Cũng may hôm nay là cuối tuần cô không cần phải đến công ty làm việc nếu không thì Nhã Tịnh cũng chẳng đi nổi, suốt cả đêm qua bị Tần Ngôn giày vò dùng có cầu xin thế nào anh cũng không tha cho cô.
Bây giờ đã là giữa trưa Nhã Tịnh mệt mỏi mở mắt nhìn xung quanh căn phòng, rất gọn gàng và sạch sẽ không giống như đóng hỗn độn tối qua, cô quay sang phía bên cạnh nhưng đã không thấy người đâu, cô hoang mang ngồi dậy bước xuống giường, cả quần áo của cô cũng được Tần Ngôn thay ra mới, Nhã Tịnh không biết anh đã đi đâu, theo quán tính đi tìm Tần Ngôn.
Đúng như cô dự đoán anh đang đứng dưới bếp để nấu nướng, nhìn người đàn ông đứng bếp trong vô cùng cuốn hút, Nhã Tịnh từ từ đi đến luồng tay qua eo của Tần Ngôn ôm chầm lấy anh.
"Anh đang làm gì vậy?"
Tần Ngôn nghiêng đầu mỉm cười với cô.
"Em cảm thấy thế nào rồi có thấy đau ở đâu không?"
Đột nhiên bị ảnh hỏi như thế, gương mặt của Nhã Tịnh đã đỏ như quả ớt, cô buông tay ra không ôm Tần Ngôn nữa.
"Anh đang nói gì vậy, đừng nói những chuyện đó nữa em xấu hổ lắm.
"
Nhã Tịnh định chạy lên phòng nhưng lại bị Tần Ngôn kéo lại để cô ngã vào lòng ngực của mình.
"Định trốn sao, tại sao không trả lời anh, hửm.
"
Nhã Tịnh quay mặt đi lãng tránh sang chuyện khác.
"Em đi thay đồ đã, hôm nay chúng ta về nhà thăm ba mẹ đi ăn, đã lâu rồi chúng ta chưa về thăm họ.
"
Tần Ngôn nhìn Nhã Tịnh bằng ánh mắt cưng chiều đầu anh cúi xuống, để trán hai người chạm nhau đầy tình cảm.
"Nếu về thăm ba mẹ họ sẽ lại bắt em nhanh chóng sinh em bé đấy.
"
Nhã Tịnh mỉm cười ngại ngùng đẩy anh ra.
"Em đã nói sẽ sinh con cho anh rồi mà, bây giờ chúng ta hãy lên kế hoạch để có con đi, em đã sẵn sàng rồi.
"
Tần Ngôn biết cô muốn mang thai để anh không rời xa mình, và để cho cuộc sống hôn nhân của bọn họ được trọn vẹn hơn, như Nhã Tịnh còn quá trẻ để làm mẹ.
"Anh thấy sức khỏe của em không được tốt cho lắm, nên không cần có em bé vội đâu, đến khi nào sức khỏe của em ổn định thì chúng ta sẽ lên kế hoạch có con.
"
Nhã Tịnh không ngờ Tần Ngôn lại suy nghĩ cho mình nhiều đến như thế, nhưng cô thật sự rất sợ mất anh, ngày nào Nhã Tịnh cũng lo lắng Tần Ngôn sẽ rời xa mình quay lại với Mạn Nhu bất cứ lúc nào.
"Được rồi cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, vả lại! "
Nhã Tịnh cố gắng nhịn cười cô kiễng gót chân lên thì thào vào tai của anh.
"Vả lại anh đâu còn trẻ nữa đâu.
"
Nói xong cô đưa tay che miệng cười khúc khích rồi thoát khỏi vòng tay của Tần Ngôn chạy lên phòng, anh không ngờ hôm nay cô dám trêu chọc mình, Tần Ngôn có vài phần khó chịu nhưng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
"Em được lắm đừng có mà cầu xin anh sẽ không tha cho em đâu.
"
Sau khi dùng bữa xong hai người cùng nhau quay về nhà ba mẹ của Tần Ngôn để thăm họ.
Cũng để chúc mừng bạn gái của Tần Lâm vừa hạ sinh một bé gái, hai người họ định sẽ tổ chức hôn lễ khi có con, ba mẹ cũng rất phóng khoáng không hề ngăn cản con trẻ, để cho các con của mình sống và yêu những người mà mình thật sự muốn ở bên cạnh.
Nhìn thấy Nhã Tịnh và Tần Ngôn tay trong tay với nhau mẹ của anh không thể nào giấu nỗi niềm vui trong lòng, bà còn sợ hai người chẳng thể hàn gắn lại được, sau những hiểu lầm vừa rồi.
"Hai đứa về rồi à, vào nhà đi các con.
"
Bạn gái của Tần Lâm bế em bé ra ngoài cho mọi người xem mặt, Nhã Tịnh rất thích trẻ con cô đi đến xem nhìn gương mặt đứa bé như một thiên thần nhỏ với đôi má sữa đáng yêu, đôi mắt long lanh nhìn cô khiến cho Nhã Tịnh chỉ muốn yêu thương, cô xin bế em bé đáng yêu này một chút.
Mẹ của Tần Ngôn liền lắc tay của anh.
"Xem con bé kìa chắc Nhã Tịnh rất muốn có em bé rồi đấy, con còn không mau rút ngắn thời gian đi.
"
Tần Ngôn cũng rất muốn nhưng anh lo cho sức khỏe của Nhã Tịnh, sợ cô sẽ không chịu đựng được vì sức khỏe của Nhã Tịnh vốn có vấn đề.
"Cứ để tự nhiên đi, con không ép cô ấy được.
"
Hai người chơi ở Nhà ba mẹ cả một ngày mới quay về, trên đường về nhà Nhã Tịnh không ngừng nói về con của Tần Lâm,
"Con bé đáng yêu lắm cứ nhìn em cười suốt.
"
Cô cười tươi quay sang hỏi Tần Ngôn.
"Anh à anh thích con trai hay là con gái?"
Tần Ngôn suy nghĩ một lúc mới mở miệng trả lời.
"Trai hay gái anh điều thương hết, miễn là do em sinh ra.
"
Nhã Tịnh không ngờ hôm nay Tần Ngôn lại có thể nói ra những lời sến sẩm như vậy, cô cứ ngồi cười tủm tỉm xuống quãng đường về, đột nhiên Tần Ngôn trở nên nghiêm túc.
"Hay là chúng ta đi kiểm tra sức khỏe trước đi, đợi đến thời điểm thích hợp thì chúng ta sẽ có con.
"
Nhã Tịnh biết Tần Ngôn đang lo lắng cho sức khoẻ của mình cô không muốn đến bệnh viện nhưng cũng không muốn từ chối ý kiến của Tần Ngôn.
"Được rồi chúng ta sẽ đến bệnh viện để kiểm tra.
"