Tang Từ - 余音

Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa chính Thẩm phủ mở rộng.

Thẩm Triệt dường như đã đoán trước được ta sẽ đến.

Hắn ngồi trên ghế thái sư ở tiền sảnh, ánh mắt trìu mến nhìn ta.

"Phu nhân, nàng vẫn quay về..."

Chát.

Ta dồn hết sức mạnh vào cái tát này, tay có chút tê rần.

Nhưng rất có hiệu quả, Thẩm Triệt lập tức câm miệng.

Ta không buồn để ý đến hắn, nhấc chân bước thẳng về phía hậu viện.

Như Ý cúi đầu, mặt tái nhợt không có chút máu.

"Phu nhân, cuối cùng người cũng trở về rồi."

Như Ý ngẩng đầu lên nhìn ta, nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc bị đứt dây.

"Phu nhân, người chỉ cần cúi đầu nhận lỗi với lão gia, người vẫn sẽ là chủ mẫu của Thẩm phủ."

"Phu nhân, người đừng giận dỗi với lão gia nữa."

Ta im lặng đỡ nàng đứng dậy, ra hiệu cho tiểu đồng mang ghế đến cho nàng.

Thẩm Triệt theo sau đuổi tới.

"Tang Tang, nếu nàng quay về, ta nguyện hưu Cố Kiều."

"Những chuyện trước đây xem như chưa từng xảy ra, chúng ta sống tốt với nhau."

"Nếu nàng còn giận, cứ tát ta thêm vài cái, đừng giận dỗi nữa."

Ta liếc nhìn thân ảnh lộng lẫy đang đứng cách đó không xa.

Lại nhìn Thẩm Triệt trước mặt.

Mấy ngày trước hắn còn vì muốn thú Cố Kiều mà giận dữ với ta, giờ lại sẵn sàng vì ta mà hưu Cố Kiều.

Quả nhiên nam nhân, chỉ khi mất đi mới nhận ra thứ gì là tốt nhất.

"Thẩm Triệt, ngươi thật đúng là đồ đê tiện."

"Hôm nay là Cố Kiều, ngày mai, liệu có phải là Lý Kiều, Vương Kiều?"

"Ngươi có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhưng ta thì không."

"Chúng ta vẫn nên chia tay trong hòa bình đi."

Thẩm Triệt như bị trúng chỗ đau, chiếc mặt nạ điềm tĩnh rốt cuộc cũng duy trì không nổi nữa.

Hắn từng bước ép sát, ta lùi lại từng bước, cho đến khi gót chân chạm vào bức tường đằng sau.

"Dù sao nàng cũng đã quay về, ta có thể vĩnh viễn nhốt nàng trong viện này."

"Nếu nàng không tha thứ cho ta một ngày, ta sẽ giam nàng ở nơi này một ngày."

"Ta, Thẩm Triệt đời này chỉ có vong thê, tuyệt đối không có hòa ly."

(*) Vong thê (亡妻): Thê tử đã qua đời

"Tang Tang, tại sao nàng không chịu tha thứ cho ta?"

"Ta chỉ phạm phải lỗi mà bất cứ nam nhân nào cũng sẽ mắc phải."

"Ta đã nhún nhường rồi, nàng không thấy sao? Tại sao nàng còn cố chấp, khiến ta đau lòng như vậy?"

Thẩm Triệt vừa từng bước ép sát, vừa thâm tình thổ lộ.

Ta chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào một cách kinh tởm. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.