- Hỏi gì?
- Không có gì đâu.
- Cái gì thế? Nói lại tao nghe xem nào. Nói đi.
- Ngồi xe tao thế nào?
Gì? Ngồi xe thôi cũng muốn tao comment nữa à. Thôi đã vậy chị đây nói cho mà nghe.
- Ừm, xe mày ngồi rất ê mông, trời nắng cháy cả da...
- Mai khỏi ngồi nữa.
Ôi sao giận rồi, tôi...không thể được, xe chưa mua, không thể được. Anh tôi chỉ chở đi, làm gì rảnh đâu mà chở về.
- Không Anh ơi, tao chưa nói xong mà.
- Còn cái gì nữa?_giọng tức giận.
- Dù vậy nhưng tao rất thích ngồi xe mày. Mày xem nha, ngồi xe đạp của mày rất là vui rồi, đã vậy ngắm cảnh cũng rất tuyệt, với lại ngồi buổi chiều gió cũng rất mát nữa. Ngồi xe mày thích lắm.
Nói xạo đau miệng quá.
- Thật không?
Chu cha thằng này ưa ngọt, đã vậy thì tao cho mày tiểu đường luôn nghe con.
- Thật. Tao chưa ngồi xe ai thích như ngồi xe mày đâu. Mày thì rất tốt với tao nha, tao không phải đạp xe mà chỉ ngồi cho mày chở đi thôi. Mày cũng biết mày nổi tiếng vậy, tao ngồi sau xe mày cũng rất hạnh diện nha. Có ai được như tao không? Có ai được lớp trưởng đẹp trai cho về ké không?
Hạnh diện, đẹp trai...ôi tôi thật là ngọt miệng, tôi phục tôi quá.
-...
Sao không có phản ứng gì trời, nói đến thế rồi mà.
- Thật mà, Anh ơi tao nói thật đó_vừa nói tôi vừa nắm áo hắn cố rướn người ra phía trước để nhòm phản ứng trên mặt hắn.
- Thả tay ra, định sàm sở tao à?
Thèm vào, mày có gì hay đâu mà sàm sỡ. Nhưng đang trong tình thế nguy cấp chỉ được nói lời hay.
- Nhưng mà Anh ơi, mai chở tao về típ nha. Khi nào có xe tao sẽ không nhờ nữa đâu.
Hắn im lặng một lúc cũng nói:
- Được rồi.
Mật ngọt chết mẹ con ruồi Nguyên Anh rồi. Và anh ấy đã bại dưới tay ta. Hahaha.
- Anh về cẩn thận_vừa nói vừa vẩy tay, miệng cười toe, thành ý thế mà.
Vẫn là thái độ khinh người chạy mất. Điên.
- Ai chở mày vậy.
- Giật cả mình, anh là ma hả?_tôi ôm tim_ Hôm nay anh không học buổi chiều à?_tôi vừa vào anh đã bay ra hù rồi hỏi sao không giật mình.
-Ừ. Mà thằng khi nãy là bạn trai mày à? Xưng anh xưng em ghê vậy.
Anh tôi láo thật, có nói từ “Anh” thôi mà anh tôi lôi từ “em” vào luôn.
- Hỏi thừa, bạn trai chứ không lẽ bạn gái_tôi vừa mở tủ lạnh vừa nói chọc tức.
- Mày nói với tao vậy đó hả? Mày muốn gì?_anh tôi đi đến chuẩn bị hành hung tôi.
- Không, em nào dám. Hì hì. Em đi ké xe thôi. Anh mới là bạn trai em đó.
- Té sông à?
Tôi cười hì hì kể anh vụ tôi lừa để chúng nó suy nghĩ theo một chuyện không thể xảy ra, nâng quan hệ anh em theo tầm cao mới.
Anh tôi khi nghe xong chẳng phản ứng gì mà chỉ phán: “nhảm nhí, vớ vẩn“.
Vậy mà lúc đầu còn chăm chú nghe. Dở hơi.
1:00 pm
”Và tỉ số là 1 đều, đội nhà có một cú sút rất mạnh mẽ đã sang bằng tỉ số...”
- A ha vào rồi.
- Anh mở nhỏ tí đi, trưa rồi, cho nội ngủ nữa kìa.
- Im đi. Mở vậy xem mới đã, bà ở tầng trên không nghe đâu. Xuống đây làm gì lên trên đó đi_anh tôi nói xong còn nhìn tivi cười như thằng bệnh.
Hết nói nổi. Tôi cũng tầng trên, bà cũng ở tầng trên, không nghe mới lạ. Tivi ở dưới mà tôi cứ tưởng đang ở phòng tôi. Zời....
Anh tôi hôm nay tác oai tác quái đó. Vì sao ư? Vì mẹ tôi ở lại shop rồi, không về trưa, không có ai nhắc nhở nên vậy đó.
Cũng may ba tôi đi dạy ở lại trường, không là hai người đó sẽ làm thủng nhà luôn đó.
............
- Ê lớp mình có giải trong buổi văn nghệ hôm trước đó.
Chị Thương lớp phó thông báo sau khi đi họp về.
Chủ đề nóng hay sao á mà lớp xôn xao hẳn lên.
- Giải gì? Mấy giải?
- 2 giải hẳn hoi. Ta nói~ dưới sự “lãnh đạo” của tao thì cái gì cũng tốt_chữ “nói” được chị ấy kéo dài mới ghê chớ.
- Bớt tự sướng giùm cái. Giải gì nói lẹ lên coi.
Lớp bực mình, tôi cũng bực mình. Ừ thì tại tôi cũng đóng góp mà.
- Giải nhì cho nhóm nhảy và giải ba cho bài hát đơn ca của con Hân. Ghê chưa. Hé hé.
Lớp hét rất to chắc vì sung sướng. Điếc tai mất thôi.
Lớp phấn khích cũng đúng thôi, vì văn nghệ lần này không chọn lựa, tiết mục rất nhiều, các lớp khác toàn 4 tiết mục, lớp tôi như vậy là rất tốt rồi.
- Sau giờ học đi cà fe đi. Đi chúc mừng.
- Một đề nghị hay, sau giờ học quán trà sữa thẳng tiến. Thủ quỹ chuẩn bị tiền, khi nào có tiền thưởng trả lại_Nguyên Anh chốt ý kiến.
Cà fê với trà sữa liên quan hả? Ừ chắc liên quan do 2 cái đều có nước. Ừ chắc vậy.
- Hai đứa mày đi chung hả? Thân mật quá nha.
Có đứa thấy tôi đi xe hắn nên lên tiếng.
- Mày không biết Nguyên Anh rất hay giúp đỡ người khác à? Phải không Nguyên Anh?_một đứa khác lại lên tiếng thay.
Hắn không nói gì mà chỉ mỉm cười đưa ngón cái lên.
Rồi lớp tôi kéo nhau đi.
Đúng là lớp trưởng chẳng ai muốn bắt bẻ quá lâu.
Còn tôi thấy lớp thiên vị hắn quá mức rồi đó.
.............
Tôi chính thức có xe đạp mới ồi, hí hí Haha. Ba tôi vừa mua hôm qua, ba nói: “ sắp thi rồi, có xe để dễ đi ôn tập, học nhóm với bạn bè, con không cần phải đi nhờ bạn nữa”.
Nhà tôi chỉ cách trường có 2km nên ba tôi mua xe đạp cho tôi. Ba còn nói sáng sớm chạy xe đạp như tập thể dục cho khỏe.
Với tôi thì xe gì cũng thích vì bây giờ tôi không phải phiền hà ai, không cần tốn nước miếng nịnh ai.
Ta sẽ sống trong hạnh phúc, đừng hòng xem thường ta.
Trời hôm nay đã trở lạnh rồi, cũng tháng 12 rồi. Tôi sinh vào mùa hè nhưng tôi rất thích mùa đông, nó lạnh nhưng tôi thấy ấm. Tôi rất thích đi giữa trời lạnh len lỏi những tia nắng buổi sớm, cảm giác đó tuyệt lắm.
Hôm nay chắc niềm vui nhân đôi với tôi, hehe vì tôi mới tuyển xe hôm qua đó mừ. Tôi thấy mình vẫn còn là con nít lắm, vẫn háo hức khi dùng đồ mới. Mà tôi có phải là người lớn đâu.
Chỉ còn vài vòng đạp nữa là đến trường rồi.
Vui toá, nhưng...nhưng không...một chiếc xe chạy xẹt ngang qua tôi và tôi theo phản xạ mất bình tĩnh, tay lái rung rung và....
Rầm.....
Tôi cùng với chiếc xe của tôi về với đất mẹ trong hiên ngang.
Huhu đau quá, hôm nay vừa chạy xe là đã thương tích rồi. Có phải gần đây tôi ít chạy nên tay nghề yếu không. Đau quá. Ngày xui xẻo của tôi đây mà.
Chắc nghĩ có tai nạn nên có vài người dân và mấy bạn học sinh chạy đến.
- Xin lỗi chị nha, em gấp quá, không nhìn thấy chị, chị có sao không?
Người làm tôi té là một em gái rất dễ thương, tôi không đành lòng mắng. Mà người ta đã biết lỗi thế rồi, thôi thì bỏ qua.
Người đau đớn nhưng phải gắng gượng:
- Không... không sao đâu._nói vậy cho em nó đỡ áy náy, chứ tôi đau thấy mẹ luôn rồi nè.
- Tay chân chị có sao không? Em...em xin lỗi.
- Em có việc bận thì đi trước đi, không nhanh thì vào lớp là không kịp đó. Chị không bị gì đâu. Ui da_tôi vừa đứng lên thì ngã ngay xuống đất.
- Để em đưa chị vào phòng y tế.
Tôi đứng còn không nổi thì làm sao mà đi, tay thì có vài vết sướt nữa chứ. Ôi mẹ ơi, con đau quá huhu.
- Em đi trước đi...
- Ê Hân, mày bị sao thế này.
Thì ra là con Vy, bạn thân từ cấp 2 của tôi. Nó đến đỡ tôi...
- Để mình đưa bạn vào phòng y tế.
Tiếng nói của một tên con trai.
Khi tôi ngước lên thì người xưng là “bạn” đã quay lưng lại và...cõng tôi. Tự tiện quá à.
Tôi đau lắm nên cũng chẳng từ chối.
Con Vy cầm balo và dắt xe cho tôi...
Bây giờ chỉ còn tôi và “bạn lạ” ở trước phòng y tế, cô chưa đến. Vào lớp rồi nên con Vy buộc phải vào lớp, nó có kiểm tra.
Cuộc đời tôi đây là lần thứ 2 té xe đạp trên đường thế này đây (không tính khi tập xe đạp nha), lần học lớp 6 và bây giờ...
Nhưng cảm giác thì chẳng khác chút nào, vẫn rất rất đau. Tôi nghĩ là chân phải của tôi có vấn đề rồi, mới nãy bị xe đè lên. Ôi không, đừng nói là gãy xương, rồi cưa chân, rồi què suốt đời...nghĩ đến là thấy gớm rồi.
- Bạn không bị sao đâu, đừng lo.
Bạn trai có gương mặt như thiên sứ đang an ủi tôi.
Bạn ơi bạn thật là tốt.