Tại Phật đường trong cung, Đông Thần Hạo đang nhìn Đông Thần Thanh Vân.
Hắn đứng dựa vào cạnh cửa, hiển nhiên Đông Thần Hạo chẳng hề tôn kính Phật Tổ chút nào.
Bộ dáng ngả ngớn kia cũng không hợp với bộ y sam màu vàng sáng chút nào. Hắn cười tà, nói: “Đông Thần Thanh Vân, ngươi không định liên thủ với ta sao?”
Chuỗi Phật châu trong tay dừng lại rồi tiếp tục chuyển động, Đông Thần Thanh Vân không trả lời cũng không quay đầu lại.
Đông Thần Hạo thấy nàng không thèm nhìn mình, cũng không nổi giận. Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đông Thần Thanh Vân nhìn hắn, không vui nói: “Đây là Phật đường. Cho dù ngươi là Hoàng Thượng thì cũng không được làm bẩn nơi của Đức Phật.”
Đông Thần Hạo nghe thấy thế, ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha, Đông Thần Thanh Vân, ngươi nghĩ Phật sẽ tiếp nhận Hoàng Đế hay sao? Một Đế Vương tay đã dính đầy máu tươi? Đừng đùa nữa, ngươi vốn biết rõ trên đời này không có cái gì gọi là Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Ngươi chỉ đang trốn tránh mà thôi.”
Chuỗi Phật châu trong tay Đông Thần Thanh Vân lại ngừng chuyển động, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười, nói: “Đông Thần Hạo, ngươi không sợ à?”
Đông Thần Hạo nhíu mày, quát to: “Trời đất bao la, bây giờ ở Đông Thần ta là lớn nhất, sợ cái gì chứ?”
Đông Thần Thanh Vân thở dài. Người trước mặt nàng, dù sao vẫn là một tiểu hài tử chưa lớn.
Hắn có dã tâm rất lớn, thủ đoạn cũng có thừa, có khí phách trời cho, nhưng lại không có nhân đức, không có trái tim.
Mà từ trước đến nay hắn cũng không cần đến nó. Nếu có chiến tranh, vậy dân chúng làm sao bây giờ? Hắn không nhìn thấy những gian nan trước mắt mà chỉ nghĩ đến kết quả tốt đẹp trong tương lai. Đó chính là chỗ thiếu hụt lớn nhất của nam tử này.
Hắn như vậy, có thể thắng sao?
Đông Thần Thanh Vân cười hỏi hắn: “Đông Thần Hạo, ngươi đã chọn được Hoàng Hậu chưa?”
Đông Thần Hạo gật đầu, đôi mắt híp lại thành một đường nguy hiểm.
“Đông Thần Thanh Vân, chẳng phải ngươi cũng biết nàng sao? Hoàng hậu của ta sẽ là nữ nhân tên là Mai Vũ kia.”
“Ồ… Nàng ấy không phải tiểu thư khuê các, sẽ không thể giúp ngươi về mặt chính trị được, lại càng không biết ơn ngươi, vậy tại sao không phải nàng thì không được?”
Đông Thần Hạo lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết là không phải nàng thì không được.”
Đối với nữ nhân kia, hắn có một sự cố chấp đến khó hiểu.
Không phải là nhu cầu của cơ thể, mà là khát vọng từ tâm hồn. Dù hắn đã cùng ngủ với trăm ngàn phi tử, nhưng Đông Thần Hạo vẫn không có tình cảm nào chân thật như thế. Cảm giác đó giống như bọt nước vậy, lúc nào cũng có thể vỡ tan ra. Gương mặt của các phi tử, thân thể của các nàng, hắn đều không thể nhớ được. Chỉ riêng nữ tử kia, chỉ gặp và tiếp xúc với nàng vài lần nhưng nhiệt độ cơ thể nàng, từng nụ cười, từng biểu cảm nàng dành cho hắn, hắn đều nhớ rất rõ.
Trong lòng hắn có một đáp án rất rõ ràng: Không phải nàng thì không được.
Nhìn vào mắt hắn, trong lòng Đông Thần Thanh Vân xuất hiện một mưu kế.
Không phải nàng thì không được à?
Người ta nói, trên thế gian này, chỉ có một loại tình cảm là ngươi không thể nào tìm được nguyên nhân. Đó chính là tình yêu.
Chắc là Đông Thần Hạo đã yêu nàng ấy rồi.
Ha ha, cũng đúng. Nữ nhân như vậy ai mà lại không thích?
Đưa tay sờ ngọc bội hồ điệp treo ở thắt lưng, nàng tin chắc rằng nữ tử kia nhất định cũng đang đeo một cái như vậy.
Nàng nghĩ, có lẽ, cũng chỉ có nữ nhân kia mới có thể ngăn được nam nhân này.
“Đông Thần Hạo, ngươi có muốn thử đánh cược một lần hay không?” Đông Thần Thanh Vân bình tĩnh hỏi hắn.
Đông Thần Hạo nhìn nàng, tóc trên trán nàng rủ xuống, che đi đôi mắt đầy hưng phấn. Dle^n đ@/ Le^ qUý Đ@n
Nàng đã sớm muốn rửa sạch sỉ nhục trước kia rồi.
“Đông Thần Thanh Vân, ngươi muốn cược cái gì?”
“Ta cá ngươi nhất định không lấy được Mai Vũ.”
Bốn phía đột nhiên im lặng, trong Phật đường, sương khói lượn lờ.
“Ngươi nên biết là Mai Vũ đã quên An Thiếu Hàn rồi.” Đông Thần Hạo ngồi thẳng lên, đối mặt với nàng, nói.
Đông Thần Thanh Vân mỉm cười, đáp: “Đúng, ta biết.”
“Ngươi cũng nên biết, thiếu đi An Thiếu Hàn, bên cạnh nàng chẳng còn ai có thể đối đầu với ta.” Đông Thần Hạo lại nói.
“Ừ, cái này ta cũng biết rõ.” Đông Thần Thanh Vân gật đầu, trả lời.
Đúng, nàng biết tất cả, nhưng như vậy thì đã sao?
“Vậy tại sao ngươi còn muốn cá cược với ta, còn dùng khẩu khí đó? Ngươi quên rằng chính ngươi đã thất bại thế nào rồi à?” Đông Thần Hạo hỏi.
Nếu đây là ván bài cách biệt quá xa thì Đông Thần Hạo hắn không cần trận thắng này.
Đông Thần Thanh Vân nở nụ cười, từ khóe mắt đến đuôi mày đều mang đầy nét tự tin.
Hắn nhớ lần cuối nàng cười tươi như thế này là vào năm kia, khi đó nàng đại biểu cho tất cả hài tử trong Hoàng thất, làm bạn với Phụ hoàng, lúc đối mặt với ngàn vạn dân chúng, nàng đã cười như thế.
Hắn nhớ rõ ngày đó, cả đám hài tử đều ở đó nhưng phụ hoàng chỉ dẫn mình nàng đi.
Dẫn nàng đến trước mặt dân chúng, Phụ hoàng nói: “Thanh Vân, nói một câu đi.”
Khi đó, nàng bước đến trước mặt người dân, nở nụ cười vô cùng tự tin.
Nàng nói: “Hỡi con dân của Đông Thần, ta là quận chúa Đông Thần Thanh Vân của mọi người, ta đại biểu cho tất cả những người trong Hoàng thất của Đông Thần hứa với mọi người rằng Hoàng thất Đông Thần sẽ mang đến cho mọi người hưng thịnh, phồn vinh.”
Sau khi nàng nói xong, xung quanh đột nhiên trầm lặng, rồi tiếng hoan hô bùng lên.
Tất cả đều hô to: “Thanh Vân Quận chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Mẫu hậu đã kéo tay hắn, nói: “Hạo, ngươi xem, Thanh Vân đúng là niềm tự hào của Hoàng thất chúng ta.”
Những rung động ngày đó, hiện lên rõ ràng ngay trước mắt.
Đúng thế, sau lưng nữ nhân nhìn như bình thường này lại có một lực lượng cường đại. Khi nàng lộ ra nụ cười như vậy, hắn không thể không xem nàng là một đối thủ chân chính.
Nàng nói: “Đông Thần Hạo, sự tự tin của ta đến từ chính nữ nhân kia, ta tin chắc nàng sẽ không chọn ngươi.”
Lửa giận bốc lên, Đông Thần Hạo vốn muốn thuyết phục nàng liên thủ với hắn để đoạt lấy thiên hạ, nhưng bây giờ, tất cả những thứ đó hắn đều vứt ra sau đầu.
“Được! Đông Thần Thanh Vân, ta cược với ngươi một lần, Ta sẽ lập tức cho quân ồ ạt tiến công Tây Thự. Ta không tin thiên hạ này là của ta mà nữ nhân kia lại không phải của ta.” Đông Thần Hạo đứng lên, nói.
“Nếu ngươi thua, không được gây chiến Tây Thự nữa.”
“Được! Ta đồng ý. Nhưng nếu ta thắng, ngươi phải giúp ta đoạt lấy cả thiên hạ này.”
“Một lời đã định.” Đông Thần Thanh Vân cũng đứng lên, xòe bàn tay ra.
Đông Thần Hạo nhìn chằm chằm nàng rồi cũng xòe tay ra, đập tay với nàng.
“Một lời đã định.” Nói rồi Đông Thần Hạo đứng dậy, bước ra ngoài.
Đông Thần Thanh Vân nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng xao động, dường như đang hy vọng thắng lợi.
Đông Thần Hạo, chúng ta đã đập tay ước định. Lúc nào thì ngươi mới nhận ra từ khi ngươi đập tay với ta, ngươi đã thua hết ba phần đây?
Trong tình yêu, ai yêu người kia trước là kẻ thua. Trong tình yêu, ngươi yêu, nàng không yêu, ngươi chắc chắn thua.
An Thiếu Hàn và Mai Vũ, Mai Vũ và đám người kia là vướng mắc mà ngươi không thể vượt qua.
Ngươi cũng biết, nếu như muốn hoàn toàn có được nữ nhân kia là điều không có thể.
“Đông Thần Hạo trở thành Hoàng Đế rồi.” Lúc Mục Vô Ca mang tin tức này đến cho Mai Vũ là lúc nàng đang tận hưởng một buổi sáng tốt lành, trong tay nàng đang cầm cái bánh bao ăn ngon lành, nghe tin này xong không cẩn thận mắc nghẹn luôn.
Sau một lúc lâu đau khổ nuốt xuống, đôi mắt Mai Vũ trừng to lên như cái chuông đồng.
“Không phải chứ! Cái tên cuồng KHỎA THÂN, thích giả làm nữ nhân kia mà lại thành Hoàng Đế rồi hả?” Mai Vũ kinh ngạc la to.
Nàng có thể cảm thấy được, việc này đối với cả Đông Thần và Tây Thự là một kiếp nạn lớn.
Ôi~ nên ra ngoài truyền bá thông tin một phen: Hoàng Đế Đông Thần là một tên BIẾN THÁI chết thiệt!
Tạ Vãn Phong liếc nhìn nàng, sau đó lấy một cái bánh bao lớn nhét vào miệng nàng.
Còn hỏi tại sao ư, người ta vốn được chọn làm Hoàng Đế, có gì mà phải kinh ngạc?
Mai Vũ liếc ngược lại hắn rồi trừng to mắt ngồi xuống.
Ờ, cũng đúng, dù sao cũng là chuyện cách đây rất xa, nghe qua, kinh ngạc một chút rồi thôi.
Mai Vũ ăn bánh bao, nói với Mục Vô Ca: “Thôi, Vô Ca, nói chút chuyện giang hồ đi. Đông Thần cách chúng ta rất xa. Nói chuyện trước mắt đi.”
Mục Vô Ca nâng má, suy nghĩ rồi lại bày ra vẻ mặt hưng phấn: “Đúng rồi, đúng rồi. Ta nghe nói gần đây trên giang hồ xuất hiện một quái nhân.”
Mai Vũ và Liễu Hành Vân nhìn nhau, mở to mắt hứng phấn nhào tới trước mặt hắn, hỏi: “Quái nhân gì? Quái nhân nào?”
Khóe miệng Tạ Vãn Phong co rút lại.
Các ngươi đã rất kì quái rồi, đừng trêu chọc thêm sinh vật kì quái nào nữa có được không? /iễ/ đ@/ lê qUý Đ@n
Hoa Tử Nguyệt phe phẩy cây quạt trong tay, cười với Tạ Vãn Phong: “Lại là quái nhân, cứ hễ nghe thấy từ quái nhân là ta lại có dự cảm xấu.”
Tạ Vãn Phong gật đầu.
Không sai! Đi theo Mai Vũ hắn gặp hết quái nhân này đến quái nhân khác nha!
“À, ta nghe nói trên giang hồ xuất hiện một tên mỹ nam tóc bạc, mắt tím đó. Hắn vừa xuất hiện đã làm mê đắm hàng vạn hiệp nữ. Vô cùng có sức quyến rũ nha. Nhưng người này rất quái lạ, dường như cả ngày không làm gì cả, chỉ ngao du khắp nơi, ha ha, đúng là một quái nhân mà.”
Lần này tới khóe miệng Mai Vũ lên cơn co giật. Tóc bạc? Mắt tím?
Tại sao nàng lại có dự cảm xấu đây?