Tao Không Thích Yêu Mày Đâu

Chương 29: Cự li gần quyết định




Trước khi công chúa ngã sẽ có một hoàng tử đẹp trai đến đỡ từ đằng sau. Sau đó là màn nhìn nhau đắm đuối, nàng nhìn chàng chàng nhìn nàng...và rồi...

Còn tôi éo là công chúa nên chẳng có hoàng tử nào đến đỡ cả...

Vậy nên...vậy nên...

Tôi an tọa ngay dưới nền hành lang. Trên một tư thế cứ như diễn viên múa. Đau bome.

Đứa nào đổ nước ra sàn thế này?

Ướt hết mông tôi rồi.

Đã bị té đau ê ẩm rồi mà thằng Huy đứng đó còn vỗ đùi mấy cái khằng khặc cười tôi. Đó bạn bè kiểu vậy đó. Tôi mà đứng dậy được thì đứa đằng trước sẽ nhừ xương ngay. Hãy đợi đấy.

Ôi cái mông của tôi. Cái tay nữa...

Tôi muốn ăn vạ ở đây luôn nhưng mà đứa được gọi là bạn tôi lại đang cười như bệnh khiêu khích tôi kìa...

- Có sao không Hân?

Tôi ngước lên mếu máo.

- Giúp...

Tôi im bặt, tại quê quá.

Khoa ơi là Khoa, xuất hiện đúng lúc quá à, sao bạn lại ở đây vậy. Sáng bạn với mình vừa cùng nhau đi học mà, mình vẫn đang tư thế sang chảnh mà, giờ bạn lại xuất hiện thấy mình với tư thế tập zoga thế này. Mất hình tượng quá Khoa ơi.

Không biết có bị rách quần không nữa, chắc giống như tè dầm thôi chứ nhỉ. Ôi nản hết sức.

Bạn Khoa đỡ tôi dậy. Tôi bám vào bạn đứng lên không quên lườm thằng Huy cháy xém. Thằng Huy giờ thì hết cười rồi mà nhìn 2 đứa tôi chằm chằm. Nói thật là nếu là không có bạn Khoa ở đây là tôi đã hét vào mặt thằng Huy từ lâu rồi.

- Cám ơn Khoa nhé, mình bất cẩn quá.

- Gì đâu. Hân có sao không, có cần Khoa dìu vào lớp không?

- Không không đâu.

- Vậy Khoa đi nhé, Khoa đang gấp.

Tôi tặng bạn một nụ cười như ánh mặt trời dù mặt tôi muốn méo lên vì tức...

Bạn ấy vừa đi một cái là thằng Huy đỡ tôi ngay. Không đỡ tôi là tôi thiến cho đấy, lớn rồi mà không biết giúp đỡ bạn học gì hết. Coi kìa, đồ tôi dơ hết rồi...

- Đừng giận tao nha Hân, tao định đến đỡ mày trước rồi nhưng thằng đó lanh quá. Thôi huề nhé, mày sờ mông tao giờ mông mày ướt. Nhé.

- Tao đạp chết bây giờ. Huề huề con khỉ khô. Thời gian mày cười sao không đến đỡ tao, làm tao quê chưa. Thôi tránh ra đi_ tôi đẩy đứa lòng người dạ thú ra, cà nhắc vào lớp.

Cũng may không rách gì hết, chỉ hơi ướt một tí.

Bạn bè đấy thân lắm đấy, tôi cho không ai lấy thì lấy đi đó, nhìn mặt là muốn sôi máu.

Tôi bám vào cửa lớp nhòm người thêm chút nữa...

- Mày về trễ quá Anh à, con Hân vừa té đấy. Mà mày không biết đâu, bạn gái mày còn vừa bị thằng khác ôm đấy.

Tôi chỉ vừa nghe đến tên tôi nên giật mình quay ngoắt ra sau, gì mà bạn gái gì đó. Nhưng khi tôi vừa quay ra sau thì cùng lúc thằng Huy cũng nói lại:

- Không không, con gái lớp mình bị thằng lớp khác ôm, ừ con gái lớp mình.

Tôi chẳng quan tâm lắm đến điều thằng xuyên tạc đó nói, hắn nói có khi nào là sự thật nên tôi đi luôn. Nhưng thật khi vào lớp tôi cũng thoang thoáng nghe mấy câu: “thằng nào”, “Sao mày lại để vậy...”

Tôi khóc ròng vào chỗ, đứa nào đứa nấy lộn xà lộn xộn nên chẳng ai để tâm đến nhân vật bé nhỏ như tôi đây...con Phương cứ tí ta tí tởn tết tóc hết đầu này đến đầu kia, ai tóc dài là chị ấy nhào dô hết. Còn chị Hương thì cứ để tay dưới ngăn bàn nhắn tin với trai. À chưa thông báo chị Hương hình như có người thương...

Thôi nói chuyện người khác chi cho xa xôi, chuyện tôi gần hơn này, tay chân tôi tại sao phải chịu nhiều tổn thương đây này. Khổ, đã bầm rồi giờ còn...

Cái định mệnh nào đưa những đứa như thằng Huy vào trái đất này vậy? Tôi tình nguyện dâng trả lại đấy.

Lau hết khăn giấy luôn mà vẫn tức...

- Này, cho mày.

Tôi ngước lên, hắn đưa cho tôi mấy cây kẹo. Ôi tưởng tôi là con nít mà chia kẹo...cứ để chỗ bàn thì từng nào tôi cũng chén hết, giấu ở đâu tôi cũng tìm ra ngay chứ bày đặc.

Nhưng giờ nhìn mặt hắn lại thấy ghét...

- Ê, tao cho mày đấy_hắn gõ khẽ bàn để gây sự chú ý của tôi.

Tôi bực hắn lắm nhưng cũng không muốn bực ra mặt nên nói một câu:

- Ờ, để đó đi.

- Ê_hắn ngồi vào chỗ lại gọi tôi_hình như nãy mày té à, có sao không?

Gớm, quan tâm tôi làm gì không biết, người đẹp của mày đâu, quan tâm cho nó đi, tôi đây không cần.

- Không sao đâu, chưa gãy khúc xương nào đâu.

- Ê, sao thế?

- Mấy bạn vào chỗ ngồi đi.

Giọng lớp phó Nhi xen giữa đoạn đối thoại.

Nhưng lớp tôi không màn tới vẫn cứ nói chuyện vẫn đang gây rối.

Vẫn đang xôn xao...

Tôi thì không xôn xao đâu, tại tự nhiên thằng ngồi cạnh cứ đưa kẹo cho tôi rồi chọt chọt tay tôi. Hôm nay hắn bị khùng hay sao mà. Biết tôi đang buồn hay sao mà dụ tôi. Thật là nhìn hắn cũng thấy ghét lắm, buồn lắm nhưng mà...

- Kẹo đâu đó?_tôi buột miệng.

- Bé Kiều Anh cho.

- Gì chứ?

Tôi tự nhiên hét lên. Thật là tôi không biết sao mình hét lên như vậy đó. Nhưng mà có cần nói thật thà vậy không? Tôi ghét đấy.

Nhưng vì sợ mình lố quá nên...

- Vậy hả? Thôi không ăn đâu_tôi nhìn lên bảng rồi nói.

- Sao vậy, thường thì mày thích ăn đồ chùa lắm mà.

Ế ê, tôi mà vậy à, ai nói, đứa nào nói...mà đúng vậy.

- Kệ tao, người ta cho mày thì mày ăn đi chứ, cho tao làm gì?_ tôi vẫn không nhìn hắn nói.

- Thôi thôi, chị ăn đi, người ta lấy nhưng anh trả tiền. Cái này là em ấy chia anh nửa nhét túi anh đấy chị à.

- Cái gì? A ha lớp trưởng có kẹo mà chớ hề nhé, hai anh chị định ăn một mình nhé, tội đáng muôn chết nhé_tôi chưa kịp phản ứng thì thần dân xung quanh, nhân vật quần chúng kế bên đã lên tiếng và...

...kẹo trên bàn đã sạch trơn.

Lần đầu tiên tôi với hắn cùng trạng thái trên khuôn mặt...đơ. Tôi đơ và hắn thì không khác tôi là mấy. Cái lớp quái quỷ gì vậy?

- Im lặng để tao thống kê cỏi. Mấy cái đứa này, tao cho mấy đứa mấy gậy bây giờ_ lớp phó lại cao giọng.

Lớp từ từ cũng im lặng nhìn lên lớp phó. Tại lớp tôi có (thêm) một luật ngầm không ai nói nhưng cũng tự hiểu là: chị ấy hét lần 2 thì phải tự giác im lặng, nếu không...chị ấy mà giận lên chẳng có ai hét...cũng buồn.

Tôi thấy cũng kì, đáng lẽ mấy cái thông báo hay chiến dịch gì phải do lớp trưởng nói chứ. Nhưng lạ ở chỗ, việc ngoài lớp ảnh đi họp, nhận bảng thi đua ảnh đi lấy, lớp bị chửi ảnh nghe, lớp không hoàn thành tốt các phong trào ảnh nhận tội. Nói chung là ảnh đứng đầu, ảnh đại diện. Cơ mà vào lớp, lớp phó Nhi to tiếng nhất, đề xuất gì lớp phó nhi cũng triển khai, xử phạt ai lớp phó Nhi cũng nắm gia pháp. Hài quá, riết lớp tôi thành lớp nữ quyền vỏ bọc nam quyền mất thôi. Con trai làm bù nhìn mất thôi.

Không nhưng tôi thích nữ quyền.

- E hèm. Với chiến dịch nói chuyện lịch sự tuần qua, lớp chúng ta có một sự hợp tác và đóng góp đáng khen. Cho tràng pháo tay.

Chị Nhi cứ như đang công bố giải thưởng vậy. Không không, giống lời những thầy cô nhận xét lớp học. Ừ, giống vậy đó.

Nhưng mà cứ như sự kiện trọng đại...ờ chắc mấy bạn biết lớp tôi vỗ tay như nào rồi đấy. Thầy không có nên lớp tôi tự lập kiểu đó đấy.

- Theo thống kê thì người có sự đóng góp nhiều nhất trong tuần qua là bạn Huy, Lâm, Phúc Tiến, Khải, Hoàng, Tâm...nói chung đa số là những bạn được xem là giới tính nam của lớp. Những bạn này rất nhiệt tình đóng tiền, trình độ nói bậy đáng nể, nói bậy cứ như một cái máy.

Lớp nhiệt liệt vỗ tay, thấy ghê chưa.

- Thứ hai là người có công mách lẻo có thể kể tên là Tiến, Huy, Hùng...nói chung là những bạn đã được nêu tên vừa rồi. À bạn...Hân nữa_rồi liếc tôi một cái_Mấy bạn có trình độ mách lại rất lợi hại.

Gớm, tôi chỉ mách có 1 lần mà được yết tên luôn trời. Con Nhi chắc là đang cay cú tôi vụ lần trước rồi.

Nhưng lần này vỗ tay mạnh hơn lần trước, còn đập bàn nữa mới ghê chứ. Tôi chỉ biết vỗ theo thôi chứ biết làm sao.

- Cuối cùng là phần tử không chịu vi phạm, nói chuyện nghiêm túc muốn đấm cho vài cái để nát cái mồm ra, mà cũng không biết là có nói bậy không nhưng thống kê không có tên. Bạn kề vai sát cánh với bạn ấy nhất cũng không có báo cáo gì_lại liếc tôi_ Người đó không ai khác chính là... lớp trưởng Nguyên Anh. Với số K đóng góp là 0. Cần “tuyên dương” bạn này thật nhiều.

Đã bị chửi xéo vậy rồi mà thằng ngồi cạnh tôi vẫn thản nhiên đứng lên cười cười, cúi người rồi lại ngước lên:

- Không cần ngưỡng mộ.

Sau đó là một màn giấy vụn bay đến chỗ hắn. Cũng hên là không trúng tôi...mới lạ đấy.

Lớp ném không chừa tôi ra âu. Xui thấy gớm luôn à.

Đoạn lớp phó nói tiếp:

- Vì bạn lớp trưởng vô trách nhiệm như vậy nên bạn sẽ chịu trách nhiệm mua quà tặng thầy nhân ngày thầy bị gả cưới. Lớp có số tiền đóng góp tuần qua không biết đủ không nữa nên có thiếu thì lớp trưởng tự bỏ ra, cái tật nghiêm túc.

Luật mới, nghiêm túc tội nặng.

- À, thầy dặn là sau ngày cưới của thầy thầy sẽ tổ chức buổi bạc ti (party) nho nhỏ với lớp chúng ta tại nhà Thầy, nên mọi người nhớ đi đầy đủ cho thầy vui. A Nguyên Anh, mày thấy thầy với chị mày thích gì thì mua cái đó nha, mua cái ổng không thích thì hơi kì.

- Ok.

Mấy đứa này nói cái chuyện gì vậy, chị hắn thì có liên quan gì đến thầy, thầy thì có liên quan gì đến chị hắn.

- Thầy bị gả cho chị lớp trưởng à_ tôi chỉ hỏi đùa vậy mà...

- Ừ chị nó sắp lấy thầy lớp mình đó.

Tôi nghe như sấm chớp đùng đùng ngoài trời, cái chuyện động trời gì vậy. Cái gì mà lấy nhau hài vậy, chị hắn, hắn, thầy...

Tôi quay qua hắn, hắn cười toe với tôi. Bây giờ thì tôi ghét cái bản mặt này thật rồi.

- A thì ra là vậy, hèn gì mặt lúc nào cũng kênh kiệu, thầy nể mày quá mà, em vợ nể quá mà._ tôi nguýt dài.

- Không cần phải ganh tị.

- Xứk_tôi không thèm nhìn hắn.

- Đừng liếc anh, anh bối rối đó em à.

Tôi câm nín luôn, lại em.

............

- Chờ Anh với Hân ơi.

Tôi biết hắn gọi nên vờ không biết mà đi nhanh hơn. Phải nhanh hơn nữa, kể từ bây giờ phải giữ khoảng cách với hắn, càng xa càng tốt. Người ta nói khoảng cách là kẻ thù của người đang...

Vậy nên...ớ mà đi học làm sao ngồi xa được, đổi chỗ à. Mà không còn bao lâu nữa là hết học rồi, sang năm đổi. Mà đổi sợ không quen thì sao, các thứ dụng cụ phải mua hết sao. Tôi dùng đồ chùa quen rồi mấy bạn ơi, trong cặp tôi chỉ có cái máy tính, cái bút xanh là của tôi, còn thước, gôm, bút xóa, bút đỏ, compa...nói chung mấy cái nhỏ nhỏ ấy tôi chôm của thằng bên cạnh đó. Làm sao đây, cuộc đời tôi sẽ đi về đâu.

_Có một sự quan trọng hóa vấn đề hơi bị nặng_

Thôi kệ đi, tính sau.

Tôi thấy nặng ở vai, ngước lên y như rằng lại là chiêu cũ, hắn lại đặt cánh tay lên vai tôi. Tự nhiên tôi lại nhớ cảnh hồi nãy hắn được người đẹp khoác tay, thân thân mật mật. Vì bực quá nên là tôi đẩy cánh tay hắn xuống, bước đi nhanh hơn.

- Này, sao vậy?

Hắn bước lên chặn trước tôi.

- Không có gì, chỉ là sợ làm vậy bạn gái mày lại hiểu lầm...

Mặt hắn bặm lại rồi lại ha hả lên:

- A vậy hả, không sao đâu, bạn gái tao hiền lắm, không ghen vớ vẩn vậy đâu.

Trời ơi, không thể nói tao chưa có bạn gái được à...

- Ừ_tôi nói xong đẩy hắn ra.

Tôi vừa đẩy thì hắn cũng kéo tôi lại, hai tay hắn đưa lên áp vào hai má tôi:

- Sao thế, buồn khi tao có bạn gái à?

Tôi mím môi tự nhiên muốn nói rồi lại không? Mặt tôi bắt đầu đỏ lên rồi đó.

Hắn cười...

Tôi càng không biết nói gì bây giờ luôn...

Mà tôi là gì của hắn mà buồn, tôi chỉ là đứa bạn ngồi chung bàn thôi mà, ừ, chẳng có tư cách đâu, thà rằng tôi là...thôi chẳng được đâu.

Tôi gạt tay hắn xuống...

- Hân...

Tôi đang gạt tay hắn thì nghe giọng nam gọi. Tôi với hắn đang trong tư thế dễ hiểu lầm quá, vậy nên tôi lật đật lách qua nhìn qua sau hắn. Ớ, Khoa, tôi đẩy hắn ra cười cười với bạn.

- A, Khoa. Bạn qua đây cất sổ hả?

- Ừ, với lại muốn về chung với Hân nên...

Bạn Khoa vừa nói vừa nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ...

Này, về chung với tôi cơ mà, nhìn hắn làm gì.

Sao mỗi khi hai bạn nhìn nhau là tôi lại nghi ngờ giới tính của 2 bạn là thao ta...

- Xin lỗi bạn nhé, vậy về với tôi nữa chắc không sao đâu nhỉ?

Nguyên Anh vừa nói vừa đưa tay khoác vai tôi, còn quay qua nhìn tôi kiểu cười cười đểu nữa chứ.

...

Thường thì những người có lợi thế thì luôn chèn ép người thất thế, không cho họ một cơ hội nào cả.

Tôi đang đi giữa và cơ hội lên nói thì không. Thứ nhất, không biết nói gì hết, thứ 2 chẳng ai hỏi tôi hết, thứ 3 hai bạn cứ lo nói với nhau không hà.

Thật là câu chuyện của hai bạn vớ vẩn thật đấy. Nói cái gì mà:

Bạn Anh: “cái gì tôi thích thì tôi sẽ lấy bằng được”

Bạn Khoa: “tôi nghĩ bạn phải có duyên với nó chứ, vô duyên làm sao hợp”

Bạn Anh: “Không, tôi nghĩ cự li gần quyết định bạn ạ, không quen biến thành quen, không hợp cũng trở thành hợp thôi”

Bạn Khoa: “Vậy sao, tôi cũng có thể từ xa chạy đến và lấy cũng được nếu như nó chưa hoàn toàn thuộc về ai...”

Bạn Anh: “Xin lỗi nhưng tôi sợ bạn đến không kịp đó”

Bạn Khoa:“ Tôi có thể làm được...”

Bạn Anh: “Bạn nghĩ bạn làm được khi có tôi ở đây sao?”

Bạn Khoa: “Tôi cũng như bạn thôi, bạn có thể tôi cũng có thể...”

Vớ vẩn đúng không? Không liên quan chút gì đến tôi đúng không?

Đó chỉ là phần trích đoạn thôi mà...nhưng tôi nghe mà muốn xỉu luôn mấy bạn à, dọc đường về chỉ nói một vấn đề đó, thật là vớ va vớ vẩn.

Còn đoạn sau nữa mà tại tôi mệt quá nên không nhớ. Không thèm nghe luôn chứ nhớ gì.

Đó, buổi đi về thật nhạt nhẽo, đi với 2 bạn nam đẹp trai vậy mà vẫn không thấy vui. Có lúc tôi cũng muốn hét lên lắm, muốn hỏi vì sao 2 bạn lại đối xử với tôi như vậy lắm nhưng ngại bạn Khoa. Nên tôi chỉ cười phụ họa khi 2 bạn nói chuyện. Ơ mai gót.

Tôi bị hiền.

.......

”Oh every time I see you

Geudae nuneul bol ttaemyeon jakku

Gaseumi tto seolleyeowa

Nae unmyeongijyo sesang kkeutirado

Jikyeojugo sipeun dan han saram

Baby ohohohoh

Ohohohoh

Baby ohohohoh

Ohohohoh

Oh every time I see you

Geudae nuneul bol ttaemyeon jakku

Gaseumi tto seolleyeowa

Nae unmyeongijyo sesang kkeutirado

Jikyeojugo sipeun dan han saram...”

Chời ơi, đứa quái nào phá đám trắng trợn vậy. Tôi bịt tai tức tối. Vừa mơ có xe hơi, chưa kịp lái nữa.

Nhạc chuông quỷ quái, chủ nhật cũng không yên, thời khắc thiêng liêng như vậy mà tại sao. Mẹ tôi cho tôi ngủ nướng mà, bà tôi còn động viên cả tuần học mệt thì ngủ đi tí nữa dậy cho khoẻ. Ba tôi đọc báo dưới nhà cũng không nói gì hết. Nói chung là chủ nhật tôi thích lắm vậy mà...

- Hân ơi, nghe điện thoại đi.

Anh tôi phòng bên hét lên.

Tôi mơ màng...

- Cái con Sáo này, có dậy không hả?

Vừa nghe thấy cái tên căm thù từ lâu tự nhiên giật mình...

Tôi bật dậy, không thèm nhìn tên bắt máy:

- Dạ alo, ai vậy ạ?

Chắc là thói quen, tôi lịch sự ghê gớm lắm.

- Là anh đây, hôm nay rảnh không em?

Thằng cha nào giọng quen mà mất dạy thế, anh em quái gì ở đây. Anh hai tôi phòng cạnh mà, còn anh họ cũng không gọi tôi mà mở đầu chớt quớt vậy đâu. Sáng sớm mà thằng nào điên rồi à. Trại tâm thần dạo này kém chất lượng vậy sao?

Tôi đưa điện thoại ra nhìn vào màn hình.

Mắt nhá nhem nhưng tôi cũng có thể thấy được cái mặt chành bành kết hợp với cái miệng hả hốc của thằng ngồi cạnh.

Nhìn xong cái ảnh danh bạ tôi bật cười, ảnh này là ảnh dìm lớp trưởng. Há há, hôm bữa thằng Tiến gửi qua mỗi đứa 1 tấm như vậy để khi nào đăng tập thể, định là sinh nhật ảnh pos lên chơi, cho cả trường biết khoảng khắc “đẹp nhất” của mĩ nam diễn kịch của trường. Khi đưa gửi tấm ảnh này cho tụi tôi, thằng Tiến đã căn dặn rất kĩ là không được cho người khác biết, không cho thằng nhân vật chính biết, phải giấu thật kĩ. Nhưng khi nhận được tấm ảnh, vì ngứa tay quá nên tôi bấm làm ảnh danh bạ luôn, lâu lâu ảnh gọi đến có cái để cười. Giờ thì đúng là mắc cười thật. Hahaha.

- Mới sáng sớm mà, đằng ấy ám đằng này sớm vậy?_tôi vừa nói vừa cười

- Sớm gì nữa, 7 rưỡi rồi.

- Ờ, có việc gì không?

- Rảnh không đi mua quà với tao.

Chời ơi ngày nghỉ của tôi. Tôi còn bao giấc mơ còn chưa mơ...

Còn định hôm nay qua quán nhà con Vy pha chế cà phê mà, tôi còn học hết bài rồi, định chơi luôn ngày chủ nhật vậy mà...

- Sao không rủ đứa khác đi.

- Thằng Tiến á hả, thôi ai đời 2 đứa con trai cặp kè đi với nhau, thằng Huy thì cũng cùng một thể loại. 2 đứa con gái kia thì khỏi nói làm gì, một đứa ngày nào cũng tóc tai, đứa thì hì hì tao mắc đi với anh. Quanh đi quẩn lại còn mày thôi...

- Tao thì sao?

- Mày rảnh nhất.

- Này_Tôi sùng lên.

- Thôi đi đi, xong việc thích ăn gì tao dẫn đi ăn chỗ đó.

Tôi im lặng. Làm như tôi là heo lắm không bằng.

- Tao trả tiền. Ăn đồ miễn phí nhé.

Tôi bối rối.

- Hình như có nhiều quán đồ ăn ngon lắm, sẵn tiễn... cho mày ăn miễn phí.

Tôi lưỡng lự.

- Lâu lâu mới có một lần nhé.

Tôi bứt rứt.

- Thôi tao nhờ đứa khác cũng được.

Tôi dứt khoát:

- Ấy, tao đi tao đi.

Hỡi đồng bào anh em, tôi không biết đâu nhưng được khao là tôi rất khoái, nên ai xém làm fan của tôi thì thông cảm nhé, thật đấy, thông cảm đi. Tôi còn phải tự thông cảm mình nữa là...vậy nên hihi...

- Vậy nhé, lát tao qua nhà mày gọi mày đi, chúng ta đi xe bus nhé.

Ừ xe bus thì bus thôi, cũng không...

- Hả? Cái gì? Bus gì chứ?

Tôi nghĩ đến tình trạng chen chen chúc chúc, đứng nghiêng ngả vào người này người nọ. Ôi không thể, không thể được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.