bạn tôi thì vui vẻ khỏi nói rồi, chỉ có là mấy em lớp dưới cười rất chi là gượng thôi. Đã vậy, con Hương trước khi đi ra còn nhìn đến chỗ tôi, không biết có thấy tôi lấp ló ở đây không mà nháy mắt một cái như thật.
Mà phải công nhận 2 bạn tôi càng ngày càng phét y chang Nguyên Anh rồi. Nói giúp mà toàn những câu xàm xí.
- Tao không tin, chắc 2 đứa đó nghe được tụi mình nói nên chọc tức thôi, tao không tin 2 người họ là một đôi.
Lại nữa, vẫn chưa chịu về. Kiều Anh à, em có nói gì thì 2 đứa bạn em cũng mù tịt rồi, tụi nó hả hốc miệng không muốn ngấp rồi, chắc trình độ đi nói xấu sau lưng của bạn em có lẽ thấp hơn em rồi.
Sau đó thì không tin hay có tin thì tụi nó cũng kéo nhau về lớp, tôi cũng làm nhiệm vụ xong thì cũng ra. Chưa bao giờ tôi đi tè mà ở lại nhà vệ sinh lâu như vậy.
Dọc đường về lớp thì tâm trạng cũng bình tĩnh lạ thường, cũng không tức nhiều. Mà tôi thấy rất thích cá tính của em Kiều Anh nha, không biết trong lòng có run sợ gì không mà “biết thì sao đâu, tao sợ chắc“. Chắc phải chạy đến phòng giám thị hỏi xem lớp 10a3 phòng mấy để xin chữ kí quá, chị hâm mộ em rồi nha.
Vừa đến cửa lớp là lại thấy em Kiều Anh. Phải nói là khâm phục em ấy, dù hoàn cảnh ra sao, thời gian ít ỏi thế nào thì cũng cố gắng trò truyện với bạn cùng bàn của tôi mỗi ngày. Nguyên Anh hắn cũng không khó chịu mà còn cười vui vẻ nữa chứ. Không biết Nguyên Anh với con bé này có là gì của nhau không mà thật...nhìn là hết muốn nhìn rồi, định khoe cho thiên hạ xem à. Vậy nên tôi chả thèm ngó, quay người vào lớp. Vào đi vào lớp thì hai con bạn xông ngay đến chỗ tôi, nhận xét con bé nó thế này con bé nó thế nọ. Còn nói gì mà:“tao nói thay mày rồi đó, cỡ tao tao cho vài đấm chứ đời ngồi im trong nhà vệ sinh như mày đâu“. Thật là lúc đó tôi cũng định ra nhưng tại tụi nó không cho mà.
Sau đó thì tôi phải vỗ về mãi tụi nó mới thôi bức xúc thay mà về chỗ của mình.
Buồn quá lại nhìn qua phía bên cạnh, vẫn đang trống. Không biết hai đứa kia nói gì mà nói lắm thế, tự nhiên trong nhà vệ sinh nghe mấy câu con bé đó nói thì chẳng cảm thấy gì, giờ tự nhiên thấy họ vui vẻ nói chuyện lại thấy thấm vậy không biết. Có khi nào con bé đó bám mãi Nguyên Anh rồi 2 đứa nó yêu nhau luôn không? Gia đình họ còn quen biết. Nản hết chỗ nói. Hơ hơ, lỡ đã là người yêu của nhau sao tôi có thể làm người chen vào được, làm vậy xấu lắm. Bối rối quá, làm gì cũng không xong. Không biết là ngoài con bé đó ra thì...
- Thật là không biết Nguyên Anh có bạn gái chưa nhỉ?
- Tao à?
Tôi giật mình ngước lên. Gì đây, tôi chỉ lẩm bẩm một mình tôi thôi mà, tự nhiên chen vào rồi ngang nhiên nghe rồi.
Nhìn cái mặt lồng lộn của hắn, chả còn cách nào khác, tôi cười cười gật đầu, sau đó còn bổ sung:
- Ừ mày có bạn gái chưa? Người yêu á.
Nói cũng hồi hộp lắm chứ, có phải thường đâu, vậy mà người kế bên bình tĩnh ngồi xuống, rồi đánh mặt qua tôi bình thản:
- Mày nghĩ sao?
Chỉ một câu hỏi ngược thôi, tôi muốn câm luôn. Hối hận thấy bà nội.
Nhưng bây giờ là tôi không được rụt rè nữa. Đã lỡ rồi, mà...hắn có phải ma đâu, sợ gì chứ! Mà tôi thấy ma còn đỡ hơn, ít ra thì tôi chưa bao giờ gặp, còn thằng này...thôi rồi.
- Sao tao nghĩ ra được, nhưng nếu mày có bạn gái rồi thì...có gì tao ít nói chuyện với mày một tí. À mà chắc tao cũng phải chuyển chỗ quá, chứ lỡ bạn gái mày vào lớp mình, lỡ thấy tao với mày nói chuyện, lỡ ghen thì tội mày.
- Ồ, có vẻ lo cho tao nhỉ?
Bình tĩnh quá vậy cha, tôi đã nói qua vấn đề đó rồi mà vẫn vậy...
- Tất nhiên rồi, tao mà. Thôi cũng gần hết năm rồi, không đổi chỗ được, nhưng nếu khi về thì tao về trước nhé...
Tôi dừng lại xem biểu hiện gương mặt, thôi rồi, nhếch mép thôi...
Hỏi có bạn gái chưa cũng không thèm trả lời, đến cả nói nói đổi chỗ, không về cùng cũng chẳng thèm phản ứng. Hức hức, số bạn Hân thảm quá, chẳng ai lưu luyến hết, con bé Kiều Anh nó khinh thường là đúng rồi.
Tự nhiên sụp đổ hết tất cả ý chí. Thôi dù sao cũng chẳng được thương, bây giờ tôi xả láng luôn. Cũng đã tiếp sức mạnh từ bé Kiều, nói là nói đến cùng, nói thêm vế sau cho mình đỡ tủi cho rồi.
Thế là tôi nói thêm câu sau trong giọng vui tươi:
-...Cũng may là có bạn Khoa dạo này hay đi chung với tao lắm, nên cũng không buồn. À bạn ấy dễ thương lém nhé, sáng nào cũng đến đợi tao đi học hết, nói chuyện rất là...
- Tao chưa có bạn gái, vẫn chưa.
Hắn nói không to không nhỏ nhưng đủ âm lượng để cắt ngang câu nói của tôi..Ớ ơ...vẫn chưa à? Động lực ở đâu mà khi tôi hỏi thì không trả lời, giờ khi tôi đã không thèm quan tâm nữa thì nói ra vậy? Đừng nói là...
Ngộ nhận cũng là một căn bệnh, ừ một căn bệnh. Thôi cứ cho như là vẫn được xếp thứ nhất về cự li đi, hố hố.
Theo chiều hướng khác, nói chung là chỉ tội cho em Kiều Anh. Xin lỗi em nhé, chị có câu trả lời rồi, hoa vẫn chưa có chủ em ạ.
Tôi vuốt mồ hôi để che lấp sự vui sướng, cười cười nói:
- Ừ không có thì thôi, nếu vậy thì tao...
- Tao gì mà tao, quen nhau mấy chục năm, vừa có bạn mới thì bo xì bạn cũ.
Cái giọng thật là chua lè chua lét, quen gì mà mấy chục năm, điêu nó vừa thôi.
Nếu mà chúng tôi mà có quan hệ gì đó hơn mức bạn bè thì tôi sẽ tưởng hắn đang ghen đó. Giọng điệu cực kì cực kì...ba chấm...
- Thôi đi ba, tao không phải vậy. Xàm xí. - Tôi phẩy tay ra điều chẳng muốn nói nữa.
- Không phải vậy mà suốt ngày khi nào cũng bạn Khoa bạn Khoa, không chán à?
Gì nữa hả? Vấn đề đang đi quá xa rồi nha. Mà nghĩ xem, nhìn xem, hắn không vậy chắc, hắn nói chuyện với bạn hắn ngay trước mặt tôi được, vậy mà tôi có nhắc đến tên bạn tôi thôi cũng chấp.
Có lẽ do hơi bức xúc quá, tôi đã nói luôn:
- Còn mày thì hay lắm, ngày nào cũng có người đẹp gọi ra nói chuyện, tao có khi nào nói gì không?
Hình như tôi hơi nhập vai thì phải...
Hơ hơ, hắn nhìn tôi như kinh ngạc lắm. Tôi biết mình lỡ lời nên im bặt. Cũng hên lúc đó giáo viên cũng vừa vào nên tôi không biết gặp phải nạn gì cũng thoát êm xuôi.
Còn vụ lúc về chúng tôi có nói chuyện lại không? Tôi xin thưa là có nhé. Cứ như chưa có gì, Nguyên Anh thì tươi không cần tưới rồi, đó, người ta tươi vậy mà mình lại moi móc chuyện trong lớp đó ra nói sao? Vậy nên nói chung là vấn đề hơi gay cấn khi vào lớp đã kết thúc rồi.
À còn việc hứa hẹn với em lớp 10 thì tôi cũng có cân nhắc rồi, đêm xuống đã thức thâu đêm suy nghĩ đó (xạo đó). Vì em ấy không đến trước mặt tôi, trợn mắt lên: “Tôi cấm chị có ý đồ gì với anh ấy”, nói cách dễ hiểu là em ấy chẳng đe dọa gì tôi. Vậy nên tôi đây cũng không có lí do gì làm quá với em ấy cả. Việc làm cũng nhẹ nhàng chứa chan tình cảm lắm.
Thường thì em ấy hay lên lớp tôi rồi gọi hồn à nhầm gọi tên thằng bên cạnh tôi ra tâm sự lắm, nên tôi đây khi hắn vừa ra cũng lót tót đi theo. Ê tôi không chạy ra rồi chen giữa cuộc nói chuyện nồng thắm của hai bạn trẻ đâu nha, mà tôi chỉ bước ra đến lan can, nơi 2 bạn tâm sự “vô tình” đánh vào vai bạn Nguyên Anh một cái. Bạn quay lưng lại, sau khi tôi nhận thấy được sự bất ngờ của bạn, thấy luôn cả ánh mắt bạn từ em lớp 10 chuyển qua tôi, tôi hồn nhiên cười phớ lớ với bạn một cái. Và tất nhiên Nguyên Anh dù ngạc nhiên cũng cười lại với tôi, tôi biết mà. Mà báo với mọi người là cảnh trên chỉ xảy ra rất nhanh, vì tôi vừa lướt qua 2 bạn làm hành động đáng nể đó để đi qua lớp bên cạnh, lớp 11a4, sau đó thì í ới gọi con bạn thân ra tâm sự. Định nói chuyện ở lan can à? Làm như tôi không nói được ấy.
Mà nói là gọi con bạn ra nói chuyện thật ra chỉ là cái cớ, vì con Vy nó đứng bắn cá của nó, tôi đứng kệ tôi. À tôi không hẳn là đứng không, chỉ có điều là đứng gây chú ý với nam chính đứng gần đó. Được cái nam chính này không phải dạng lạnh lùng, không phải là dạng bất cần mọi chuyện xung quanh, mà đây là nam chính Nguyên Anh, đồng thời là lớp trưởng lớp tôi. Tôi với Nguyên Anh được cái dù không phải là mối quan hệ đặc biệt nhưng cũng xem như thân nhau, mỗi ngày ngồi với nhau gần 5 tiếng lận đó. Thì đó, vì vậy nên tôi quay qua le lưỡi cười cười với hắn, còn xoắn xít giả vờ nói mà không phát ra tiếng để tạo sự khó hiểu. Tất nhiên hắn quay qua đáp trả, còn nhăn mặt tỏ ý muốn tôi nói lại. Mà mấy bạn biết đó, tôi đây là lần đầu tiên làm vậy, lần đầu tiên ra đây nói chuyện nên có phần hơi lạ, nên hắn quay qua tôi hoài, kiểu như muốn hỏi lại lần nữa là lúc nãy tôi nói gì.
Vui nhất là cái gương mặt nữ chính bên cạnh khi thấy tôi và hắn, phải nói hài lắm.
Khi Nguyên Anh quay qua đáp trả bằng ánh mắt với tôi đến lần thứ ba thì em nó cũng quay qua tôi. Trong một thoáng tôi thấy ánh mắt giận dữ của nó, ừ một thoáng thôi vì sau đó nó cũng cười với tôi còn giả vờ nói một câu cứ như bất ngờ lắm là: “Chị Hân cũng đang ở đây hả?“. Vừa nghe xong cũng định bước đến tát yêu em ấy vài cái, chứ không phải khi tôi đánh vai Nguyên Anh thì nó cũng biết và nhìn tôi bằng nửa con mắt à.
Dù sao thì cũng quen biết, nên lúc đó tôi cũng tươi tắn lắm: “Chị ra đây nói chuyện với bạn chị“. Con Vy nó đang bắn cá say mê nhưng được cái nhanh miệng, vừa nghe được thì chào hỏi ngay. Khi trống đánh thì em nó cũng đỏng đảnh về lớp, tôi với hắn dù không nắm tay nhau vào nhưng đứa nào cũng cười toe toét nhìn nhau rồi vào nha. Tôi thì tôi cười thái độ của con bé đó, còn hắn thì tôi không rõ lắm. Sau đó thì hắn còn rất tình cảm xoa đầu tôi, làm xù hết cả tóc tôi khi vừa đi vào chỗ nữa chứ. Vì thấy hắn điên quá nên tôi không thèm chấp.
Được cái thấy tình trạng bội thu quá, hôm nào cũng ra nhởn nhơ chia cắt đôi bạn. Nhưng mà được 3 hôm thì ánh mắt em Kiều Anh khi nhìn tôi cũng sát thủ lên rồi, kiểu như sắp không chịu nổi đến nơi á. Với lại vừa ra chơi thì nhận được tin nhắn cấm cửa của con Vy, à con bạn tôi đe dọa không được kêu nó ra mà im lặng để nó bắn cá như thế nữa. Thế nên tôi vỡ kế hoạch, không dám kêu con bạn ra, cùng lúc được hôm cho hai bạn trẻ thoải mái nói chuyện. Hai bạn tên Anh không biết sao hôm đó lại thấy đổi ngay vị trí và hướng nói chuyện rồi, thay vì đứng quay lưng vào lớp thì lại đứng quay mặt nhìn vào lớp tôi. Mà hai đứa lại đứng đối diện chỗ cửa sổ lớp mới chết chứ. Tôi thì thấy hơi lạ nên mới thông qua phía cửa sổ, nhìn hai bạn chằm chằm thôi. Ừ không biết sao khi em nó đang lanh lợi kể chuyện thì thằng Nguyên Anh cực biểu cảm nhìn...tôi. Tôi nghĩ chắc là hắn chưa xông vào kẹp cổ tôi thôi, còn rõ hết lại là thái độ rồi. Xem xét biểu cảm hắn cũng nhiều nên tôi đoán gương mặt đó là đang thắc mắc cái quái gì đó. Chỉ là vô tình nhìn thôi vậy mà mặt con bé Kiều Anh nó khó coi lắm lắm rồi.
Thấy cũng hay, tôi không tác động gì mà Kiều Anh nó đã lườm nguýt tôi rõ mạnh, nó làm như tôi mù mà không thấy chắc.
À mà xin lỗi 2 bạn, chỉ là một hôm không có sự can thiệp của tôi thôi, chứ tôi không ra ngoài phá được thì tôi phá bên trong. Dạo này thì sắp thi nên bài tập hơi nhiều, cũng vì là sắp thi nên con bé đó chỉ lên lúc ra chơi 15 phút. Tôi thì chẳng làm gì to tát đâu, chỉ là đến khi ra chơi thì lại yếu ớt nói lớp trưởng giảng lại các bài tập giúp, vì khi giáo viên giảng lại không hiểu lắm. Lớp trưởng được cái là nhiệt tình, ngồi lại giảng bài cho tôi rất có tâm, tôi thì cứ “tao không hiểu lắm” mà tấn công đều đều.
Khổ cho con bé là thằng ngồi cạnh tôi thì chẳng mảy may lo lắng em bên ngoài đợi mệt hay không, bị tôi kéo lại giảng mấy hôm liên tiếp mà vẫn không khó chịu, không sốt ruột đòi ra ngoài. Vậy nên hai đứa chỉ được nói chuyện có mấy phút (ít ỏi) còn lại. Cũng tội là có hôm cũng không nói chuyện được luôn. Không biết con bé đó có tức không nữa.
Có hôm thì tôi cũng không thèm ra phá đám cũng không hỏi bài, chỉ có là ngồi một chỗ cầm điện thoại nhắn tin cho đứa đứng ngoài thôi. Bạn Anh bạn nay hay sợ tôi mò điện thoại bạn nên trong lớp bạn bỏ hộc bàn, còn đi đâu là bạn lại cầm theo. Cũng không biết hai bạn nói chuyện sao mà suốt thời gian ra chơi, bạn Nguyên Anh vẫn trả lời tin nhắn đều đều thế mới chết chứ. Vậy đó, nên tôi mới hứng lên nhắn tin phá suốt buổi.
Có một hôm khi đi tan học, em ấy có chạy lên ghé lớp tôi, vì hay xem thử em ấy có lên không nên tôi hay nhìn xung quanh lắm, nên khi vừa thấy em từ xa là bắt đầu chọt thằng kế bên nói nhỏ: “Ai sau này lấy mày chính là tai họa của người đó“. Và tất nhiên bạn Anh cúi xuống gần mặt tôi và nói: “Thế à?“. Không quan tâm Nguyên Anh hắn nói gì sau đó, chỉ thấy cái mặt khó coi của em Kiều Anh sau đó thì niềm vui lấp đầy rồi. Tôi xin đính chính là chỉ một hôm duy nhất thôi, tại khi học về thì thường hay có...bạn Khoa đến chờ...
Hơn 1 tuần làm nhân tố chướng mắt thì có lẽ em Kiều Anh em đã ghét tôi đến tận xương tủy rồi. Vì con người sống là phải biết bao dung nhân ái, chứ chọc phá ẻm hoài lỡ ẻm tức lên ẻm bung dao thì khổ tôi. Vậy nên hôm qua tôi có tha cho hai bạn ấy một hôm. Khi ra chơi tôi chỉ có chủ ý là ra nhà vệ sinh thôi, không định làm gì hai bạn hết. Ấy vậy mà vừa bước ra khỏi cửa lớp là cùng lúc bắt gặp đôi mắt sắc bén của em ấy nhìn tôi. Tôi cũng thầm nghĩ, chưa kịp chạm vào người thương của bé mà bé đã lườm tôi rõ công khai rồi, không biết chạm rồi bé có cắn xé tôi không. Được cái tuần nay mặt dày thành thớt rồi, tôi cóc thèm quan tâm vừa đi đến chỗ hai bạn vừa đập vai đứa giống đực đứng cạnh đang mỉm cười nhìn tôi. Cũng lại chẳng thèm quan tâm hắn cười có ý gì, tôi cố gắng nói vừa đủ 2 đứa nghe: “mắt mày lé hả Anh, tao đi qua mà lườm tao ghê vậy à?“. Được cái nói một đứa xéo qua đứa kia. Chửi xéo xong thì bị bạn Nguyên Anh véo má rõ đau. Thật là không chuẩn bị mà bị véo hoài, tôi thù quá định dùng móng tay chơi lại cho mấy phát nhưng thấy cái mặt em đứng cạnh...thì bất giác xoa xoa chỗ đau, xong mỉm cười nhìn thẳng mắt Kiều Anh: “Lớp trưởng lớp chị ghê quá em ơi” (Cũng định kêu là “lớp trưởng của chị “ kìa, nhưng mà thấy hơi ngượng miệng nên thôi).
Tôi lúc đó cũng chẳng cần em đó trả lời hay không quay người đi thẳng, nhưng trước khi đi còn vô tình cho một cước vào hông thằng véo má tôi.
Làm kẻ xấu cũng khổ lắm chứ bộ, khi nào cũng thấy mình tốt. Hơ hơ, tốt quá đến độ hôm nay mệt quá không đi phá được đây này. Hôm nay bụng tôi hơi hơi đau, hơi... hôm nay hơi uể oải, nhưng tôi hứa hẹn ngày mai sẽ tiếp tục đấy. Tôi mệt quá gục xuống bàn mặc ai tâm sự, mặc ai ầm ĩ hò hét.
Đang yên bình tự nhiên có đứa thì thầm:
- Hôm nay không ra gây chú ý nữa à?
Tôi nghe tiếng động lạ hoàn hồn ngẩng đầu lên...
Nhá nhem nhìn người bên cạch, vờ vạt mò điện thoại.
Mới 8 giờ 40. Gì chứ? còn 10 phút nữa mới vào lớp mà. Bà đây cho một hôm tâm sự trọn vẹn cơ mà, vào chi sớm thế?