Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 7




Cảnh xuân tươi đẹp vô hạn, vô cùng thích hợp cho những cuộc du xuân. Cho nên vui đùa bên bờ sông, quăng cần, đợi cá cắn câu thật sự là một việc vô cùng thoải mái. Chẳng qua là Mai Vũ thủy chung không cách nào vui vẻ hưởng thụ sự thoải mái này. Ném quả ô mai trong tay vào miệng, Mai Vũ rốt cục không thể chịu đựng được ánh nhìn của Liễu Hành Vân, nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn. “Nếu như ngươi thật sự muốn ăn ô mai, có thể trực tiếp nói ra.” Không phải là hắn lôi kéo mình đi câu cá sao? Hiện tại đây là cái tình huống gì? Liễu Hành Vân đầu tiên ngẩn người, ngay sau đó lập tức lúng túng đỏ mặt. Nàng … Cư nhiên cho rằng hắn không ngừng nhìn nàng là bởi vì muốn quả ô mai trên tay nàng. Xin người, hắn có thể không nói ra nỗi u oán trong lòng này được không. Nha đầu kia thực sự không có mắt sao? “Kỳ thực ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.” Liễu Hành Vân cố tình mang vẻ ưu sầu nói, nhẹ tay khẽ che trước mắt, nhìn như sầu khổ dị thường, trên thực tế là để che dấu tinh quang lóe lên trong mắt. Chiêu này hẳn là lực sát thương vô cùng mạnh mẽ. Dù sao không nữ nhân nào có thể nhẫn tâm đứng nhìn soái ca ngời ngời phải cau mày. “Chuyện gì?” Mai Vũ thầm liếc mắt, trực giác trong lòng không khống chế được dâng lên. Thật là kỳ quái. Tạ Vãn Phong cùng Liễu Hành Vân rõ ràng đều là những nhân vật rất lợi hại, nhưng trực giác của Mai Vũ lại luôn có thể sắc bén nhìn thấu vấn đề, tìm ra nội tình bên trong. Cũng giống như trực giác nói cho nàng biết, Tạ Vãn Phong vẻ ngoài khiêm tốn nho nhã, trên thực tế đúng là một kẻ tự cao tự đại, giống cái tên ấu trĩ Vô Lương Tâm. Hiện tại, Liễu Hành Vân trong cảm nhận của nàng có thể dùng hai chữ viết to: Bịp bợm. Hắn giống như ánh mặt trời tháng năm, không sai. Bất quá, lại là ánh mặt trời nơi miệng giếng, nhất định có tồn tại một góc giả dối. Không sai, bộ dáng hắn bây giờ nhất định là giả. “Ai, một lời khó nói hết.” Liễu Hành Vân ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập điểm điểm tinh quang. Khóe miệng Mai Vũ có chút co quắp. Nam nhân này… không phải chuẩn bị thi triển: lê hoa đái vũ [1] chứ. [1]: khóc Bồ Tát, ngàn vạn lần không cần aaaa

Trong ký ức, hình ảnh về nước mắt nam nhân không tồn tại. Bởi vì sư huynh cùng các sư đệ đều chưa từng khóc. Sát thủ đều là lãnh khốc vô tình. Điều này sư huynh sư đệ của nàng đều làm tốt lắm. Chỉ có nàng là không đạt yêu cầu. “Nếu đã không tiện nói… thì đừng nói nữa.” Mai Vũ có chút lo sợ hắn sẽ thi triển nhãn lệ công. Nhận được đáp án không thể tưởng tượng nổi, Liễu Hành Vân thiếu chút nữa cắn phải chính đầu lưỡi của mình. Thiên sát a! Làm sao trên đời này lại có một nữ nhân không hiểu chuyện phong tình đến như vậy chứ. Khuôn mặt có chút vặn vẹo làm sâu hơn lệ quang trong mắt, Liễu Hành Vân một phát nắm lấy tay Mai Vũ, kích động nói: “Không, ta nhất định phải nói cho ngươi biết.” “Ta không muốn nghe.” Ô

! Đại ca à, ngươi hãy để ta đi đi. Mai Vũ trong lòng không ngừng kêu gào. Nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì vậy. Trên trán một mảnh hắc tuyến, Liễu Hành Vân nổi giận lộ ra bản tính: “Ngươi … nữ nhân này! Như thế nào không biết phân biệt tốt xấu!” Tức chết thôi! Lần đầu tiên trong đời gặp nữ nhân khó có thể giao tiếp như vậy. Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân, nàng cư nhiên không chịu ra ngoài nghe ngóng, không biết bao nhiêu nữ nhân thiết tha mơ ước được hắn ưu ái một lần. Mai Vũ rất tự nhiên chớp mắt xem thường, trong mắt chân tình cùng khinh bỉ không chút che dấu toát ra. “Như vậy không tốt sao? Có gì muốn nói, dùng phương thức bình thường một chút.” Toàn thân Liễu Hành Vân cứng ngắc. Bình thường? Nàng rõ ràng hoài nghi hắn không bình thường? Người không bình thường nhất chính là nàng mới đúng. Kỳ thật, nếu như có thể nói, hắn cũng muốn trực tiếp hảo hảo nói với nàng. Thế nhưng, thứ nhất là Tạ Vãn Phong đã đem nàng giao cho hắn chiếu cố, không phải hắn muốn tùy tiện như thế nào cũng được. Sợ hãi vì Tạ Vãn Phong nắm trong tay nhược điểm của hắn, thế nên có đánh chết hắn cũng không dám để cho nàng có chút sơ sảy gì. Thứ hai, phàm là một nữ nhân bình thường đều không thể đáp ứng yếu cầu của hắn. Mai Vũ đảo mắt, tinh nghịch nở nụ cười: “Uy, Hành Vân, nếu như chuyện ngươi nói thật sự thú vị, ta sẽ cân nhắc.” Trực giác nói cho nàng biết, nam nhân trước mắt này có chuyện muốn cầu nàng. Liễu Hành Vân nghi hoặc nhìn nàng mấy lần, thấy được trong mắt nàng một tia gian xảo, đột nhiên cảm giác có lẽ nàng sẽ đồng ý cũng không chừng. Bởi lẽ, trên đời này hẳn không có người thứ hai kỳ quặc giống như nàng. Khóe miệng nở ra nụ cười xán lạn, sông xuân tháng ba vẫn chảy không ngừng bên bờ, hắn mượn gió xuân, đưa tời lời thỉnh cầu của hắn: “Mai Vũ, ta muốn đi trộm một vật. An Vương phủ tuyệt thế trân bảo:Tử Ngọc bảo trâm. Ngươi có nguyện ý đi cùng ta hay không?” Mai Vũ cười cười: “Ngươi là muốn lợi dụng ta sao?” “Đúng vậy.” Liễu Hành Vân nhìn vào mắt nàng, không tự chủ nói ra sự thật. “Vậy được thôi, xem ra đây đúng là một chuyện rất thú vị.” Mặc dù đã ngờ tới khả năng nàng sẽ đáp ứng, nhưng Liễu Hành Vân vẫn còn chưa minh bạch, có chút ấp úng hỏi: “Tại sao? Ngươi rõ ràng đã biết ta muốn lợi dụng ngươi.” “Vì nụ cười giống như ánh mặt trời tháng năm của người.” Nghiêng đầu, Mai Vũ lè lưỡi. “A, cá đã mắc câu.” Mai Vũ kêu to kéo lấy cần câu. Nhìn thân ảnh của nàng, Liễu Hành Vân có chút đoán không ra thôn cô thoạt nhìn đơn giản trước mặt. Vì nụ cười giống như ánh mặt trời tháng năm của hắn sao? Xin người, nàng biết rõ đằng sau nụ cười ấy cất giấu sự giả dối và gian trá xấu xa. Thực không hiểu nổi, còn tưởng rằng sẽ mất rất nhiều khí lực, ai ngờ nàng lại dễ dàng để cho mình lừa gạt đi làm tiểu thâu. Rốt cuộc nàng có biết hay không, An Vương phủ … là nơi đáng sợ cỡ nào. Nhất định không biết rồi ….. Tự giễu mình, Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân chỉ biết lợi dụng người khác cũng vì một người mà lo lắng sao. Xem ra hắn thực sự đã biến thành không bình thường rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.