- Mày có thể có loại xe nào giảm sát thương hơn không?
- Xe máy, thôi tao chưa có bằng lái. Xe đạp, thôi cho mày đi mình đó, nắng thấy nội. Chỉ có xe bus đi được xa không sợ gì thôi.
- Trời...mày định đưa tao đi trốn à, xa gì chứ.
- Ờ ha vừa hay, mày thấy sao?
- Khùng hả?
- Đùa thôi, khi nào mày đẹp lên rồi tao đưa đi trốn, đừng có nôn nóng quá làm gì.
- Tao đấm cho bây giờ, nói liên thiên gì đó.
- Rồi rồi, lát tao qua. Đừng có mong tao quá, khi nào đi tao gọi. Thế nha.
Nói xong câu đó thì hắn cúp máy.
Hình như có gì đó sai sai, tôi nhớ là mấy phút trước có người năn nỉ tôi đi cùng mà, vậy mà giờ khi kết thúc cuộc gọi sao tôi trở thành người mong đi vậy? Ơ hay nhỉ?
Phải gọi cho con bạn nói mình không qua chứ không nó lại chờ, mà chắc phải giấu nó việc mình dại trai với dại đồ miễn phí không nó lại cười cho.
Tự nhiên nhìn vào màn hình điện thoại lại thấy bực, phải đi xe bus là thấy chán, ôi không biết mệt hay sao. Tôi muốn đập đầu vào gối chết quá, trời ơi, tôi ghét nhất xe bus, chen chen chúc chúc.
Thôi cứ nghĩ như mình đang đi chơi với người yêu đi, không buồn, không buồn. Mà nhắc đến “người yêu” mà là hắn nữa... tự nhiên vui thế nhỉ?
...
Tôi làm xong những việc cần làm rồi mà người tôi cần thấy nhất không thấy. Sếp mẹ đâu nhỉ?
Mẹ tôi đâu nhỉ, a kia rồi.
Thật là nhìn bà với mẹ tôi nói chuyện ai nghĩ là mẹ chồng con dâu chứ, ngồi mà nắm tay ghê chưa. Mẹ tôi xưa là hàng xóm nhà nội tôi, mà mấy bạn có thể tưởng tượng được khoảnh khắc rước dâu mà một bước là qua nhà chồng chưa, mẹ tôi thực hiện rồi đấy. Nghe bà tôi kể là ba tôi vừa học đại học xong là đòi cưới mẹ tôi ngay. Bà nói bà cũng bất ngờ lắm, có tí tuổi đầu đòi cưới vợ. Bà còn nói hồi xưa thấy tụi nó cứ mày mày tao tao tự nhiên đùng cái: con muốn cưới Lam, mẹ lo cưới nha mẹ.
Còn nghe ba tôi nói là phải đám hỏi lẹ không mẹ tôi đổi ý không chịu lấy thì chết. Tôi có hỏi sao mẹ lại không chịu lấy, thì ba tôi nói là thằng bạn thân của ba với mẹ khi đó vừa chia tay bạn gái, nên ba sờ sợ. Tôi có nói mẹ không yêu ba à sao ba lại sợ. Ba nói yêu nhưng ba sợ, tại xưa mẹ có thời thích chú đó, lỡ may mẹ quay lại với người mẹ từng thích thì khốn. Ba tôi nhìn vậy mà có nhiều nỗi sợ ghê lắm.
Tôi cũng có lần thủ thỉ biểu mẹ kể đi, mẹ nói do chơi chung mà chú đó lại nói chuyện hay hơn ba nên mới thích chú. Mẹ tôi còn nói đó khi thời con nít thôi, mẹ nói giờ thì mẹ thương ba tôi nhất.
Sau cùng thì hoàn thành đúng dự định...nhưng 3 năm sau mẹ tôi mới chịu cưới. Nghe nói ba lúc đó giận lắm nhưng chẳng làm được gì.
Híc, ba mẹ tôi lãng mạn thế mà tôi bạn hàng xóm cũng không có chứ cưới nỗi gì. Ba mẹ tôi bằng tuổi, ôi bằng tuổi...
Nhìn mẹ tự nhiên có động lực gớm, chắc phải té le phôn cho mấy thằng bạn biểu chờ mình, khi nào mình ế nhăng lo mà cưới mình chớ.
Lấy người mấy thằng bạn như thế dễ nuôi, dễ bảo, dễ uýnh, biết hết tính nết của nhau nên dễ sống, lâu lâu mày tao cho có thêm không khí chứ nhỉ. Thôi phải gấp rút từ bây giờ thôi.
- Hân, lấp ló gì đó, vào đây con.
Tôi giật mình bay ra khỏi cơn mộng viễn vông chạy ngay vào phòng bà. Ôm bà một cái xong mắt nai tơ nói với mẹ:
- Mẹ, hôm nay cho con đi mua đồ với bạn nhá mẹ.
- Đi với bé Vy hả con?
- Dạ? Dạ. Cho con đi nhé.
- Khi nào về, có về trưa không?
- Dạ con không biết nữa. Nhưng cho con đi nhé, con học hết bài rồi.
- Ừ, đi nhớ về sớm không ba con lại đi tìm_mẹ tôi trêu.
Hồi đó có lần tôi đi chơi từ sáng đến tối quên cả về, ba tôi đi tìm khắp xóm, xong về bị mẹ la một trận, đau đau khổ khổ.
Tôi thay đồ ra đến phòng khách thì thấy ba.
Giờ mới để ý, mình cũng có cái giống ba, ừ, bị cận giống nhau. Híc, cái đẹp cái tốt không giống, giống ngay đôi mắt cận. Hết chỗ nói.
- Ba ơi, con đi chơi chiều con về nhé ba_tôi vừa ôm ba vừa nói.
- Ừ, đi gần thôi đừng có đi xa quá, con gái lớn rồi_ba tôi nói xong thì hôn vào trán tôi một cái.
Ba tôi hài lắm, miệng thì kêu tôi lớn rồi nhưng hành động lại cứ xem tôi là con nít, thân mật như khi tôi còn 5-6 tuổi. Đi đâu về cũng bắt tôi hôn một cái, ba tôi hôn thì thôi rồi, râu đâm nhột thấy sợ...
- Yes sờ ba.
Tôi đùa tí rồi chạy ra khỏi cửa.
Vừa ra cửa là thấy hắn đứng đó rồi.
Tim tự dưng tim đập mạnh lên, rồi miệng tự nhiên cong lên nữa chứ. Thấy người thương là vậy sao?
Bằng tuổi, tôi với hắn hợp không? Nếu như tôi với hắn là một cặp thì...
Xùy xùy, nghĩ lung tung rồi.
- Sớm thế?_tôi vừa mở cổng vừa nói.
- Sợ em chờ lâu. Mà em nhìn xem, gần trưa rồi, sớm gì nữa.
Coi cái mặt kìa.
Nhìn vào cứ như hắn là bạn trai tôi vậy.
- Ê sao đội nón trắng giống tao thế? Nón hồng của mày đâu.
Tôi nhìn lên cái nón trên đầu hắn xong...muốn đấm cho hắn vài cái. Nón thì nón lớp, đứa nào trong lớp chả có 1 cái. Nón hồng của tôi tôi thích hơn nhưng hôm nay không thể đội, trời nắng đấy, ra đường có mà nóng bể đầu.
- Tao thích nón nào kệ tao.
- Vậy sao mặc đồ giống tao?
Nhìn mới thấy, hôm nay sao tôi với hắn mặt đồ giống nhau thế hầy. Áo thun trắng, giày thể thao, nón trắng. Gì chứ? Tôi thề là tôi không bắt đua đâu nhé.
- Tao không phải mặc theo đâu, chỉ là trùng hợp thôi. Mày đừng có mà...
- Ừ ừ, đùa tí thôi, gì căng thế? Đi thôi.
Nói xong bước đi trước luôn...
Tôi cũng không biết sao mình phản ứng mạnh vậy nữa...
Thôi kệ đi.
Chúng tôi đến trạm...
Đi xe bus đúng là mệt thật, có khi nào được ngồi đâu, cứ đứng khoe dáng không hà. Mà vừa nóng vừa bị xóc, một tí là dừng lại. Một tí là bác tài ơi dừng lại. Rồi xuống xe phải đi bộ.
Còn khi đi mua quà, đi hết mấy tiếng rồi mà chưa chọn được món nào ưng ý. Qua ba bốn cửa hàng rồi chứ ít gì.
Vào cửa hàng này...
Đồng hồ...
Ôi mắc quá.
Gấu bông...
Hắn nói: Thầy có phải con gái đâu.
Tôi nói: chị mày là con trai à.
Hắn trả lời: không được, không hay lắm.
Mua cho thầy áo...
Hắn nói: Áo thầy quá trời rồi mua làm gì...
Tôi bực quá nói:
Mua nồi niêu soong chảo...
Hắn nói: cái gì toàn ăn không vậy?
Mua cho thầy...
Tôi góp ý đều bị bác bỏ, vậy đưa tôi theo làm cảnh hả?
- Rốt cục là mua cái gì đây, mày biết là mày kéo tao đi mỏi chân rồi không?_ tôi ngồi xổm trên lề đường ăn vạ.
Tôi đã liệt rồi, chính thức liệt rồi.
- Thôi uống nước đi.
Tôi tu ừng ực chai nước, hết chai, ném lại cho hắn:
- Thôi đi ăn đi, tao đói.
Tôi mắt long lanh đưa ra bộ mặt cute nhất có thể.
Hắn nhìn đồng hồ xong thì cười cười nói:
- Thôi đi ăn trưa, vào kia đi.
Tôi ngẩng tò te, trưa rồi à, vẫn chưa mua được món nào à, có khi nào hôm nay đi công cốc không vậy. Nhưng kệ, sắp được ăn rồi, công cốc kệ mẹ nó, được ăn đồ...
Nhưng mà...
- Mày mời._tôi dè chừng.
Tôi phải đề phòng trước chứ, mất công ăn xong không có tiền ở lại rửa chén thì khổ. Tôi thì được ăn đồ miễn phí tôi mới đi thôi, Hân tôi đây đời nào đi vô duyên như vậy chứ.
- Ừ.
Nói xong thì đập vành nón tôi một cái, rồi cười cười... kéo tôi đi.
Tôi đi theo hắn, tự nhiên thấy mình hên. Tôi không phải dạng 3 mét bẻ đôi, ít ra tôi cũng cao đến hơn vai hắn...một tẹo. Hôm nay tôi lại thấy mình cao lên một cách ngoạn mục, tôi mới đo, cao hơn vai hắn hơi bị nhiều nha. Hên quá không người ta lại tưởng cha dẫn con đi chợ cũng khổ.
Vậy nên tôi có thể kết luận: giày độn có hiệu quả thấy ớn luôn à.
- Ê, ăn xong đi đâu, đi xem phim đi.
Đang ăn tự nhiên thấy bàn bên cạnh cầm vé mà lòng không kiềm được. Tôi thích đi xem rạp lắm, hôm nay tôi có đem kính mà...
Còn hắn đang ăn tự nhiên dừng lại, sau đó vừa ăn vừa cười, cười xong lại ăn. Hành động vẫn đang tiếp diễn, tôi hoang mang, tôi bối rối.
- Này, cười gì chứ?_tôi sùng máu.
Hắn lắc lắc cái đầu, nhàn hạ uống ngụm nước, xong lấy khăn giấy chùi miệng. Đoạn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười:
- Tại tao thấy mày hơi bị lạc đề quá thôi, tao đâu có đi hẹn hò với mày.
Ằng chíu. Mẹ ơi, tôi quên, tại khi sáng đi với tiêu chí đó để an ủi mình tự nhiên...
Tôi quê quá, tôi quá quê, không thể nào quê hơn, quê bán được thì tôi bán cho này. Vậy nên... chẳng dám nhìn mặt hắn...
Tôi cầm chai nước chạy ra khỏi chỗ đó để xả quê. Chời ơi. Tại sao mình lại ngu muội như vậy chứ, tôi thề là tôi không thèm nói nữa, tôi thề, tôi thề. Vậy nên tháo kính ra lau cho có việc...
- Này, kẹo không?_ Hắn đi ra theo tôi rồi còn đưa kẹo dụ tôi.
Đã dụ rồi thì đừng tỏ thái độ đó chứ, tôi chỉ là lỡ miệng thôi mà, có cần cười hoài vậy không?
Tôi quê quá, không thèm nói với hắn tiếp tục công việc lau kính của mình.
Nhưng khi tôi đang ngắm nghía bảo bối của tôi thì đột nhiên...
Tôi ngước lên, kính tôi đang nằm gọn trong tay lớp trưởng và đang được huơ qua huơ lại trước mặt tôi.
- Này, trả kính đây. Hết trò để chơi rồi hay sao hả?
Cái thằng này, dám lấy kính của tôi, cái này không đùa được đâu nhé.
- Ngon thì lấy lại đi.
Ơ, khiêu khích tôi à.
Tôi chạy đến, bám lấy hắn nhún chân với tay để lấy. Mà khổ, tôi nhún được thì hắn cũng nhún được, nên tôi cố gắng mãi vẫn không tài nào lấy được, hắn tay dài giơ cao quá.
Đừng thách thức chiều cao của tôi mà, tôi có tội tình chi.
- Bây giờ mày muốn sao?_tôi không thèm nhún nữa, chống hông nhìn lên cái bản mặt hắn.
- Không muốn gì hết.
Hắn vừa nói vừa nghênh cái mặt thách thức tôi. Cái thằng điên này!!!
Nhìn đôi giày bata của hắn là muốn đạp cho mấy cái rồi, nhịp nhịp chân như cục shit ấy.
Sau bao nhiêu giây thì mặt hắn vẫn kênh kiệu thách thức tôi. Còn nhìn lên trời cười đắc thắng nữa chứ. Vì hắn đang sung sướng như vậy tôi chớp thời cơ, bay đến chộp ngay bảo bối...
Không biết là hắn quá lanh hay là tôi quá chậm mà...tôi vừa đưa tay qua chụp, hắn giật mình đưa lại lên cao và rồi...
Hiện tại kính của tôi không còn trong tay hắn, trong tay tôi cũng không.
Nhưng các bạn có thể tưởng tượng được đường bay của kính tôi rồi chứ nhỉ. Kính tôi đang bay và hạ cánh ngay lòng đường xe chạy.
Một chiếc xe hơi vừa chạy qua...-_- Chắc mấy bạn cũng tưởng tượng được âm thanh của sự nát tươm rồi đúng không?...-_-....
Kính yêu quý của tôi, bảo bối nhìn được xa của tôi, dụng cụ nhìn bảng của tôi, em kính của tôi đã ra đi vĩnh viễn. 5 giây tưởng niệm bắt đầu...
Song, tôi đưa ánh mắt hình viên đạn qua hung thủ. Hắn đang trưng ra bộ mặt vô tội, đang hả hốc miệng ra, xong thì thẹn thùng cắn tay, giờ thì lắc đầu kiểu không cố ý nữa chứ. Tôi điên, phải nói là rất điên!!!
- Giờ mày tính sao với bảo bối của tao đây?
Tôi bặm môi lại, trợn mắt lên với hắn. Hết muốn thích thú gì với hạng người như thằng này rồi.
Mà coi bộ mặt của hắn kìa, có xô nước nào đây không, xối vào mặt hắn cho hắn bớt nai giùm cái.
- Không sao, không sao, anh sẽ đền, em đừng lo. Bây giờ nhé, bây giờ đi cắt kính mới nhé. Thôi để anh cắt kính mới cho em.
- Em em em, khi nào cũng em em. Tao cho mấy đạp bây giờ.
- Không em thì chị, chị bớt giận, anh sẽ đền cho chị.
Vừa nói vừa đến ôm vai tôi dỗ.
Tôi bực nhưng cũng phải phì cười với thái độ hối lỗi của hắn. Thì ra nắm được thế chủ động là như này, mặt hắn nhìn hài quá. Hài típ đi cưng, chị đây bắt em đền kính triệu đồng luôn nhé.
..
Nhìn lên cái bảng hiệu mắt kính là tôi thấy muốn điên lên rồi. Quái thế không biết, hôm nay đi làm cái quỷ gì vậy trời.
- Chào 2 em, 2 em đo mắt hay mua kính vậy?
Tôi vừa vào đã có người chào hỏi.
- Dạ em cắt kính chị à.
Tôi tạo hiệu ứng. Tại tôi thấy tôi không được chú ý cho lắm...
Giờ thì chị ấy mới quay qua nhìn tôi cười thân thiện, sau đó quay ra đằng sau:
- Anh Vương, ra đo mắt cho em này nè anh ơi.
Chị ấy vừa nói xong tự nhiên thằng đứng bên kéo tôi ngược lại:
- Đo mắt thì đừng trưng ra bộ mặt toe toét với người ta.
????
Đo mắt chẳng lẽ khóc à.
Vì nghe phải một câu không thể nào điên hơn nên tôi chả thèm nói lại, liếc hắn một cái rồi đi đến chỗ anh Vương quốc gì đó...
Tôi đang giận tôi có quyền
Tôi đi cắt kính nhiều rồi, nhiều nơi lắm mà không ngờ nơi này lại có anh đẹp trai mà dễ thương vậy. Toàn nói gì mà: mắt em nhỏ vậy có khi nào bị bụi vào không?
Đúng là sỉ nhục, mắt tôi hơi bé nhưng cũng đâu đến nỗi híp, chỉ mí lót tí thôi mà.
Trời ơi tức hộc máu. Đúng là đẹp mà vô duyên. Dù người ta có vô duyên cỡ nào thì tôi cũng phải tươi cười đáp trả. Gượng thôi, chứ bị chê méo vui nổi.
- Xong chưa em?
Tôi đang chọn độ phù hợp với mắt thì giọng eo éo của thằng lớp trưởng lại vang lên. Hắn sợ người ta không biết hắn hay kêu tôi là em lắm không bằng.
- Sắp xong rồi, chút nữa thôi_ Tôi trả lời lại.
Thật là không định trả lời đâu nhưng tôi mỗi lần đi đo mắt tôi chọn độ rất lâu, tôi phải xem thật kĩ tôi mới chịu. Vậy nên lâu quá mà không trả lời lại sợ đằng đó hờn bỏ đi không ai rượt theo cũng tội.
- Bạn trai em đó à?_anh nhân viên cười cười hỏi tôi.
Tôi cũng bất ngờ với câu hỏi của anh nhân viên lắm, đang xem chữ o mà nhìn lộn qua chữ n. Anh gì đó ơi, anh nhiều chuyện quá à. Mà hỏi hay nhỉ?
- Dạ anh, nhìn đẹp trai vậy chứ không phải bê đê đâu anh, nên có thể gọi là bạn trai anh à_tôi vừa nói vừa cười toe toét ra.
Tôi thấy cái miệng đang hả hốc của anh nhân viên, nhưng sợ anh lại tưởng mình ghê gớm thôi thì chỉnh lại:
- Em không có ý gì đâu. Đùa anh tí đó mà, bạn học thôi.
- À.
Anh đó “à” xong rồi gật đầu, sau đó thì tiếp tục công việc của mình. Và quan trọng là không dám nhiều chuyện nữa.
Tôi có một điều muốn nhắn nhủ với mọi người là nhớ giữ mắt không bị cận nhé, không thấy rõ thì là một chuyên, chuyện thứ 2 là đi cắt kính không may gặp phải mấy thằng cha điên điên khùng khùng đấy.
- Nhiêu độ?
Tôi vừa ra là đã vồ vập hỏi độ, đây mà là bệnh viện chắc người ta tưởng hắn hỏi con hắn nhiêu tháng quá.
Ôi mẹ, tôi liên tưởng ghê quá.
- Không mù được đâu.
- Gan nhỉ? Dám nói với tao vậy đó hả?
Tôi không quan tâm lắm thản nhiên đến tìm gọng kính.
Tôi đang giận, tôi có quyền.
Và hắn bị giận nên chẳng dám ho he gì thêm.
Đến phần gay cấn nhất ngày, trả tiền. Dù gì cũng là kính của tôi, tôi định trả hết nhưng do...không đem đủ tiền nên tôi nói tôi trả nửa hắn trả nửa. Tại kính cũng không đắt lắm hai đứa hợp lại cho tình thương mến thương.
Vậy mà hắn không chịu, đòi trả hết. Tôi ghét nhất là vấn đề này, hắn trả tiền kính cho tôi há phải là kính này là của hắn à, há phải là nếu hắn buồn buồn là sẽ ném luôn cái kính tôi chơi à. Không được, điều đó là không được, mấy đứa cận như tôi thì thiếu nó một ngày là sẽ chết huống hồ chi tôi dạo này cận nặng hơn lần trước.
Còn quan trọng hơn là, tôi là tôi hắn là hắn, đồ của tôi thì tôi lo không cần đến hắn, mất công nói tôi lợi dụng bạn bè.
Đo độ đã lâu, tìm gọng kính đã mệt, chờ người ta làm kính xong đã muốn xỉu rồi mà giờ 2 đứa còn kéo nhau ra bàn luận vụ này...
Tôi có là gì của hắn đâu, miệng tôi kêu đền nhưng tôi có nói là hắn trả hết đâu...
Cuối cùng thì hắn thắng...
Tôi bực hắn quá, không đi mua miết gì nữa hết. Hắn gọi gì cũng không thèm trả lời. Tôi đi vòng vòng khắp nơi, ghé qua chỗ này ghé qua chỗ khác. Tôi biết hắn lẻo đẻo theo sau nhưng tôi kệ đấy, làm gì được nhau nào, không là gì của nhau cơ mà cần gì như vậy chứ, tôi không thích và rất ghét điều đó.
Tôi biết mình hơi vô lí, nhưng biết sao đây, mối quan hệ không rõ ràng này làm tôi bực.
Tôi ghé qua đây ăn cái này thì hắn cũng ghé qua chỗ đó ngồi cách xa mấy bàn, tôi đến xem cái gì thì hắn cũng giả vờ đến xem cái đó. Biết tôi giận nên hắn chẳng dám đến gần, đứng xa xa thôi.
Nhìn mặt hắn tội kinh niên, nhưng mà...tôi hả hê lắm đóa.
Tôi hí hửng một lúc thì mệt, chạy đến trạm chờ xe đi về. Cũng chiều rồi, về được rồi. Nhìn ra sau thì thấy hắn vẫn đi theo tôi. Thằng này hôm nay lạ gớm, biết điều thấy sợ luôn à.
Vì đang giận nên lên xe bus cũng không thèm đứng gần hắn. Vừa lên là tôi chạy tuốt xuống dưới, hắn chắc sợ tôi khó chịu nên chẳng đi theo, đứng cách tôi một khoảng.
Mà chắc mọi người cũng biết hắn khi nào cũng chiếm thế chủ động, luôn làm theo ý mình. Hôm nay thì lại sợ mà không dám đến gần tôi là biết sao rồi đó...
Xe bus đã hết ghế ngồi,“ghế đứng” thì cộng tôi với hắn thì được trên dưới 4 người nắm, vậy nên tôi có thể dễ dàng thấy được hắn.
Tôi nhìn qua phía hắn, thấy ánh mắt hối lỗi của hắn nhìn tôi. Sau đó hắn đưa tay lên giụi mắt giả vờ khóc, sau đó còn giả vờ nấc mấy cái như thật.
Tự nhiên thấy vậy lại mắc cười không chịu nổi.
Hên là chẳng thấy ai chú ý đến tụi tôi không là tôi phải phân bua là: “tôi không quen thằng điên này đâu mọi người ơi”
Hết “khóc” giờ thì lại trưng ra cái bản mặt đó, cái bản mặt thơ ngây với miệng còn chu chu ra...nhìn tôi. Rồi bản mặt đó còn cắn môi lắc đầu mấy cái...
Vì không thể nhịn được, tôi quay ra sau cười, chắc ai nhìn tôi cũng tưởng tôi khùng quá.
Đang đứng tự nhiên thấy tay lạ lạ. Tôi nhìn xuống phía tay mình, đang bị một bàn tay khác nắm, tôi nhìn lên mặt người đó. Và tôi chỉ có một câu hỏi trong đầu lúc đó là: thằng cha nào đây?
Cái thằng nào đó tự nhiên nắm tay tôi, tôi cũng không biết sao nữa, gì đây không biết.
Sao hôm nay gặp nhiều thằng điên vậy?
Tôi nhìn phía Nguyên Anh, hắn chắc thấy tôi không nhìn hắn nữa nên quay qua phía bác tài xế... và quan trọng là không biết tôi đang như thế nào ngay lúc này.
Tôi chẳng biết làm sao chỉ biết lịch sự thụt tay lại, tại tôi nghĩ người ta nắm nhầm, nên cũng không tỏ thái độ gì hết.
Vậy mà khi tôi vừa thụt tay lại thì lại bị nắm tiếp. Gì đây hả?
Tôi thụt tay thêm lần nữa, nhăn mặt khó chịu nhìn người đó. Tôi thể hiện quá rõ rồi là tôi không thích đâu, vậy mà... việc đó vẫn tiếp tục tái diện.
Tôi bực mình giật mạnh tay khỏi tay tên đó to giọng:
- Anh làm gì vậy hả?
Chỉ một câu nói “nhỏ nhẹ” như vậy của tôi mà mọi người xung quanh đã chú ý đến chúng tôi rồi.
Tôi tưởng tên đó sẽ thôi chứ vậy mà tôi lại nghe thêm một câu:
- Em đừng giận, anh xin lỗi rồi mà.
What???
Cái quái gì đang diễn ra với tôi vậy. Tôi biết mình bị ghẹo, nhưng hình như hơi quá rồi nha.
Chắc thằng này lên cùng lúc với tôi và Nguyên Anh nên mới dám nói xớn xác như vậy...
- Anh nhầm người rồi, tôi không quen anh_tôi vẫn tiếp tục lịch sự nhất có thể.
- Em đừng giận nữa_rồi quay qua mọi người bên cạnh_bạn gái tôi giận, mọi người đừng quan tâm.
Xong thì nhìn tôi cười.
Cái gì vậy trời?
Gái gớm gì ở đây, tôi thề là tôi chưa từng gặp qua người này chứ huống hồ gì bạn trai với bạn gái.
Vậy mà khi tôi đang hoang mang thì thằng cha này quàng tay ôm vai tôi...
Tôi đúng là đến giới hạn rồi.
Tôi vừa đẩy tay người lạ xuống vừa nói:
- Anh đừng có mà...
- Anh làm gì vậy?
Tôi chưa kịp nói hết thì Nguyên Anh đã xuống và kéo tôi ra khỏi thằng thần kinh kia rồi.
Ôi may quá, còn thằng bạn ở đây. Tôi như vớ được người bảo hộ, bám lấy tay hắn rồi nhìn tên kia ý bảo: tôi có người thân ở đây nhé.
Tên kia chắc chẳng hiểu ý tôi nên chẳng tỏ thái độ gì là xin lỗi hết, chẳng có thái độ gì là chỉ ghẹo chơi hết. Khi biểu cảm dửng dưng phô ra xong thì tên đó nhếch môi cười khẩy nói:
- Chú em là thằng nào?_tên đó vểnh mặt lên hỏi hắn.
Nhìn là biết người không đàng hoàng. Sao nói chuyện với người lạ lại nói thằng này thằng nọ, bất lịch sự quá.
Mà cũng thấy hài thật, tên này mặt dày hơn cả tôi, còn dám hỏi như ta đây vô tội. Anh gì đó ơi, bạn tôi nhé anh gì đó ơi.
- Còn tôi hỏi anh, anh vừa làm gì bạn gái tôi vậy?_giọng hắn to hơn một chút thì phải.
Tôi biết hắn đang hỏi cách nghiêm túc.
Ừ, nghiêm túc nên hỏi...ế... hắn vừa...vừa nói gì vậy?? Bạn...bạn gái? Tôi...tôi á?
Nguyên Anh ơi, nói vậy tao sẽ tưởng bở là mày nói thật đấy Nguyên Anh ơi...
- Nói sao? Bạn gái?_tên đó vẫn tiếp tục hỏi.
- Đúng, bạn gái tôi.
Hắn nói chắc như bắp.
Còn tôi thì chính thức tưởng bở rồi.