Dương kiếm hướng thẳng Vũ Thế Kiệt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường, bất đắc dĩ khiến mọi người không khỏi thấy hồi hộp.
Vốn Vũ Hoa Phiên không phải là đối thủ của Vũ Thế Kiệt, càng đừng nói là so bì thiên phú, lúc đối phương mất tất cả Vũ Hoa Phiên là như diều gặt gió nhất phi trùng thiên, đăng lên đến đỉnh cao, vạn người kính ngưỡng.
Bất quá giờ phút này địa vị có thể ngay lập tức thay đổi, dù sao thiên phú của cả hai đã là chênh lệch nhưng tu vi mới là mấu chốt hết thảy.
"Ta đã đạt tới hoa phàm chi đỉnh, thậm trí đem luyện thể quyết luyện thành tầng hai, một bước nữa thôi là xông phá thành công tầng ba đồng thời lưu danh tại lịch sử của Vũ gia, dù cho thiên phú hắn đã khôi phục nhưng tu vi căn bản không thể so tới."
Vũ Hoa Phiên ngẫm nghĩ trong đầu mà càng thêm tự tin, kiếm trong tay rất nhanh đã được cho vào vỏ, hắn đang chờ câu trả lời từ phía đối phương
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt cười nhạt một tiếng, thân hình lập tức di chuyển nhanh thoăn thoắt chẳng mấy chốc đã lên đài.
Thấy thế luyện võ đường nhất thời lâm vào một bầu không khí vô cùng sôi trào, người người dừng lại tập luyện mà giương lên cặp mắt tò mò nhìn về phía lôi đài, dù sao hai người trước mặt thân thủ đều bất phàm, khi giao thỉ ắt sẽ có nhiều thứ học hỏi trong đó.
"Hắn thực sự chấp nhận lời thách đấu, ta không có nhìn nhầm chứ."
"Có thứ hay để xem, lúc trước nếu như Vũ Hoa Phiên bị che phủ dưới bóng của Vũ Thế Kiệt thì giờ phút này không biết sẽ như thế nào, hội là rất kịch tính."
"Khôi phục thiên phú thì có sao, đừng quên trong thời gian ngắn, Vũ Thế Kiệt ắt không thể tu luyện đến nơi đến chốn nên tu vi chắc chắn không bằng Vũ Hoa Phiên, luận bàn thực lực lần này e rằng Vũ Thế Kiệt đã vào thế yếu, khó có thể gây lên sóng gió gì."
Chúng nhân bàn luận sôi nổi, đa số đã lọt vào tai của hai người trên võ đài, trừ vẻ mặt hài lòng của Vũ Hoa Phiên ra thì Vũ Thế Kiệt vẫn tỏ ra vô cảm, không hề để tâm tới tạp âm.
"Không tung ra thực lực mạnh nhất, ngươi sẽ hối hận."
Vũ Hoa Phiên quát nhẹ, kiếm trong tay lóe lên một đợt ánh kim rồi trong nháy mắt hóa thành vô số đạo mũi kiếm nhằm đến Vũ Thế Kiệt, động tác rất dứt khoát hoàn toàn không lưu thủ.
Bất quá, đón lấy thế tấn công dũng mãnh như vậy, Vũ Thế Kiệt chỉ cười nhẹ một cái.
Nếu là chưa đem luyện thể quyết tầng một tới đỉnh điểm, ắt hắn sẽ rất khó khăn để có thể đón đỡ được một kiếm này, bất quá giờ đây một điểm nguy hiểm cũng không có.
Tuy ý vung ra một cái vẩy tay, thế mà mu bàn tay lại đánh trúng lưng kiếm, làm cho mũi kiếm lệch hướng chĩa sang chỗ khác, cứ như thế Vũ Thế Kiệt lông tóc không tổn hao, bình yên vô sự.
Thấy kiếm chiêu bị đối phương hóa giải một cách dễ dàng, lại trước con mắt bao nhiêu người xung quanh khiến cho Vũ Hoa Phiên nổi giận, kiếm trong tay được huy động nhanh hơn gấp bộ.
Nhưng để hắn không ngờ là Vũ Thế Kiệt chẳng khác nào biết trước tương lai, mà mỗi khi kiếm hắn định hạ xuống thì đối phương đã tránh sang chỗ khác, làm cho kiếm liên tục chém hụt vào không khí mấy lần
"Là ngươi ép ta."
Nghĩ thầm trong lòng, Vũ Hoa Phiên trực tiếp dùng sát chiêu, không lời cảnh báo mà cứ thế tung ra.
Tiềm lưu kiếm pháp, nhất kích tất sát.
Bất chợt, Vũ Thế Kiệt nghiêm lại mặt mày, không phải bởi vì mệt mà thực sự hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm trong kiếm chiêu mà đối phương sắp tung ra.
Dù chỉ một tia thôi nhưng tuyệt đối không được coi thường.
Ngay lập tức Vũ Thế Kiệt tung ra một đòn mạnh nhất.
Huyền hà công, thức thứ ba tụ khí cực hạn.
Một kiếm được xuất ra lao nhanh vun vút, đón lấy một chưởng vô hình vô thù nhưng lại hàm chứa đại lượng linh lực hiển hóa.
Một tiếng keng vang lên chói tai, kiếm trong tay Vũ Hoa Phiên chợt khựng lại nhưng hắn vẫn tiếp tục xuất lực, dù tốc độ có bị chậm đi nhưng hướng di chuyển chỉ có tiến chứ không có lùi.
Nhận ra một chưởng là chưa đủ, Vũ Thế Kiệt lạnh lùng tung ra chưởng thứ hai, linh lực trong cơ thể trực tiếp bị hao đi hai phần ba.
Đón lấy là Vũ Hoa Phiên lúc đầu tỏ ra bình thản nhưng vài giây sau đó là mặt mày dần biến sắc, kiếm trong tay run lên mạnh mẽ rồi ngay lập tức kiếm chiêu đứt đoạn, mang theo kình lực phản hệ cùng chưởng lực đánh thẳng lên vị trí đan điền.
Phốc một tiếng.
Tiên huyết phun trào, Vũ Hoa Phiên mình rời khỏi kiếm mà bay rớt ra khỏi võ đài, lộn thêm vài vòng nữa rồi mới tiếp đất, hắn trực tiếp mất đi ý thức.
"Vũ Hoa Phiên, thế mà thất bại rồi, hơn nữa còn bại toàn diện."
Không khí tại luyện võ đường ngưng trong nháy mắt rồi triệt để sôi trào, những người đứng xem có kẻ trợn mắt há mồm, có kẻ mãn nhãn liên tục gật gù thỏa mãn, cũng có kẻ nghiêm lại mặt mày mà ngẫm nghĩ. Dù sao hai bên giao chiến đã tạo lên một khí thế khó có được, hơn thế nữa một kiếm cùng một chưởng của đôi bên cũng rất ảo diệu, có thể học hỏi được trong đấy ít nhiều kinh nghiệm.
"Đây chẳng phải nói thiên phú của Vũ Thế Kiệt đã khôi phục, hơn nữa còn tăng lên rất nhiều, nếu không làm gì có khả năng trong vòng chưa đầy nữa tháng đã viễn siêu Vũ Hoa Phiên rồi."
"Đúng là như vậy, chỉ sợ người tiếp theo mà Vũ Thế Kiệt khiêu chiến cũng chỉ có thể là người đấy thôi."
Cả đám dù không nói ra tên họ của đối phương nhưng tất cả đều biết thừa trong đầu người đấy là ai, dù sao những tháng ngày trước đây lẫn bây giờ vẫn rất nổi danh.
Dù gì thì chuyện này vẫn là quá mức mộng ảo, nhất thời vẫn có người không chấp nhận thực tế mà đứng chôn chân một hồi lâu chưa nói nên lời.
Liếc nhìn ra phương xa là dáng vẻ thê thảm của Vũ Hoa Phương khi tiếp đất, bất chợt tâm tình của Vũ Thế Kiệt dịu đi không ít, lửa giận trong mắt cũng vì lẽ đó mà hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Vũ Hoa Phiên, trước kia ngươi không bằng ta, nay hay mai cũng vĩnh viễn như vậy. Sau này khôi phục thương thế thì nhớ hành động cho thật kĩ càng, đừng dại rước họa vào thân."
Chờ cho Vũ Thế Kiệt rời khỏi luyện võ đường thì toàn bộ sự kiện diễn ra trong ngày hôm nay lan rộng khắp Vũ gia, thậm trí khắp Hoắc Vũ thành đều biết.
Vũ gia triệt để nổ tung, hơn thế nữa nghị luận kéo dài sang mấy ngày cũng không dứt.
...
Giờ phút này, tại luân hoa đại viện, Vũ Y Tiên ngồi trước một ao nhỏ rải đầy hoa sen, trên tay cầm một chén trà nóng hổi nghi ngút khói.
Nàng nhìn lên hoa sen nhấp nhô trên mặt nước mà không kìm được tâm tình cảm xúc thăng trầm khó tả, chuyện của Vũ Thế Kiệt mới lọt đến tai nàng, hơn thế nữa biểu hiện của hắn làm cho nàng giật mình không hề nhẹ.
"Vũ Hoa Phiên hơn ta ở hóa phàm chỉ đỉnh, còn lại hóa thiên hóa địa đều kém, nếu đối đầu thì không chắc có thể đả bại hắn trong thời gian ngắn, vậy mà tên khốn kia lại có thể. Tuyệt đối không phải sự thật."
Lắc đầu trong trạng thái vô cùng bất an, chợt nàng nhớ lại tháng ngày hành hạ Vũ Thế Kiệt đến tàn nhẫn không khỏi dấy lên một sự sợ hãi đối phương sẽ trả thù.
Bất quá nàng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ thanh tịnh.
Cho dù khôi phục thiên phú, khôi phục tu vi thì đã sao, đừng quên cha nàng chính là gia chủ của Vũ gia, sau lưng là ba vị trưởng lão với cảnh giới cái thế hỗ trợ, chỉ bằng mười cái Vũ Thế Kiệt chưa chắc đã gây nên sóng gió gì.
"Đúng thế, có cha cùng ba vị trưởng lão bên cạnh, mười cái Vũ Thế Kiệt chẳng là gì."
Ôm theo hi vọng tràn trề, Vũ Y Tiên rời khỏi đại viện mà tiến thẳng đến nghị sự đường, nơi mà gia chủ Vũ gia vốn luôn tọa trấn trong hầu hết thời gian.
Chỉ có điều làm nàng thất vọng là Vũ Minh Hằng thế mà lại từ chối giúp đỡ con gái của mình, thậm trí cả ba vị trưởng lão cũng khôn khéo tránh mặt, nói như thế họ chính là muốn nàng hai mặt một lời với Vũ Thế Kiệt.