Mong ông trời sẽ thương hai người để cả hai có thể được sẽ ở bên cạnh nhau dài lâu, mặc cho ngoài kia có biết bao nhiêu bộn bề lo âu.
Tần Ngôn ôm chặt lấy Nhã Tịnh không để cô thoát khỏi mình.
“Anh đừng ôm như thế em không ngủ được.”
Tần Ngôn vùi đầu vào tóc của cô.
“Không ôm em không ngửi được mùi hương của em anh lại ngủ không ngon.”
Tần Ngôn bắt đầu giở trò xấu xa, bàn tay hư hỏng cứ sờ soạng khắp nơi trên người Nhã Tịnh, gương mặt của cô đỏ bừng bừng.
“Anh đừng có làm loạn, chân đang chấn thương đấy.”
Tần Ngôn gác chân của mình lên chân Nhã Tịnh.
“Chân bị chứ tay của anh vẫn có thể hoạt động được.”
Nhã Tịnh đánh nhẹ vào ngực anh.
“Ngủ đi, em không cãi nổi anh nữa rồi.”
Hơi thở của Tần Ngôn ngày càng dồn dập.
“Lúc nãy anh vẫn chưa đáp lại nụ hôn của em.”
Nhã Tịnh liền đẩy nhẹ anh ra.
“Không cần đâu.”
Vừa dứt lời đôi môi của cô đã bị anh nuốt trọn.
“Um um…”
Cô đánh vào ngực Tần Ngôn nhưng anh lại dùng tay giữ chặt lại, tiếp tục triền miên hôn lên môi cô, Nhã Tịnh như bị rút cạn linh hồn, cô không thể để anh càng quấy thêm nữa nên đã đẩy Tần Ngôn ra.
“Ngủ đi.”
Tần Ngôn vẫn chưa thoã mãn đã bị vợ từ chối, anh có hơi khó chịu.
“Em làm anh buồn đấy.”
Nhã Tịnh không muốn nghe những lời dẫn dụ đó thêm nữa nên đã quay lưng về phía anh.
“Mặc kệ anh em buồn ngủ.”
Anh vẫn không chịu an phận cứ ngọ ngậy khiến cho Nhã Tịnh khó chịu, cô ngồi phắt dậy.
“Anh đang làm gì vậy, sao không chính chắc một chút nào cả, bảo anh về nhà anh cũng không về ở lại đây thì cứ làm những chuyện xấu xa.”
Thì ra cô đang cảm thấy khó chịu khi anh cứ ôm một đóng công việc mà không chịu quay về nhà cùng mình.
Tần Ngôn ôm lấy cơ thể của Nhã Tịnh để cô nằm xuống gói đầu trên tay mình.
“Được rồi ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau quay về nhà để em tiện chăm sóc anh về những khoảng riêng tư khác.”
Nhã Tịnh hơi xấu hổ má hồng đỏ ửng lên cũng chỉ vì những lời nói của anh.
“Anh đúng là hết nói nổi.”
…
Ngày hôm sau hai người cùng nhau quay về nhà, Tần Ngôn di chuyển khó khăn nên lúc nào cũng phải có Nhã Tịnh đi bên cạnh, cô luôn là người chăm sóc anh mọi lúc mọi nơi, bây giờ Tần Ngôn mới biết bản thân đã lựa chọn đúng người rồi, lúc trước anh luôn tỏ thái độ không thích khi Nhã Tịnh đến gần, luôn lấy cô ra làm bia đỡ đạn mỗi khi mình tức giận. Bây giời anh cảm thấy rất áy náy vì những chuyện đã xảy ra.
Nhã Tịnh đang giúp anh đi vào nhà phòng tắm, cô ngồi xổm xuống cẩn thận đặt chân bị thương của Tần Ngôn ở một nơi không thể để thấm nước sẽ bị nhiễm trùng, rồi rất cẩn thận lau người cho Tần Ngôn, còn dùng khăn lau vội để nước không chảy xuống chỗ bị bó bột, Tần Ngôn luôn nhìn Nhã Tịnh bằng ánh mắt say đắm, anh không ngờ bản thân lại có được một cô vợ hoàn hảo đến như thế, vậy mà trước nay không biết trân trọng, còn làm cho Nhã Tịnh buồn và khóc vì mình rất nhiều.
Nhã Tịnh lau sạch cơ thể cho Tần Ngôn, lúc đầu cô còn thấy hơi ngại nhưng bây giờ đã quen dần rồi. Sau khi mặt quần áo giúp anh xong Nhã Tịnh lấy khăn lau tóc cho Tần Ngôn, anh có thể tự bản thân làm được tất cả nhưng lại tỏ vẻ không thể làm để Nhã Tịnh chăm sóc cho mình để được gần gũi với cô, bàn tay mền mại cẩn thận lau mái tóc còn ướt của Tần Ngôn, anh ngồi cô đứng vì chiều cao của hai người khá chênh lệch, đột nhiên Tần Ngôn vòng tay ôm lấy eo của Nhã Tịnh đầy âu yếm.
“Cám ơn em.”
Nhã Tịnh vẫn đang lau tóc cho anh vừa lên tiếng.
“Sao phải cám ơn, anh lại làm gì sai nữa à?”
Tần Ngôn thở dài vùi đầu vào ngực cô.
“Anh không dám nữa đâu, em đừng lấy chuyện đó ra giày vò anh nữa, Nhã Tịnh anh thật sự cảm thấy rất có lỗi với em, trước đây anh không tốt với em, làm cho em khóc để em ở nhà một mình, em vẫn không ghét bỏ anh ngược lại còn yêu thương chăm sóc anh.”
Nhã Tịnh thầm cười cô đẩy Tần Ngôn ra.
“Anh đang bày tỏ tình cảm với em sao, không cần phải áy náy đâu bây giờ chỉ cần anh đối xử với em tốt một chút, dành thời gian cho em một chút, lắng nghe những lời tâm sự của em, như thế em đã mãn nguyện lắm rồi, chúng ta đã quyết định bước đi cùng nhau trên cùng một con đường thì sự vị tha là thứ không thể thiếu, sau này có chuyện gì xảy ra em muốn mình sẽ là người biết đầu tiên có được không anh?”
Tần Ngôn gật gật đầu: “ được anh hứa.”
Nhã Tịnh mỉm cười dịu dàng, cô cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán của Tần Ngôn.
“Em thật rất yêu anh từ rất lâu rồi.”
Tần Ngôn kéo Nhã Tịnh xuống ngồi bên cạnh mình, ánh mắt nhìn cô đầy sự chân thành.
“Bây giờ anh sẽ bù đắp cho em không để em phải chịu thiệt thòi nữa đâu.”
Nhã Tịnh rất hạnh phúc vì cuối cùng cô cũng đã có thể đường đường chính chính bước vào trái tim của Tần Ngôn một cách vinh quang không phải là sự hèn mọn như trước nữa, tình yêu này cô sẽ cố gắng vun đắp giữ gìn để không phai nhạt.