Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 480: Gian tế là bọn hắn?




Ai cũng không nghĩ tới, Chu Sơn cùng Chu Hải vậy mà sẽ ra tay với sư huynh đệ của mình, nhất là cách gần như vậy, căn bản không có thời gian phản ứng chút nào.

Chờ thời điểm mọi người phát hiện, Cự Kiếm trong tay Chu Sơn hào quang sắc bén, cách trên đỉnh đầu Khương Tư Nam chỉ có ba thốn, sau một khắc kiếm khí mãnh liệt bành trướng, sẽ trực tiếp bổ Khương Tư Nam thành phấn vụn.

Nhưng mà, tràng cảnh huyết nhục bay tứ tung mà Chu Sơn dự đoán căn bản không có xuất hiện, sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch.

Không biết lúc nào, Khương Tư Nam một tay vậy mà giơ lên, trực tiếp cầm Cự Kiếm của Chu Sơn.

Cự Kiếm cũng là một kiện Linh khí Cửu phẩm, ở dưới Chu Sơn toàn lực thúc dục, bộc phát ra uy lực khủng bố, nhưng mà một tay của Khương Tư Nam, cứ như vậy chặn nó lại.

Bàn tay của Khương Tư Nam tản ra kim quang nhàn nhạt, trên vân tay phảng phất như có rất nhiều phù văn tràn ngập, tạo thành một đạo Kim Cương kết giới, thoạt nhìn hơi mỏng, nhưng Cự Kiếm căn bản không cách nào đột phá.

- Làm sao có thể? Ngươi vậy mà dùng huyết nhục chi thân chặn Cửu phẩm phi kiếm của ta?

Trong ánh mắt Chu Sơn lóe ra thần sắc không dám tin, hàm răng bởi vì sợ hãi mà kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, vô luận hắn thúc dục pháp lực như thế nào, Cự Kiếm cũng đã không thể hạ thấp một phần.

- Gian tế dĩ nhiên là huynh đệ các ngươi? Thật làm cho người không thể tưởng được a!

Khương Tư Nam thở dài một hơi, chậm rãi xoay đầu lại, trong ánh mắt mũi nhọn lợi hại, thần quang trạm trạm, phảng phất như muốn xem thấu nội tâm Chu Sơn.

Mà đổi thành Từ Hồng sẽ không có vận khí tốt như vậy, hắn căn bản không có chút phòng bị, hơn nữa chỉ là Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, kém xa Chu Hải là Anh Thiên Cảnh trung kỳ toàn lực công kích, cho nên hắn lập tức bị chém thành hai nửa, huyết nhục bay tứ tung.

Mà một kích đắc thủ, Chu Hải lập tức thả người nhảy lên, xông về Diệt Thần vệ, bị bảo hộ lại.

- Ngươi làm tốt lắm, ha ha ha...

Chu Thanh vỗ vỗ bả vai Chu Hải, tán dương nói, lúc này đột nhiên làm khó dễ, thoáng cái liền đánh chết Từ Hồng, Chu Hải đối với thời cơ nắm chắc không thể bảo là không tốt.

- Huynh trưởng của ta còn ở trong tay bọn họ, xin thiếu gia cứu hắn!

Sắc mặt Chu Hải đại biến, thật không ngờ Chu Sơn vậy mà không có trốn kịp, ngược lại bị Khương Tư Nam phản chế, nhìn Chu Thanh tràn đầy khẩn cầu.

- Chu Sơn, Chu Hải, hai người các ngươi dĩ nhiên là gian tế? Trách không được hành tung của chúng ta sẽ bị người khác biết rõ, nguyên lai là hai tạp chủng các ngươi, ta muốn giết các ngươi!

Con mắt Hoa Tuấn lập tức đỏ lên, hắn và Từ Hồng quan hệ tốt nhất, không nghĩ tới trong nháy mắt vậy mà xảy ra chuyện như vậy, nộ khí bay thẳng trong óc, muốn liều lĩnh xông lên, nhưng lập tức bị Liễu Dung Dung kéo lại.

- Hoa sư đệ, ngươi đi lên như vậy là muốn chết, ngươi không phải đối thủ của bọn hắn, không thể không công chịu chết như vậy!

Liễu Dung Dung khuyên, mấy người còn lại lập tức vây Chu Sơn ở chính giữa.

- Chu Sơn, ngươi hiện tại còn có lời gì để nói?

Long Ngưng Tuyết cũng nhíu mày, nàng cũng thật không ngờ Chu Sơn Chu Hải là gian tế, chỉ có thể nói bọn hắn che dấu quá sâu, khá tốt Khương Tư Nam tính cảnh giác tương đối cao, bằng không trong nháy mắt cũng sẽ bị bọn hắn chém giết hai người.

Tình thế ở trong nháy mắt trở nên càng thêm ác liệt.

- Hắc hắc, các ngươi bọn phế vật không có đầu óc này, Chu Sơn Chu Hải vốn chính là gian tế Ngũ Hành Thánh Tông ta an bài ở trong Đại La Thiên Tông các ngươi, cũng là người của Chu gia ta, thức thời thả hắn ra, nếu không ta nhất định sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết!

Trên mặt anh tuấn của Chu Thanh tràn đầy vẻ băng lãnh, âm trầm nói.

Sắc mặt bọn người Liễu Dung Dung đều lập tức biến đổi, không nghĩ tới vậy mà sẽ là như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Dung Dung trắng bệch, nàng vô cùng sợ hãi nhìn Chu Thanh nói:

- Không có khả năng, muốn hắn sống, các ngươi liền tránh ra một con đường, bằng không mà nói chúng ta sẽ giết hắn!

Chu Thanh khinh thường cười nói:

- Chu Sơn bất quá là một con chó của Chu gia chúng ta mà thôi, muốn cầm mạng của hắn để đổi các ngươi? Đừng có nằm mộng, nhưng mà ta cam đoan, nếu các ngươi giết hắn, ta sẽ để cho các ngươi thê thảm gấp mười gấp trăm lần!

Oanh!

Chu Thanh vừa dứt lời, Khương Tư Nam một quyền oanh lên, kim quang sáng chói, quyền mang cương mãnh vô song, đầu của Chu Sơn lập tức như dưa hấu nổ tung, óc vỡ toang.

- Ngươi muốn chết?

Sắc mặt Chu thanh trở nên tái nhợt, hắn cảm giác mình nhận lấy miệt thị nghiêm trọng, hành vi của Khương Tư Nam giống như là hung hăng đánh trên mặt hắn một tát.

Trong lòng bàn tay Khương Tư Nam, một đạo hỏa diễm hiện lên, Chu Sơn lập tức hóa thành tro bụi.

Hắn phủi tay, cất bước đi ra, thần tình lạnh nhạt mà bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng đám người Chu Thanh, lạnh lùng nói:

- Mục tiêu của các ngươi không phải là ta sao? Chu Sơn Chu Hải bất quá là hai con chó mà thôi, ngươi đã nói không có tác dụng, vậy giết thì giết, bất quá ngươi yên tâm, sổ sách của bọn hắn đều ghi ở trên đầu ngươi, có một ngày, ta sẽ đích lấy đầu tạp chủng ngươi!

- Năm vị sư thúc, không nên cùng hắn nhiều lời, tiểu tử này nhất định phải bắt lại, bắt sống, đừng cho hắn chết, chết quá tiện nghi hắn rồi, ta muốn cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!

Chu Thanh nhảy dựng lên, toàn thân run rẩy, khuôn mặt anh tuấn trở nên vô cùng dữ tợn, ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm, nhìn về phía Khương Tư Nam giống như một Độc Xà.

Bên Đại La Thiên Tông, chỉ còn lại có Long Ngưng Tuyết, Khương Tư Nam, Liễu Dung Dung, Hoa Tuấn cùng Nghiêm Phong, năm người sắc mặt ngưng trọng đứng lại với nhau, đề phòng bốn phía, tìm kiếm thời cơ đào tẩu.

Kim Đức Chân Nhân đứng ra, trong ánh mắt hoàn toàn là một bộ lạnh lùng, quát lạnh một tiếng nói:

- Giết cho ta, ngoại trừ Long Ngưng Tuyết cùng Khương Tư Nam bắt sống, những thứ khác một tên cũng không để lại!

Oanh!

Thanh âm của hắn vừa dứt, trong thiên địa như vang lên một tiếng sấm, hư không chấn động, Đại Hải gào thét mãnh liệt, chung quanh lập tức truyền đến sát cơ ngập trời.

- Giết! Giết! Giết!

Một trăm lẻ tám Diệt Thần vệ đồng thời quát lớn, lẫn nhau tầm đó khí tức lưu chuyển, tản mát ra sát khí khủng bố, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh thiết thương màu đen, từ bốn phương tám hướng tới gần mọi người.

- Các vị sư đệ cẩn thận, đợi lát nữa ta tranh thủ xé mở một lỗ hổng, các ngươi tìm cơ hội chạy đi!

Long Ngưng Tuyết lạnh giọng nói, Băng Phách Thần Quang Kiếm trong tay phát ra lam quang sáng chói, óng ánh lập lòe, cùng Đại Hải tôn nhau lên thành huy.

- Các huynh đệ, tạp chủng Ngũ Hành Thánh Tông không cho chúng ta con đường sống, lên cho ta, giết một cái đủ vốn, giết hai cái liền lợi nhuận, giết sạch bọn tạp chủng này!

Thiên Cương đồng tử cũng quát một tiếng, Huyết Hải Nguyên Thần xuất hiện, tràn ngập ở trong hư không, đột nhiên bắn ra vô số thần quang huyết sắc, phô thiên cái địa vọt tới đám Diệt Thần vệ.

Mà những ma đầu còn lại kia cũng trong ánh mắt lộ ra hung quang, biết rõ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đều nổi lên tâm tư dốc sức liều mạng.

Một hồi huyết chiến, cứ như vậy bắt đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.