Hơn nữa ba viên linh đan cuối cùng, ở trong Đan Kiếp cũng chỉ bảo tồn một viên, xem ra đan đạo của mình còn cần tiếp tục tôi luyện.
Nghĩ đến đây, Lam Tương Hàm cũng bình tĩnh lại.
Oanh!
Vừa lúc đó, đại môn của phòng luyện đan lập tức bị đẩy ra.
- Tỷ tỷ...
Thanh âm thanh thúy của Lam Ngọc Nhi vang lên, bất quá nàng lập tức liền ngây ngẩn cả người, thấy được Khương Tư Nam cùng Lam Tương Hàm trong phòng luyện đan.
Hôm nay Khương Tư Nam cùng Lam Tương Hàm, có chút quá mập mờ rồi.
Quần áo trên người Lam Tương Hàm đều ướt đẫm, đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ bừng, mang theo một loại thần sắc kiều mỵ, mà Khương Tư Nam cũng mặt mũi tràn đầy mỉm cười, hai người đứng cách rất gần, Lam Ngọc Nhi thoáng cái liền suy nghĩ nhiều.
- Tỷ tỷ, các ngươi...
Lam Ngọc Nhi kinh kêu một tiếng, nhưng còn không có kêu ra tiếng, đã bị Lam Tương Hàm lập tức bay tới che kín cái miệng nhỏ nhắn, không cho nàng la to.
- Ngọc Nhi, ngươi không cần nghĩ nhiều, vừa rồi thời điểm ta luyện đan quá mệt nhọc mà thôi...
Lam Tương Hàm vừa thẹn vừa vội, nàng cũng không biết nên giải thích thế nào, Lam Ngọc Nhi trừng mắt to, một bộ tin ngươi mới có quỷ, bất quá không hề hô to kêu lớn nữa.
Ông!
Pháp lực trên người Lam Tương Hàm lóe lên, quần áo ướt đẫm lập tức bị bốc hơi, lại biến thành Lam gia Tiên Tử dịu dàng hào phóng, khí chất bất phàm.
Nàng dứt khoát giật ra chủ đề, trừng Lam Ngọc Nhi nói:
- Ngọc Nhi, ngươi không phải biết ta đang luyện đan sao? Sao lại mạo muội xông tới như thế?
Lúc này Lam Ngọc Nhi mới hung hăng trợn mắt nhìn Khương Tư Nam, một bộ chờ ta tính sổ với ngươi, sau đó nhìn Lam Tương Hàm nói:
- Tỷ tỷ, người Ngọc gia đến, hơn nữa không có hảo ý!
- Xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Lam Tương Hàm lập tức bình tĩnh lại.
- Người Ngọc gia khinh người quá đáng, lúc này đây bọn hắn đến chính là ca ca của Ngọc Khê… Ngọc Hải, hắn vậy mà nói... Hắn nói muốn tỷ tỷ ngươi gả cho Ngọc Khê, nếu không liền chém tận giết tuyệt Lam gia chúng ta!
Trên mặt Lam Ngọc Nhi lộ ra thần sắc tức giận bất bình.
- Cái gì?
Lam Tương Hàm biến sắc, ánh mắt lộ ra sương lạnh.
- Ngọc Hải kia cực kỳ hung hăng càn quấy, vậy mà nói mấy ngày nữa tỷ thí đan đạo, Lam gia chúng ta phải thua không thể nghi ngờ, đến lúc đó chẳng những giao ra hai Lam Ngọc Linh Thạch mạch khoáng, hơn nữa muốn bị trục xuất Lam Ngọc Thành! Hắn nói chỉ cần ngươi gả cho đệ đệ của hắn Ngọc Khê, thì có thể cho chúng ta tiếp tục lưu lại Lam Ngọc Thành, chỉ thu hồi Lam Ngọc Linh Thạch mạch khoáng!
Lam Ngọc Nhi nói tiền căn hậu quả một lần.
- Bây giờ bọn hắn đang ở đâu?
Giờ phút này Khương Tư Nam cũng lên tiếng, thanh âm rất bình tĩnh, nhưng lại có một loại lãnh ý.
Lam Tương Hàm có ân cứu mạng với hắn, hắn tự nhiên phải giúp Lam gia giải quyết nguy cơ lần này, bởi vậy đối với người Ngọc gia căn bản không có hảo cảm gì.
Huống chi, tuy Ngọc Khê kia là tuyệt thế thiên tài, nhưng lại là đệ tử của Tề Thiên Giáo.
Khương Tư Nam giết mười một Hoàng giả của Tề Thiên Giáo, có thể nói cả hai đã có huyết hải thâm cừu, không chết không ngớt.
- Ngọc Hải kia đang ngăn ở đại môn Lam phủ chúng ta, bảo hôm nay nhất định phải mang Tương Hàm tỷ tỷ về Ngọc phủ!
Lam Ngọc Nhi hồi đáp.
- Đi! Chúng ta đi nhìn xem!
Lam Tương Hàm chậm rãi nói, trong ánh mắt cũng có vẻ nổi giận, ba người đi về phía đại môn Lam phủ.
- ... Lam Nguyên Lăng, Lam Không, thức thời liền ngoan ngoãn giao Lam Tương Hàm cho ta, đệ đệ của ta Ngọc Khê có thể vừa ý nàng, nạp nàng làm thiếp là phúc phận của nàng, cũng là nhân từ với Lam gia ngươi, bằng không mà nói, đợi đến lúc tỷ thí đan đạo kết thúc, Lam gia các ngươi cả tộc bị đuổi ra Lam Ngọc Thành, khi đó liền chớ trách chúng ta không khách khí!
Lam Tương Hàm, Lam Ngọc Nhi cùng Khương Tư Nam vừa đến đại môn, liền nghe một thanh âm vô cùng kiêu căng truyền đến.
- Ngọc Hải, ngươi quá làm càn! Nơi này là Lam gia ta, không phải Ngọc gia ngươi, muốn lấy tiểu thư nhà chúng ta, liền để Ngọc Khê hắn tự mình đến, mang theo mai mối sính lễ, còn có chỗ trống nói chuyện, bằng không mà nói, ngươi liền trở về đi!
Thanh âm của Lam Nguyên Lăng có chút tức giận vang lên, lạnh như băng, hắn thật không ngờ Ngọc Hải này lại hung hăng càn quấy như thế, lại muốn trực tiếp mang Lam Tương Hàm đi, cái này đối với Lam gia mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã.
Thời điểm ba người Khương Tư Nam đến cửa ra vào, chứng kiến là tình hình như vậy, thần sắc của người Lam gia đều lạnh như băng, ánh mắt nén giận, nhìn chằm chằm vào thanh niên áo tím ở bên ngoài đại môn.
Thanh niên áo tím kia thoạt nhìn có chút anh tuấn, tu vi đạt đến Vương giả, tuy ở Khương Tư Nam xem ra căn cơ trôi nổi, xem xét liền biết là dùng đan dược tăng lên, nhưng mà xác thực là Vương giả hàng thật giá thật.
Mà để cho Khương Tư Nam nhất chú ý nhất chính là một lão giả sau lưng thanh niên áo tím, tuy thoạt nhìn dáng người khô bại, mang theo vẻ già nua nặng nề, nhưng lại là Vương giả đỉnh cấp hàng thật giá thật!
Một phương Lam gia, Lam Nguyên Lăng cùng Đại trưởng lão Lam Không chỉ là Vương giả hậu kỳ, chỉ có gia chủ Lam Nguyên Đức là Vương giả đỉnh cấp, nhưng mà giờ phút này lại không ở đây, nghe Lam Ngọc Nhi nói Lam Nguyên Đức đang bế quan.
Nghe nói mấy trăm năm trước, Lam gia ngay cả Hoàng giả cũng có không ít, nhưng mà hôm nay gia chủ mạnh nhất cũng không quá đáng chỉ là Vương giả đỉnh cấp.
Bởi vậy có thể thấy được, Lam gia đã suy bại đến tình trạng gì.
- Thật sự là chê cười! Còn mai mối sính lễ? Đệ đệ ta Ngọc Khê là nhân vật bậc nào? Ngay cả Tề Thiên Giáo giáo chủ cũng rất coi trọng hắn, chuẩn bị gả nữ nhi của mình cho hắn, đến lúc đó đệ đệ ta là Tề Thiên Giáo giáo chủ, cũng là chúa tể của địa vực phương viên mấy chục vạn dặm này, hắn có thể để ý Lam Tương Hàm, đó là phúc khí của Lam gia các ngươi, cho nàng làm thị thiếp đã là xem trọng nàng, các ngươi cũng không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Ngọc Hải một bộ cao cao tại thượng, thần sắc kiêu căng, thanh âm rét lạnh, cất dấu ý uy hiếp.
Hắn vừa nói xong, đệ tử Lam gia liền lòng đầy căm phẫn, trợn mắt nhìn Ngọc Hải, hắn quả thực là quá làm càn, lại không để Lam gia vào mắt như thế.
Bất quá mọi người đều cảm giác được có chút bi ai, hôm nay chiến lực mạnh nhất Lam gia bất quá là Vương giả đỉnh cấp, nhưng Ngọc gia thì có Hoàng giả tồn tại.