Tàng Long Đỉnh

Chương 23: Huyết Kiếp Thủ Xuất Hiện - Huyết Thù Trả Thù Từ Đây




Bọn Qúa Nam Bình cả ba tợ hồ như không thể ngờ tới kẻ họ muốn tìm lại ẩn ngay trên mỏm núi, nghe tiếng cười đều sửng người, chỉ trong cái chớp mắt chưa kịp thóai lùi một thốn, đã thấy Đồng Thiên Kỳ đỉnh lập hiên ngang ngay trước cửa động cách ngoài năm xích.

Đưa ánh mắt lãnh bạo lướt nhìn ba khuôn mặt đang từ từ trấn định lại sau chút kinh hãi, Đồng Thiên Kỳ cười nhạt lớn tiếng:

- Qúa Nam Bình, lần đầu tiên Đồng mỗ gặp ngươi là lần ngươi cười đắc ý khi giữ lý Đồng gia, thật không ngờ lần thứ hai gặp ngươi lại là lúc ngươi phải chịu người của Đồng gia xử trí !

Lời nói lãnh bạo, thần sắc thản nhiên khiến người nghe thật khó tin, thế nhưng với Qúa Nam Bình thì nghe mà lạnh run lên trong lòng. Bởi vì lão thầm hiểu Đồng Thiên Kỳ lúc hạ thủ càng bình tĩnh lãnh bạo bao nhiều thì hiểm độc bấy nhiêu. Lão bất tri bất giác thoái lùi mấy bước, xem ra đã không còn tí gì là sức phản kháng.

Lão già họ Lưu hít vào một hơi sâu trấn định tính thần nói :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi đã biết chuyện Qúa huynh gia nhập Cửu U Đảo rồi chứ?

Lão phu nghĩ rằng Đồng tiểu huynh không nên gây thêm hận thù.

Đồng Thiên Kỳ quét ánh mắt lạnh lùng lên mặt lão già :

- Phải chăng tôn giá vì an nguy tính mệnh của mình mới nghi ra câu này?

Lão già họ Lưu chừng như tự tin, cười nói :

- Ba đối một, xem ra bọn lão phu an toàn hơn Đồng hiểu huynh !

Đồng Thiên Kỳ ném ánh mắt khinh bỉ lên mặt lão già :

- Vậy thì tôn giá cứ chờ mà xem !

Nói rồi không đả động gì đến lão ta nữa, quay nhìn Qúa Nam Bình tiếp :

- Họ Qúa kìa, Đồng mồ sẽ xử trí ngươi thế nào hẳn ngươi đã biết? Đây là giờ phút ngươi tranh sống !

Cuối câu giọng lạnh lùng như băng khiến người nghe rùng mình, rồi từ từ cử bộ đi hướng về Qúa Nam Bình.

Qúa Nam Bình không Lự chủ, chân cứ thoái lùi theo từng bước tiến của Đồng Thiên Kỳ. Hắc Thần đứng bên khứng người không biết nói thế nào. Bọn họ cả hai đều đã nếm qua công lực của Đồng Thiên Kỳ tự hiểu không phải là đối thủ của chàng.

Lão già họ Lưu công lực so với Hắc Thần cũng chẳng hơn kém gì có điều lão ta chưa từng chạm phải Đồng Thiên Kỳ, hơn nữa trong lòng lão đã có tính toán cho nên mới bình tĩnh cười nhạt nói :

- Đồng Thiên Kỳ thực ra ngươi đã quyết thế sao?.

Đồng Thiên Kỳ không để mắt nhìn đến lão ta, lạnh giọng :

- Giả sử tôn giá là nhân vật có hạng, thì cứ đến làm Đồng mỗ thay đổi ý định Vừa nói chân tiếp tục tiến lên trước ba bước.. Qúa Nam bình ngược lại theo bản năng cứ thoái lui sau theo bước chân của chàng, cự ly không đổi nhưng vị trí giờ đã đổi. Đồng Thiên Kỳ cách lão già họ Lưu chỉ còn không đầy ba xích. Thái độ lãnh mạn và ngôn từ đầy vẻ mỉa mai khinh bỉ của Đồng Thiên Kỳ đã khiến lão già họ Lưu phẫn khí, ánh mắt lão không ngừng chăm nhìn theo từng bước chân của chàng, đồng thời sát cơ theo đó cũng dâng lên.

Đồng Thiên Kỳ, mắt thì vẫn không ngừng chăm chú nhìn Qúa Nam Bình, buông giọng lạnh lùng :

- Họ Qúa kia dám làm dám chịu, ngươi sao không tỏ ra khí phách một chút hử?

Nói đến đó đã tiếp tục bước lên thêm hai bước, đột nhiên từ bên cạnh giọng lão già họ Lưu quát lớn:

- Tiểu tử, lão phu lấy mạng ngươi !

Lời chưa dứt, cuồng phong đã đến trước người Đồng Thiên Kỳ.

Qúa Nam Bình từ nãy giờ chỉ tâm tìm kế thoát thân, lúc này vừa thấy vậy liền chớp lấy thời cơ, tung người phóng xuống chân vách núi. Chỉ cần Đồng Thiền Kỳ bận tay chống đòn với họ Lưu vài chiêu thì lão ta có thể thoát thân an toàn rồi. Nào ngờ sự tình vượt la ngoài sức tính của lão ta, đồng thời cũng ra ngoại sự tính của lão già họ Lưu, thân hình Đồng Thiên Kỳ tợ như làn khói thoảng nhẹ lên không vừa khéo tránh một chưởng của lão già họ Lưu, rối tợ phi tinh bám sát bên người Qúa Nam Bình xuống chân vách núi.

Khoảng cách chỉ chưa đầy hai xích, một chưởng dành ra vừa nhanh vừa mạnh, vậy mà vẫn rơi vào khoảng không khiến lão già họ Lưu nhất thời khựng người. Khi hiểu ra mọi chuyện, vội la lớn :

- Chúng ta truy theo xuống chân núi!

Dứt lời cả người cũng đã phóng theo. Hắc Thần thấy tình thế sắc mặt biến đổi liên tục, nhưng nghĩ một mình cũng khó toàn mạng trở về hay là ba người hợp lại quyết đấu với Đồng Thiên Kỳ vẫn còn hơn. Vừa nghĩ vậy, cũng tung người bay xuống chân mỏm núi. Cả bọn trước sau chỉ là thời gian cái chớp mắt mà thôi.

Qúa Nam Bình vốn cắm đầu mà chạy nên không hay biết gì, trong lòng mừng rơn vì vừa đắc kế thoát thân Nào ngờ mũi chân vừa chạm đất đã nghe cái giọng lạnh lùng chết người kia vang lên bên tai:

- Qúa Nam Bình, thế gian đã hết đất ngươi dừng chân rồi.

Nỗi vui khấp khởi chưa tròn mặt đã nhăn nhúm vì khiếp sợ, tuy nhận ra giọng Đồng Thiên Kỳ, chân vừa chạm đất định phóng lên trở lại thoát thân, nhưng không còn kịp. Trong cơn hớt hãi chỉ kịp nhìn thấy bóng Đồng Thiên Kỳ đứng sừng sững hiên ngang chặn ngay trước mặt, lão khiếp đảm nhào người ra sau...

"Bình" một tiếng, không ngờ cả người chạm phải vách đá dựng đứng lăn nhào xuống, vừa khéo bổ ngay trước mặt Đồng Thiên Kỳ chỉ thấy cách chừng bốn xích “Thiên La Kiếm” Qúa Nam Bình va vào vách núi nên lưng, hơi ê đau, theo bản năng “chó cùng đường”, lão vụt đứng lên song chưởng án trước. ngực, vận thập thành chân lực chờ đợi, miệng thét lớn :

- Đồng Thiên Kỳ, có giỏi vào đi - Hừ Qúa Nam Bình cứ nghĩ xem chỉ sau một khắc nữa ngươi sẽ nhận lấy, khổ đau như thế nào?

Vừa lúc ấy, lão già họ lưu và Hắc Thần cũng xuống tới chân mỏm núi, cùng với Qúa Nam Bình tạo thành thế chân vạc, vây Đồng Thiên Kỳ vào giữa.

Lão già họ Lưu vừa chạm đất. đã lạnh giọng nói vẻ khinh thị :

- Họ Đồng kia, thực trăm nghe không bằng một thấy, lão phu khen cho tốc độ tháo chạy của ngươi.

Đồng Thiên Kỳ không quay đầu lại lạnh lùng nói :

- Tôn giá công lực không kém Hắc Thần, hẳn cũng là nhân vật thành danh trên giang hồ?

Lão già họ Lưu thoáng chút ngạc nhiên. nhưng rồi cười nhạt đáp :

- "Phá Thiên Chưởng” Lưu Hoa này đã được Đồng Thiên Kỳ ngươi khen tưởng cũng đã là tam sinh hữu hạnh. hắc hắc...Đồng Thiên Kỳ, ba chúng ta hợp lực, ngươi tự nhận thấy thắng thua thế nào?

Đồng Thiên Kỳ không đáp chỉ hỏi:

- Tôn giá là lão nhị trong "Mạc Bắc Song sát"?

Phá Thiên Chưởng sa sầm nét mặt cười gằn :

- Có lẽ đây không phải là lần đầu ngươi nghe đến bỉ danh này?

- Hừ vòi tôn giá có lẽ nghĩ rằng thuộc hàng có hạng trong võ lâm, thế nhưng trong mắt Đồng mỗ thì...

Phá Thiên Chưởng vừa nghe đến đó biết lời tiếp theo của chàng không hay ho gì.

Đúng như Đồng Thiên Kỳ nói, lão là người tự phụ cho mình thuộc hàng thặng thừa trên võ lâm nên vừa nghe đến đó đã vội lớn tiếng cắt ngang :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi vọng ngôn loạn ngữ, không thấy sớm lắm sao?

- Đồng mỗ cảm thấy đây không phải là lúc vọng ngôn loạn ngữ, đắc ý có lẽ đã chậm. Họ Lưu kia ngươi đã nhiều lời lắm rồi đấy !

Nói rồi từ từ tiến lên phía “Thiên La Kiếm".

Phá Thiên Chưởng đưa mắt nhìn quanh một vòng đột nhiên phi thân đến ngay sau lưng Đồng Thiên Kỳ cách chừng ba xích ngửa mặt cười cuồng ngạo :

- Hắc hắc... Lão phu ngược lại cảm thấy đắc ý lắm lắm Lời nói tuy bình thản thế nhưng lão họ Lưu đã ngầm vận chân lực đề đặt trước ngực chừng như nghĩ chuẩn bị cùng với hai người kia liên thủ ứng chiến. Vạn nhất không đấu nổi lúc đó thì.. Đồng Thiên Kỳ vẫn thần sắc lạnh lùng, không quay đầu lại, nói :

- Tôn giá có lẽ đang mộng du Lời này quá biểu bạch thái độ khinh bỉ của chàng. Phá Thiên chưởng tợ như giận cực độ song chưởng đột nhiên tung ra nhằm ngay trọng huyệt trên lưng chàng đánh tới.

Cuồng phong rít lên nghe sởn óc. Đồng Thiên Kỳ quay phắt người lại giọng trầm lanh như băng :

- Tôn giá đã quyết xuất thủ?

Trong câu nói song chưởng với tốc độ ra chiêu nhanh kinh người, loáng cái chỉ thấy ẩn hiện quanh người chàng những con tiểu long tàng vân...

Không riêng gì bản thân Phá Thiên Chưởng, mà bọn Qúa Nam Bình và Hắc Thần cũng không kịp nhận được Đồng Thiên Kỳ xuất Chưởng thế nào. Duy nhất bọn họ kịp thấy là hiện tượng hư ảo Tiềm long tàng vân mà người trong giang hồ thường đồn đại Phá Thiên Chưởng ra tay tập kích trước không ngờ lần đầu tiên trong đời chứng kiên hiện tượng hư ảo này, khựng người thất thanh la lên đầy khiếp hãi.

- Tiềm Long Chưởng... Các ngươi nhanh tiến vào...

Miệng la, tay thâu chưởng, người bổ nhào về sau, hiển nhiên mượn thế xuyên sơn thoát thân để tránh một chưởng tuyệt học huyền bí này.

Môi hớ răng lạnh, bọn Qúa Nam Bình không nghĩ gì thêm, vừa nghe vậy lập tức đồng thời vung chưởng xông vào tấn công Đồng Thiên Kỳ.

Phá Thiên Chưởng phản ứng chẳng phải không nhanh, thế nhưng ra chưởng đầu tiên nên thâu chưởng lại tránh đòn thì thế nào cũng chậm hơn bị phản công. Gần như đồng thời cùng lúc bọn Qúa Nam Bình tấn công vào thì chỉ nghe thấy tiếng rú thảm của Phá Thiên Chưởng, ngay giữa huyệt Ấn Đường trên trán tím đỏ hình một con tiểu long, thân hình đổ xuống lăn thêm mấy vòng nữa mới tuyệt mệnh.

Lại nói, chưởng lực của Qúa Nam Bình và Hắc Thần cùng hợp lại quả mạnh vượt hẳn chưởng lực của Phá Thiên Chương, cuồn cuộn trong hai luồn chưởng lực cát chạy đá bay.

Trong sát na nhỏ đó, đôi mắt Đồng Thiên Kỳ đã hằn tia tử khí, đồng thời giữa huyệt mi tâm ửng đỏ lên như máu, tay chưởng vòng nhanh thành nhất chỉ giọng rít qua kẽ răng :

- Vạn Lý Du long.

Cùng tiếng quát là chưởng ảnh tiếp hiện chộp vào người Hắc Thần. Hắc Thần vốn đã nghĩ chuyện độc thân thoát không nổi, nên mới dốc lực nhảy vào cứu Phá Thiên Chưởng, cũng chính là tự cứu mình. Khí thế đang hùng hổ, bỗng nghe tiếng rú xé tai thảm thiết của Phá Thiên Chưởng thì tâm thần rúng động, dù chỉ là trong tích tắc nhưng cũng đủ làm nhụt khí chiến đấu. Khi tỉnh trí lại thì người đã sát trước mặt Đồng Thiên Kỳ, vừa thoáng thấy ảo ảnh tiểu long trong bóng chưởng thì rú lên :

- Tiềm long...

Chưởng ảnh tan biến theo tiếng tắc, nghẹn trong họng lão, cả người đổ ngửa trên đất, cũng như Phá Thiên Chưởng một dấu tiểu long hằn tím trên huyệt Ấn Đường chết tốt.

Gần như cùng lúc với tiếng kêu thảm của Hắc Thần. Đồng Thiên Kỳ theo phản xạ né người lách ra bên phải ba bô.... "soạt" một tiếng khô khan vang lên, lưng chàng cảm thấy có chút buốt rát. Trong tay Qúa Nam Bình là một mảnh vải áo trắng dính tí máu đó chính là môn trảo lão ta vừa đánh sướt người Đồng Thiên Kỳ.

Qúa Nam Bình thực không ngờ Đồng Thiên Kỳ chớp mắt ra chiêu đánh chết hai cao thủ mà lại kịp tránh một chưởng của lão trong nháy mắt. Tuy là chộp rách áo của chàng, thế nhưng thương thế không dủ làm Đồng Thiên Kỳ trở ngại.

Giờ đây vừa thấy Đồng Thiên Kỳ vuột khỏi nguy hiểm, lão ta bỗng nghĩ đến tính mạng của mình quá mỏng manh, lại thấy hai cái chết thảm của đồng bọn, bất giác quay người định thoát chạy.

Nhưng Đồng Thiên Kỳ như một chiếc bóng ập đến chắn lối lão ta, mắt đổ ngầu long lên vì thù hận, đôi môi mấp máy như định nói gì...

Chính lúc ấy, từ trên đoạn vách núi thứ hai xuất hiện một lão già, mắt nhìn thấy hai cái chết của bọn Hắc Thần tợ hồ như vô cùng căm phẫn, định nhún mình phóng xuống. Nhưng vừa lúc ấy bên cạnh lại xuất hiện thêm một lão già thứ hai, kịp cản lại :

- Đại ca nhỏ không nhịn hỏng mất đại mưu Giọng người này rất quen, chính là “Kiêu Trung Hồ” Cổ Tâm Dật.

Lão già kia thần sắc đã hơi định lại, lạnh lùng gật đầu rồi cùng với Cổ Tâm Dật ẩn thân vào lại sau vách đá Dưới chân mỏm núi song phương nhìn nhau tinh thần phấn kích căng thẳng cho nên nhất thời không phát hiện trên mỏm đá còn có người.

Đồng Thiên Kỳ nhìn xoáy vào đôi mắt chứa đầy hoảng loạn của Qúa Nam Bình, giọng lạnh lẽo như vọng về từ cõi chết.

- Qúa Nam Bình, bọn chúng chỉ sớm hơn ngươi một tí mà thôi, nhưng ngược lại thì hạnh vận hơn ngươi nhiều vì chúng chết quá nhanh !

Dứt lời, bước chân nặng trịch di động về phía Qúa Nam Bình, sát khí đằng đằng như tỏa trùm hết cả người lão Qúa Nam Bình đôi mất kinh hoảng nhìn chăm những thay đổi trên mặt của Đồng Thiên Kỳ như phán đoán cái chết của mình như thế nào, thế nhưng chừng như lão còn luyến tiếc cuộc sống, nên cố nuốt nước miếng đắng nghẹn trong họng nói :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi... lẽ nào đổ hết món nợ đó lên đầu lão phu?

Có lẽ lão ta định kéo thêm kẻ khác vào cuộc để đánh đổi bớt nỗi đau khổ.

- Đồng mỗ thừa biết ngươi không đủ tư cách chủ trì âm mưu năm xưa. nhưng...

Thiên La Kiếm sợ Đồng Thiên Kỳ buông lời dứt tuyệt, vội nói :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi biết rồi thì tốt, lão phu năm xưa đã bị người ta lợi dụng.

- Hừ Đồng mỗ cũng biết người lợi dụng ngươi là ai !

Nghe giọng nói lạnh băng không hề thay đổi, "Thiên La Kiến" run lên trong lòng, nhưng vẫn tìm cách lập công đáp vội:

- Ngươi nói là ai?

- Trong Nhật Nguyệt Bang, tôn giá nhậm chức Mai Đảo chủ. Qúa Nam Bình, há ngươi tường Đồng mỗ không biết do đâu ngươi có được chức này hay sao?

- Lão phu đương nhiên hiểu ngươi biết được Nhật Nguyệt Bang là một trong những hung thủ diệt gia thân, thế nhưng ngươi còn biết có thêm nhân vật nào khác cũng tham gia trong chuyện này chứ?

Đồng Thiên Kỳ hơi giật mình trong lòng, chàng thực không ngờ trong chuyện gia thân chàng bị tận diệt, ngoài người của Nhật Nguyệt Bang ra lại còn phái khác dính tay.

Thế nhưng trong lòng chàng đã quyết xử trí đầu tiên chính là Qúa Nam Bình, cho nên cười lạnh nói :

- Qúa Nam Bình, ngươi định hiến công với Đồng mỗ đó ư?

- Hà, lão phu chấp nhận bại dưới ngựa, thế nhưng ngươi nên hiểu rằng ngoài lão phu ra tuyệt đối không còn ai có thể nói cho ngươi biết chủ hung về thảm sát gia thân ngươi, ngoài Nhật Nguyệt Bang ra là ai?

Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười nhạt:

- Điều kiện là Đồng mỗ tha mạng cho ngươi chứ gì?

Qúa Nam Bình khấp khởi trong lòng, nhưng lão là cáo già nên không để lộ ra sắc mặt, cười điềm nhiên nói :

- Đồng Thiên Kỳ, không phải là ngươi tha mạng cho lão phu, mà là ngoài lão phu ra ngươi vĩnh viễn không bao giờ rửa hết huyết hải thâm thù kia !

Lão nói rất tự nhiên bình thản, không còn vẻ khiếp sợ hốt hoảng ban đầu.

- À, nói như vậy thì Đồng mỗ không thể không hợp tác với tôn giá.

- Ừm, có lẽ ngươi không còn cách nào khác !

Trên huyệt mi tâm của chàng đột nhiên ửng lên như máu, khóe môi hiện nụ cười tàn khốc, từng tiếng thốt ra khóe miệng như được rít qua kẽ răng :

- Qúa Nam Bình, đã sáu năm Đồng mỗ chờ đợi cái ngày hôm nay. Năm xưa ngươi đã không gớm tay khi lột da buột vào cổ người, giờ đây đôi tay Huyết Kiếp Thủ này cũng sẽ lột da ngươi rồi buộc lên cổ ngươi, khi mặt trời lên cao, da khô teo lại, thừ xem ngươi nếm mùi đau khổ đó như thế này !

Qúa Nam Bình không ngờ Đồng Thiên Kỳ gạt phăng sự hợp tác, đồng thời kiên quyết hành hạ lão như năm xưa lão đã hành hạ cha chàng. Bất giác khiến lão chết lặng người, gai óc sởn lên toàn thân.

Đồng Thiên Kỳ từng bước nặng như núi chậm tiến đến trước mặt Qúa Nam Bình, khi chi còn cách chừng ba xịch thì chàng dừng lại, lạnh giọng nói :

- Qúa Nam Bình, ngươi còn một cơ hội kháng cự cuối cùng Tợ như nghe đến câu này mới sực tỉnh, Qúa Nam Bình như chạm phải lửa giật nẩy người thoái về sau đến năm xích, miệng la toáng lên :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi không nên qúa áp bức người?

- Hừ Đồng mỗ nói rồi. Ngươi còn một cơ hội kháng cự.

Nói rồi chân tiếp tục cất bước tiến tới, huyệt mi tâm giờ đã đỏ ửng như rỉ máu.

Qúa Nam Bình mặt cứ giật giật liên hồi, lão đã vô phương trấn định lại nỗi sợ hãi trong lòng thất thanh la lớn :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi không nên bức lão phu đến đường cùng !

- Họ Qúa kia, nếu như ngươi không chịu thúc thủ chịu trói, thì đây là lúc ngươi động thủ.

“Thiên La Kiếm" rơi vào tình thế ngặt nghèo. Chạy? Lão biết không thể nào thoát nổi bàn tay Huyết Kiếp Thủ của Đồng Thiên Kỳ. Thúc thủ chịu trói thì lão mường tượng ra phải nhận lấy sự khổ đau như thế nào. Bất giác lửa căm phẫn trỗi dậy, trong đôi mắt hằn sát quang, lão ngầm đề tụ chân khí vào song chưởng thủ trước ngực, không thoái lùi nữa.

Đồng Thiên Kỳ nhìn thấy thế chỉ nhếch mép cười khinh bỉ, chân vẫn tiếp tục bước lên. Bốn bề lặng ngắt, không khí trở nên khẩn trương căng thẳng đến ngột ngạt.

Khoảng cách giữa song phương từ từ còn năm xích, rồi bốn xích, ba xích, hai xích... đột nhiên "Thiên La Kiếm” như nước vỡ bờ, thét lớn :

- Một ngươi chết, hai ta chết !

Chưa dứt lời đã thấy kiếm ảnh loang loáng phóng đến trước ngực Đồng Thiên Kỳ, tay tụ khí định xuất chưởng, nhưng lại công bầng kiếm. Từ ra kiếm xuất đòn, nhanh không tưởng, quả không hổ danh. "Thiên La Kiếm".

Đồng Thiên Kỳ thái độ lãnh bạo,đàm nhiên, nhưng thực ra trước con cáo già ma mãnh, mà công lực cũng không kém như Qúa Nam Bình, thì chàng đã có sự chuẩn bị.

Nên khi vừa nghe tiếng thét đầu tiên của Qúa Nam Bình, thì một cái vung tay nhẹ, trong luồng chưởng phong đã thấy ẩn hiện ảo ảnh tiểu long.

Cự ly giữa họ chỉ chưa dầy hai xích, cho nên thắng bại sinh tử tiên quyết vẫn là nhanh chậm. Nên bên kiếm bên chưởng, nhoáng cái như là ánh chớp đầu giông, quyện vào nhau chưa đầy tích tắc "K.o.o.n.g" một tiếng, kiếm ảnh chưởng phong theo tiếng vang khô khan đó biến mất, đồng thời một vệt sáng văng xa ra ngoài rồi lọt tỏm xuống biển. Cổ tay trái của "Thiên La Kiếm" Qúa Nam Bình đã nằm gọn trong tay phải của Đồng Thiên Kỳ.

Trời không nắng lắm, vậy mà trên khuôn mặt vốn đã già giờ càng già hơn của Qúa Nam Bình, từng giọt mồ hôi theo nhau như xâu chuỗi đứt dây rơi lả chả.

Đồng Thiên Kỳ mặt đanh lại, giọng lạnh băng băng :

- Qúa Nam Bình. giờ đền tội của ngươi bắt đầu !

Dứt lời, tay phải vừa vặn vừa nhấc cao, đồng thời tay trái xuất chỉ điểm đúng huyệt Cực tuyên ngay dưới nách, chỉ nghe Qúa Nam Bình rú lên một tràng thảm thiết, tay trái thõng xuôi xuống như hoàn toàn bị phế bỏ.

- Đây chỉ mới là cánh tay ngươi xé vạt áo ta, còn cánh tay kia mới chính là cánh tay hạ độc thủ với người thân của ta.

Dứt lời, nhanh như chớp chộp tiếp cánh tay phải của Qúa Nam Bình.

Qúa Nam Bình cơn đau chưa dứt bị chộp tiếp cánh tay thứ hai thì mặt trắng không còn giọt máu, miệng la ối ối :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi... ngươi không còn nhân tính sao?...

- Ha ha hạ.. Nhân tính ! Qúa Nam Bình, ngươi có nhân tính sao? Ngươi bán đứng bạn, ngươi bán tri giao cho quỷ dữ, ngươi có nhân tinh ư? Đồng mỗ thực không ngờ ngươi còn nhớ ra hai chữ này!

Một tiếng khô khan vang lên, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết của Qúa Nam Bình, lần này cánh tay phải của lão không phải bị điểm huyệt phế bỏ, mà bị Đồng Thiên Kỳ dùng chưởng lực đánh gãy lìa đoạn tận vai. máu từ đó tuôn ra xối xả.

Qúa Nam Bình mặt méo mó không còn ra người nữa, mặc cho tiếng rên la của lão, Đồng Thiên Kỳ vẫn lạnh băng băng, tợ hồ như chưa hả cơn căm hận dồn nén sáu năm nay trong lòng chàng.

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi quá tàn độc ngươi không xứng là người của Đồng giạ..

- Ha ha hạ.. Đồng mỗ tàn độc, Đồng mỗ không xứng, nhưng Đồng mỗ đã vì những oan hồn thảm khốc Đồng gia mà báo thù !

Nói đến đó bao nhiêu hình ảnh tàn khốc sáu năm về trước mà gia đình chàng chịu lấy hiện lên mồn một trước mặt chàng, khiến sắc mặt chàng từ lạnh lẽo trắng xanh chuyển thành tim tái đến rợn người.. Qúa Nam Bình tuy vô cùng đau đớn, thế nhưng vừa ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của chàng, lão thầm hiểu màn hành hạ chưa tới hồi kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bất giác lết lùi về sau theo bản năng, la lớn :

- Đồng Thiên Kỳ, ta năm xưa đã không giết mị..

- Phải. nếu như năm xưa ngươi giết ta thì cũng không có ngày ngươi nhận lấy khổ đau như hôm nay. Hừ, có lẽ trời cao có mắt, để cho ngươi nếm lấy mùi tuyệt kỷ hành hình người mà do chính ngươi nghĩ ra !

Vừa nghe nói thế, các thớ thịt trên toàn thân Qúa Nam Bình giật bắn lên, thậm chí thiếu điều vãi ra cả quần, lão lấp bấp :

- Ngươi, ngươi... định làm...

- Phải, ngươi theo ta !

Không kịp để cho Qúa Nam Bình kịp nói tiếng thứ hai, Đồng Thiên Kỳ chộp lấy vai lão ta rồi tung người lên không, mang theo lão như chim ưng tha mồi lên đến bậc đá thứ hai trước miệng hang động - Qúa Nam Bình, ngươi còn nhớ chiếc thạch bàn của ngươi chứ?

Vừa nói chàng vừa lôi lão ta sền xệt vào trong hang, một tấm đá phẳng lỳ màu thời gian, bốn góc còn nguyên bốn cây sắt thô tháp bằng đầu ngón tay.

Chỉ bằng một cái dúi mạnh khiến cả người của Qúa Nam Bình bổ nhào nằm lên thạch bàn, đôi mắt lạnh lùng của Đồng Thiên Kỳ xoáy sâu vào đôi mắt khiếp hãi của đối phương, gằn giọng:

- Qúa Nam Bình, ngươi bị báo ứng !

Dứt lời, một tay đè mạnh vai lão ta xuống, tay kia dùng cây sắt cắm phập vào vai, lún sâu xuống thạch bàn đến cả thốn.

Mặc cho tiếng rú kinh hoàng của Qúa Nam Bình, chàng vẫn hành quyết lão ta dùng bốn cây sắt đóng người vào.

Lại nói trong lúc chàng vẫn để hết tâm trí vào việc hành xác Qúa Nam Bình, trả mối hận diệt gia năm thì sau lưng chàng hai bóng người từng bước nhẹ như ma đi quỷ chạy, tuyệt không phát ra tiếng động áp sát đến gần bên, vậy mà chàng vẫn không hề hay biết Nhưng sau khi chàng đóng đinh Qúa Nam Bình rồi, người vẫn chồm trên người lão ta chuẩn bị ra tay tiếp, đột nhiên phát hiện ở Qúa Nam Bình có khác lạ.

Vốn là lão ta bỗng ngừng bặt rên và trong ánh mắt đang thất thần hoảng loạn, bỗng nhiên ánh lên một tia hy vọng lẫn vui mừng.

Linh tính báo cho Đồng Thiên Kỳ biết sắp có biến sự, vừa nghĩ vậy quả nhiên khoảng sáng trước mặt loáng tối lại rồi sáng ra bình thường, rõ ràng là có bóng người vừa ở phía sau.

Đồng Thiên Kỳ nhanh như một tia chớp, vờ cúi xuống chộp cổ Qúa Nam Bình, nhưng mượn thế cuộn người nhanh chân nhào lộn ra phía trước...

“Bốp" một tiếng, kèm theo tiếng la dài cả người Qúa Nam Bình nẩy lên đau đớn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.