- Hắn vậy mà dung hợp năm đại thần thông trấn phái, hóa thành Chí Dương Chí Âm Luân Hồi chưởng, xem ra lần này hắn bế quan, rốt cục tự sáng chế ra Đại Ngũ Hành Luân Hồi Chưởng!
Trên hư không, ánh mắt Long Ngưng Tuyết lập tức liền thay đổi, thanh âm lạnh như băng mang theo vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
- Đó là tự nhiên, năm đại thần thông trấn phái, chất chứa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành chi lực, Đế Nhất sư huynh thiên phú tuyệt luân, diễn Thiên Địa Tạo Hóa, dung hợp năm đại thần thông tự sáng chế ra Đại Ngũ Hành Luân Hồi Chưởng, đây đã là thần thông đỉnh cấp, về sau coi như là trở thành thần thông vô thượng, cũng không phải là không được!
Trong ánh mắt Vương Lân mang theo một tia sợ hãi thán phục cùng vẻ sùng bái, nhìn Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng nói:
- Dùng thực lực Pháp Thiên Cảnh, thi triển ra thần thông đỉnh cấp, coi như là ta và ngươi cũng không nhất định có thể tiếp được, tiểu tử này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Giờ phút này, tất cả mọi người nhìn ra một chưởng này của Đế Nhất huyền diệu, tuy không biết là thần thông gì, nhưng lại cảm giác phảng phất như thế giới đều bị sáp nhập vào trong một chưởng đó, sinh ra Ngũ Sắc Thần Quang, muốn tuyệt diệt hết thảy sinh linh thành tro bụi.
- Thần thông thật bá đạo!
Khương Tư Nam ở dưới một chưởng này, càng khắc sâu cảm nhận được một uy lực.
Bốn phương tám hướng, thế giới quanh thân tất cả đều ở vào dưới một chưởng này, có thể nói không có lực tránh né mảy may, nhất định phải đón đỡ một chưởng này.
Nhưng mà trong chưởng kia, Ngũ Sắc Thần Quang tràn ngập, phảng phất như xuất hiện năm thế giới mênh mông, Luân Hồi sinh diệt, bộc phát ra một cỗ lực lượng vô cùng cường đại!
Mà sắc mặt Đế Nhất hờ hững, trong ánh mắt hào quang sáng chói, khí tức trên thân như uyên như biển, phảng phất như một chưởng này là Thượng Thương Chi Thủ, muốn đánh xuống Thiên Phạt!
Hết thảy đều ở trong khoảng khắc phát sinh, lập tức đến trước mặt Khương Tư Nam.
Đại Ngũ Hành Luân Hồi Chưởng lần thứ nhất xuất hiện trên thế gian, liền bộc phát ra thần uy vô tận, cũng làm cho Khương Tư Nam cảm thấy một cỗ uy hiếp trí mạng.
Nhưng mà càng đến loại thời điểm này, Khương Tư Nam càng lãnh tĩnh, tâm như gương sáng, bất nhiễm bụi bậm, sa vào một loại cảnh giới không linh huyền ảo.
Quanh thân hắn vạn không gian huyệt khiếu đều ở trong nháy mắt phát sáng.
Phảng phất như hơn vạn Thần Đăng, thiêu đốt ra tiên quang hoa mỹ nóng bỏng, hơn nữa có phù văn huyền ảo bay ra, mỗi một đạo phù văn đều đại biểu cho một loại tiểu thần thông viên mãn.
Hơn vạn đạo phù văn tràn ngập, ở bên ngoài thân Khương Tư Nam tạo thành lưới ánh sáng kim sắc, thần thánh mà sáng chói, phảng phất như trống rỗng xuất hiện, mang theo một loại khí tức huyền ảo vô tận.
Oanh!
Đại Ngũ Hành Luân Hồi Chưởng, bá khí tuyệt luân, mênh mông vô tận, lập tức liền đập nện ở trên lưới ánh sáng.
Không có một tiếng vang, phảng phất như bay bổng vỗ lên, nhưng mà Ngũ Sắc Thần Quang lập tức tràn ngập ra, rừng rực chói mắt, ẩn chứa sát cơ vô tận, lập tức liền phá hủy những phù văn kia.
Tuy tiểu thần thông bị Khương Tư Nam lĩnh ngộ đến viên mãn, nhưng mà ở trước mặt thần thông đỉnh cấp, vẫn lộ ra quá yếu ớt.
Nhưng mà thần kỳ chính là, trên trăm đạo phù văn nổ tung, lưới ánh sáng kim sắc lại như có tính bền dẻo rất mạnh, lại có vô số phù văn bổ sung lên.
Hơn vạn đạo phù văn lẫn nhau lưu động thần huy, lực lượng hỗ trợ, như vạn đạo tiên hỏa rừng rực, một đạo dập tắt lại có một đạo sáng lên, cứ quỷ dị như vậy giằng co lại với nhau.
Trong cơ thể Khương Tư Nam mở vạn không gian huyệt khiếu, pháp lực khổng lồ giống như không cần tiền, mãnh liệt dâng lên mà ra, dùng một tấm quang mang màu vàng, ngăn cản một chưởng của Đế Nhất.
Quang vũ bay tán loạn, phù văn tạc toái, Ngũ Sắc Thần Quang lưu chuyển, chưởng lực mênh mông vô tận phảng phất như thiên địa cũng có thể đục lỗ, muốn tái diễn Hỗn Độn, hoá sinh Luân Hồi chi lực.
Nhưng mà lưới ánh sáng kia, giống như chiếc đèn trong mưa gió, tuy lung lay sắp đổ, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì được.
Loại tình hình quỷ dị này, lập tức để cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.
- Cái này... Đây là có chuyện gì?
- Lưới ánh sáng bên người Khương Tư Nam rốt cuộc là thần thông gì? Tại sao không có nhìn thấy qua? Vậy mà có thể ngăn cản được một chưởng của Đế Nhất sư huynh?
- Vạn đạo phù văn lập loè, lẫn nhau tương liên, kia... kia dĩ nhiên là Linh trận!
- Trời ạ, thậm chí có Linh trận thần kỳ như thế!
Mọi người sợ hãi thán phục, cuối cùng nhất vẫn nhìn ra, tấm lưới ánh sáng kia dĩ nhiên là Khương Tư Nam ngưng tụ ra Linh trận, mượn lực lượng thiên địa ngăn cản một chưởng này!
Nhưng mà bọn hắn không biết, từng đạo phù văn kia đại biểu lại là một loại thần thông, lẫn nhau huyền ảo tương liên, ngạnh sanh chặn một chưởng này.
Ngay cả bọn người Vương Lân, Chu Nam Thành cùng Lâm Giác cũng trợn mắt há hốc mồm, khó mà tin được.
Oanh!
Cuối cùng một tiếng nổ mạnh kinh thiên truyền đến, thương khung chấn động, Ngũ Sắc Thần Quang như năm đạo trụ trời, đồng thời nổ ra, kể cả lưới kim sắc bên ngoài cơ thể Khương Tư Nam cũng nổ tung.
Thân hình Khương Tư Nam lui về phía sau mấy bước, khí tức có chút hỗn loạn, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Vừa rồi tấm lưới ánh sáng kia, thoạt nhìn rất dễ dàng liền thi triển ra, nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, đã cơ hồ tiêu hao sạch sẽ pháp lực toàn thân hắn, thậm chí tạng phủ còn nhận lấy chấn động.
Có thể thấy được Đại Ngũ Hành Luân Hồi Chưởng này khủng bố!
Nhưng mà, Khương Tư Nam đúng là chặn được một chưởng này rồi.
Đế Nhất nhìn Khương Tư Nam thật sâu, sắc mặt lạnh nhạt, vô hỉ vô bi, chỉ là trong ánh mắt có chút ngưng trọng lên, phảng phất như thấy được đồ vật khó lường nào đó.
- Rất tốt... Ngươi tiếp được ta một chưởng, việc này liền thôi! Bất quá, ta nhớ kỹ ngươi rồi, Khương Tư Nam!
Đế Nhất nhàn nhạt nói, cũng không có bất kỳ chấn động, phảng phất như thế gian này không có bất kỳ sự tình gì có thể làm cho hắn tức giận cùng vui sướng, mà hắn ra tay hay không ra tay, cũng đều là tùy tâm mà làm, cũng không có bất kỳ mục đích gì.
Hắn ngay cả Chu Nam Thành cùng Chu Hạo cũng không có nhìn, quay người lóe lên hào quang, biến mất ở trong hư không.
- Đế Nhất sư huynh vậy mà đi như vậy?
Có người cảm giác có chút khó tin, Khương Tư Nam này vậy mà tiếp được một chưởng, còn làm cho Đế Nhất sư huynh lui về phía sau một bước.
- Bằng không thì như thế nào? Đây chính là Thiên Đạo Phong, tuy Đế Nhất sư huynh rất cường, nhưng cũng không phải đối thủ của Dịch Thiên Cơ Thái Thượng trưởng lão, bất quá tiểu tử này đắc tội Đế Nhất sư huynh, về sau sẽ có phiền toái!
- Đúng vậy, dám đắc tội Đế Nhất sư huynh, về sau Đại La Thiên Tông hắn là nửa bước khó đi rồi!
- Ngoại Môn Đệ Tử cùng Nội Môn Đệ Tử, thậm chí Chân Truyền Đệ Tử đều có rất nhiều người sùng bái Đế Nhất sư huynh, không ít muốn tìm hắn gây phiền phức!
Tất cả mọi người thần sắc khác nhau, có sợ hãi thán phục, có lạnh nhạt, có nhìn hả hê.
Chứng kiến Đế Nhất trực tiếp đi rồi, lúc này trong nội tâm Khương Tư Nam mới thầm thở dài một hơi, mà sắc mặt Lâm Giác, Chu Nam Thành cùng Chu Hạo đã khó xem tới cực điểm.
Bọn họ đều biết, lúc này đây xem ra không có bất kỳ biện pháp nào rồi!
Chu Hạo cắn răng, chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, hướng Khương Tư Nam dập đầu ba cái, trên mặt sắp nổ tung rồi, trong nội tâm tràn đầy sỉ nhục.
- Chu Hạo ta là tuyệt thế phế vật!
- Chu Hạo ta là tuyệt thế phế vật!
- Chu Hạo ta là tuyệt thế phế vật!
Chu Hạo khàn khàn, thanh âm có chứa một tia điên cuồng ở trong hư không vang lên, hắn hô lên thệ ngôn ở mặt của mọi người, không để ý mọi người chung quanh sợ ngây người chút nào.
Hắn cũng lưu manh, biết rõ hôm nay không còn có bất luận cái gì cứu vãn, nếu cường chống, chỉ sợ Khương Tư Nam thật đúng là có khả năng sẽ phế hắn.
- Khương Tư Nam, cái nhục ngày hôm nay, ngày khác ta sẽ gấp trăm lần nghìn lần trả lại cho ngươi, Chu Hạo ta cuộc đời này cùng ngươi không chết không ngớt!
Chu Hạo đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt vô cùng dữ tợn nhìn Khương Tư Nam, sau đó cùng Lâm Giác, Chu Nam Thành chung một chỗ, phóng lên trời.
Bọn hắn không còn mặt mũi đứng ở chỗ này.
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng, không có để ở trong lòng chút nào, Chu Hạo dám đứng ra thêu dệt chuyện, vậy thì phải có chuẩn bị bị người giẫm, ở trong mắt Khương Tư Nam, hắn sớm đã không phải là đối thủ của mình.
Hơn nữa để cho hắn xem làm đối thủ, như một ngọn núi lớn vắt ngang trong lòng, chính là Đế Nhất kia!
- Ngươi nhớ kỹ ta sao? Ta cũng nhớ kỹ ngươi rồi! Sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ đường đường chính chính đứng ở trước mặt ngươi, cùng ngươi chiến một trận, hơn nữa, ta tin tưởng, ngày đó chắc có lẽ không quá xa!
Khương Tư Nam nhẹ giọng tự nói, trong ánh mắt hào quang như hỏa diễm, rừng rực thiêu đốt!