Tang Thi Biến Địa Tẩu

Chương 32




Địch Tư là một người làm việc luôn sạch sẽ lưu loát, không bao giờ dài dòng vô nghĩa. Hắn là loại sẽ không để tình cảm bản thân chặn đi sinh lộ trước mặt.

Địch Tư cứ thế lạnh lùng đóng lại đường sống duy nhất của Đức Phúc, cũng là biện pháp duy nhất của mọi người. Tình cảnh Đức Phúc hiện giờ đã chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa, như một sơn dương đang chờ làm thịt.

Ba Kiều phẫn nộ đánh vào đại môn vang “rầm” một tiếng lớn.

Không gian hôn ám vốn dĩ chỉ có vài ngọn đèn leo lắt ngay lúc dư âm vừa dứt chợt sáng ngời. Những bóng đèn vốn dĩ đã tắt đột ngột sáng lên.

Ánh đèn chói mắt bất ngờ khiến toàn thể nhất thời không kịp phân biệt đông tây. Đến khi thích ứng được liền giật mình, trước mặt không biết tang thi từ đâu chạy tới. Lại không ai phát hiện ra, Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên đã biến mất.

Ba Kiều bước lên, giương súng, bắn, nạp đạn, lại bắn, lại nạp, một bước một viên. Chỉ vài giây sau, tiếng súng ngừng lại, nhóm tang thi cũng lảo đảo gục ngã.

Bố trí bên trong Mễ Á Tư đương nhiên quen thuộc, nơi bọn họ muốn tới đầu tiên chính là phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Tỉnh. Có điều ngay lúc Mễ Á Tư định kéo Chi Khanh bước đi liền đột nhiên phát hiện, Tỉnh Vân cùng Triệu Nhiên đều không thấy.

“Không…… Không thấy. Tỉnh Vân với Triệu Nhiên đâu rồi?” Mễ Á Tư hoảng loạn tìm bóng dáng hai người giữa cả nhóm, thế nhưng dù có tìm bao nhiêu cũng không thấy người.

“Sao vậy?” Ba Kiều bước nhanh tới bên cạnh Mễ Á Tư, nhìn chung quanh một vòng, quả thật không thấy hai người.

“Sẽ không phải không nói tiếng nào đã đi trước rồi chứ?” Dã Ưng đột nhiên nói.

“Không có khả năng. Bọn họ không phải người như thế.” Mễ Á Tư ngừng một chút, “Tôi cảm giác nhất định là lúc đèn đột nhiên sáng lên kia, khi tất cả mọi người đều phải nhắm mắt, hai người bọn họ liền mất tích. Nơi này chắc chắn có cơ quan, có điều không biết là loại gì.”

“Hai người bọn họ có thể tự bảo vệ mình, chúng ta phải tin tưởng họ. Trước cứ dựa theo kế hoạch hành động, nói không chừng sẽ gặp lại ngay thôi.” Ba Kiều vỗ bả vai Mễ Á Tư, an ủi anh một chút.

“Ừ!” Mễ Á Tư gật gật đầu, lúc nay cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Vân ca ca bọn họ…… sẽ không có việc gì chứ?” Chi Khanh gắt gao nắm lấy Mễ Á Tư, trong lòng bàn tay đã sớm túa đầy mồ hôi.

“Yên tâm, Vân ca ca của em mệnh lớn, nhất định không có việc gì.” Mễ Á Tư xoay người, miễn cưỡng cười một cái, vươn tay xoa đầu Chi Khanh, sau đó kéo cậu bé lại, nắm gắt gao. Thật sợ Chi Khanh cũng như vậy biến mất trước mặt mình.

====================

“Oa, đau quá a!” Tỉnh Vân xoa xoa cái mông bị dập đau đứng lên, nhìn quanh bốn phía một chút, thế nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.

Vừa rồi cậu đang đứng yên, đột nhiên cảm thấy dưới chân trống trơn, lập tức rơi tự do từ trên xuống. Cảm giác giống như là trượt theo một loại đường ống gì đó, rất nhanh, sau đó mông liền dập xuống, đau chết người.

Nơi này ánh sáng cũng không tốt lắm, âm u, cũng không biết đã rơi xuống chỗ nào. Chỉ mơ hồ nghe được cách đó không xa có tiếng xích sắt leng keng trên mặt đất, cho dù không thật rõ ràng nhưng quả thật là có.

Tỉnh Vân sờ sờ cây côn laser giắt bên người, may mắn lúc ngã xuống vẫn còn nó.

Cậu vươn tay lần mò trong bóng đêm. Quờ quạng một hồi, dường như đụng tới một loại vách tường gì đó. Thế là cậu liền lần theo bờ tường kia mà bước về phía trước.

Mò mẫm được một đoạn, bàn tay đột nhiên dụng phải một vật giống như công tắc. Tỉnh Vân không chút suy nghĩ liền ấn xuống. Một cái nhấn này khiến bên trong lập tức sáng ngời. Quả nhiên thứ kia là công tắc của bóng đèn.

Dựa vào ánh đèn sáng ngời, cậu lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng bịt kín. Mà ánh sáng cũng khiến cậu đột nhiên nhận ra trước mặt lại có một người đàn ông bị xích sắt khóa trụ khiến cậu không khỏi ú ớ mất một lúc.

“Tang thi sao?” Tỉnh Vân nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Oa nga ~ đã lâu không nhìn thấy người sống rồi.” Người đàn ông kia đắc ý huýt sáo một tiếng, hơn nữa vừa cử động liền lộ ra cả tay lẫn chân đều bị xích sắt khóa chặt.

Tỉnh Vân đứng im không nhúc nhích, cũng không nói gì. Cậu đang cố gắng đánh giá người đàn ông này.

Rõ ràng bộ dạng giống như tang thi, thế nhưng vì sao vẫn có thể suy nghĩ?

Làn da toàn thân đã đen sì, nửa trên cởi trần, chỉ mặc độc một chiếc quần bò hơi trễ. Dáng người tốt đến không thể nghi ngờ, cơ thể rất đẹp, cũng không có đi giầy, bàn chân trần dừng trên mặt đất. Cổ chân bị một chiếc vòng bằng sắt cực dày nối với xích siết chặt.

Ánh mắt cũng không hề dại ra, tư tưởng chắc chắn vẫn còn rất thanh minh.

Người này quá cổ quái, rốt cuộc là ai? Vì cái gì bị nhốt lại trong này? Đây là đâu?

Đủ loại nghi vấn hiện lên trong đầu Tỉnh Vân, thế nhưng cậu lại vô pháp tìm được đáp án cho bất cứ cái nào.

Đột nhiên, có cái gì đó lóe lên trong đầu cậu. Đó là một manh mối, một câu nói đột nhiên vang lên bên tai.

Lúc đó là khi vừa quen biết Mễ Á Tư, anh ta hình như có nói qua. Lúc ban đầu đi khảo sát hành tinh X có ba người, hai nam một nữ. Sau đó người phụ nữ kia chết, còn hai người đàn ông kia vẫn còn sống. Hơn nữa, Mễ Á Tư dường như có nói qua, suy nghĩ của hai người đàn ông kia dường như không bị mất đí. Chắc không phải đang đứng trước mặt cậu bây giờ là một trong hai người kia chứ?

Tỉnh Vân đứng dựa vào tường, có chút đăm chiêu nhìn người đàn ông. Người đàn ông bị cậu nhìn đến có chút không thoải mái, bĩu môi nói: “Ê, thằng nhóc, làm sao nhóc vào được đây?”

“Ngã vào.” Tỉnh Vân thành thật trả lời hắn.

“Ha ha ha ha, cá tính, trả lời rất cá tính. Nhóc là từ ngoài kia vào đi? Tình huống thế nào rồi?”

“Địa ngục nhân gian!”

“A……” Người đàn ông dường như không hề bất ngờ mà hít một hơi, hai chân khoanh lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay chống cằm, nhìn Tỉnh Vân đánh giá, “Nhìn nhóc tế da nộn thịt, không có sức chiến đấu, chắc chắn không thể chỉ có một mình. Phía nhóc có bao nhiêu người?”

“Đại thúc, nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài. Ông có tin bây giờ tôi chỉ cần một kích cũng đủ hạ gục ông không?” Tỉnh Vân chỉ cây laser côn giắt bên hông mình, nhìn người đàn ông kia cười nói.

“Nga? Ha ha, thú vị, ta thích!” Người đàn ông kia trên mặt tiếu ý tràn lan, hơn nữa còn có chút ý thách thức.

“Đại thúc, ông có biết cách nào rời khỏi đây không?”

“Nhóc nói căn phòng này hả? Cửa ra chỗ kia kìa, nhưng không có mật mã không ra được đâu! Không bằng thế này đi, nhóc lại đây thả ta ra, ta có thể mang nhóc ra ngoài.”

Tỉnh Vân nhìn chằm chằm người đàn ông một hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Đại thúc, nhìn thể trạng của ông, khí lực chắc chắn rất lớn đi. Huống hồ, trên người ông còn có thứ virus tang thi kia, khí lực chắc chắn càng không giống thường nhân. Chẳng nhẽ thứ xích sắt này ông lại giật không đứt sao?”

“……” Người đàn ông vừa nghe Tỉnh Vân nói, tươi cười trên mặt lập tức không còn chút gì.

Xem ra hắn quả thật đã coi thường thiếu niên trước mắt này rồi. Nhìn bộ dáng cậu ta thế mà có thể bình tĩnh đứng nói chuyện với hắn. Hơn nữa, nhắc tới xích sắt này, quả thật đã đạp trúng chỗ đau của hắn.

Khí lực hắn quả thật không nhỏ, muốn giựt đứt đám xiềng xích này cũng là dư dả. Vấn đề là trên xích trói có điện, chỉ cần hắn dùng lực muốn giằng ra, cả người lập tức sẽ bị điện giật. Tư vị kia, quả thật không có chỗ nào dễ chịu. Chỉ cần bị điện giật một cái, thật lâu sau mới có thể hồi phục. Cái tên Tỉnh Diệc Chi chết tiệt kia thế mà lại nghĩ ra bắt hắn đeo cái này, quả thật đủ tuyệt.

Sau khi biến thành thế này, mấy loại nhu cầu sinh lý ăn uống ngủ nghỉ gì đó toàn bộ đều không có. Thế nên cho dù bị nhốt tại đây lâu đến thế nào, hắn cũng sẽ không chết. Hoặc là nói, hắn vốn đã là người chết rồi đi? Có khi từ lúc bị nhiễm thứ virus kia hắn cũng đã chết rồi. Còn hiện tại, chắc là một cái xác không hồn vẫn có tư tưởng thôi ha!

Tên A Karl kia cũng không biết đã bị nhốt đến chỗ nào rồi, có phải cũng giống hắn, đang chịu đựng loại tĩnh mịch vô hạn này không? Rõ ràng là đồng đội, từ hành tinh X chết tiệt kia trở về vui vẻ biết bao nhiêu. Lại còn định tốt sẽ rủ nhau đi uống rượu, thế mà nay, Tiêu Shary đã chết, A Karl cũng không biết ở nơi nào. Chẳng lẽ chỉ còn mình mình ở đây, trong bóng tối vô tận này kéo dài hơi tàn hay sao?

Trong lúc người đàn ông còn đang chìm trong dòng suy tưởng của chính mình, Tỉnh Vân đã hướng tới chỗ được chỉ là cánh cửa kia đi lại. Nếu như cửa này là dùng mật mã, vậy với cậu mà nói, đơn giản là tin tức không thể tốt hơn.

Tỉnh Vân cậu cũng không phải loại chỉ biết ăn rồi lớn, một chiêu sở trường kia, chỉ cần cờ lê, tua vít với một ít dụng cụ thôi, không cánh cửa nào có thể ngăn được cậu.

Tỉnh Vân nhìn xuống bao công cụ tùy thân của mình, lần trước bị Khắc Tư Khắc bắt được, mọi thứ đều bị đoạt đi. May mắn sau đó lại được Ba Kiều cầm lại cho. Một bao công cụ nho nhỏ thế này nhưng là bảo bối của cậu a.

“Ta nói này, vô dụng thôi, thứ kia mở không ra được đâu.” Người đàn ông nhìn ra mục đích của Tỉnh Vân, cố tình nói.

“Tôi là thần, không có thứ gì tôi làm không được.” Về phương diện này, Tỉnh Vân hoàn toàn có thể tự tin, cho nên cách nói chuyện không khỏi có một chút đắc ý.

“Tiểu tử ngươi thật đúng là cuồng vọng tự đại a!”

“Này không phải là cuồng vọng tự đại, mà là cực kỳ tự tin, đại thúc, ông không biết đâu.” Tỉnh Vân bắt đầu nghiên cứu cái khóa kia. Thứ khóa này là từ bên ngoài, bên trong mở không ra.

Người đàn ông nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ nội tâm, “Tiểu tử, ta thật sự càng ngày càng thích nhóc rồi đó. Làm quen một chút đi, ta tên là Thượng Pháp. Còn nữa, ta mới 30 tuổi, chắc không đến mức bị kêu là đại thúc chứ?”

“Như vậy ông còn muốn tôi gọi ông là ca ca sao?” Tỉnh Vân cũng không thèm nhìn sang Thượng Pháp, thực chuyên tâm nghiên cứu cái khóa mật mã kia.

“……” Thượng Pháp ngẩn người, một hồi sau mới nói, “Thôi cứ gọi ta là đại thúc đi.”

Sau đó, cả hai đều không nói chuyện nữa. Tỉnh Vân thì bận nghiên cứu khóa cửa, còn Thượng Pháp thì lại tập trung nhìn Tỉnh Vân mà nghiên cứu. Trong phòng lập tức an tĩnh trở lại, cảm giác như trở về lúc chỉ còn một mình.

Đại khái đã thật lâu không được nói chuyện với ai, Thượng Pháp quả thật có điểm tĩnh mịch. Cho nên khi vất vả lắm mới nhìn thấy một người, hắn liền cảm thấy đặc biệt thân thiết. Bị nhốt tại nơi này đã bao lâu hắn đương nhiên không biết, hắn chỉ biết mỗi ngày đều ở trong bóng tối mà trôi qua. Thân thể hắn cũng sắp hòa làm một với hắc ám rồi.

Nếu như tiểu tử kia có thể giúp hắn rời khỏi nơi này, như vậy hắn nhất định sẽ thực cảm tạ. Bất quá, ra ngoài rồi sao chứ? Hắn có thể đi đâu đây? Tình huống bên ngoài tuy rằng không phải rất rõ ràng nhưng có thể khẳng định chẳng còn nơi nào tốt để mà đi nữa. Có khi ngay cả người nhà nếu không chết thì cũng biến thành tang thi rồi đi?

Lại nói tiếp, virus này là do ba người bọn hắn mang về. Trở thành cục diện như thế này, hắn cũng có chút trách nhiệm đi! Thế nhưng tại sao, bọn họ thì biến thành quái vật không hề có ý chí, mà hắn và A Karl thì lại giữ được tư tưởng của nhân loại? Chẳng lẽ bởi vì thể chất của bọn họ sao? Có lẽ virus trong cơ thể bọn họ đã tiến hóa… Thế nhưng, Tiêu Shary lại phát cuồng mà!

“Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa khóa bằng mật mã cự nhiên lại mở ra.

Thượng Pháp kinh hãi, giật mình trừng lớn hai mắt nhìn về phía Tỉnh Vân. Thấy Tỉnh Vân chuẩn bị đi ra ngoài, hắn vội vàng nói, “Tiểu tử, thả ta ra đi!”

“Đại thúc, ông bị xích như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Ông vẫn là ở lại chỗ này đi, nơi này có vẻ thực an toàn.” Tỉnh Vân nói xong liền vẫy tay chào Thượng Pháp một cái, thu dọn này nọ xong liền chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút! Cho dù không mang ta ra ngoài thì cũng cho ta biết tên của nhóc a!”

“A? Tôi vừa rồi chưa nói ư? Được rồi, tên tôi là Tỉnh Vân. Đại thúc bảo trọng nha!” Tỉnh Vân nói xong liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Trong phòng lại chỉ còn một mình Thượng Pháp, không khỏi có chút cô độc.

Bất quá, cũng không sao. Dù sao đã cô độc lâu như vậy. Hắn tin tưởng, một ngày nào đó, hắn có thể ra ngoài.

Thằng nhóc kia chính là Tỉnh Vân sao, hắn nhớ rồi. Lần sau gặp mặt, hắn chắc chắn sẽ không khách khi như vậy nữa. Thế mà dám không cứu hắn! Nhóc con, đừng tưởng rằng ta thực thích ngươi mà không thèm để ta vào mắt! Ngươi đợi đi, ta mà ra được, kẻ thứ nhất ta giết chắc chắn là ngươi! Ai bảo ngươi mệnh không tốt, đầu thai làm con của Tỉnh Diệc Chi làm gì.

Tỉnh Vân vừa bước ra liền chọn một hướng chạy đi, hy vọng có thể mau chóng tìm được mọi người.

Chạy không bao lâu, ngay chỗ ngoặt trước mặt đột nhiên lao ra một bóng người. Tỉnh Vân không kịp “phanh lại”, lập tức va vào người kia. Đợi đến khi ổn định lại được mới phát hiện, người vừa đụng vào mình hóa ra lại là Triệu Nhiên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.