Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 75: Không cần sợ, chúng ta về nhà




Chương 75:

Cùng lúc đó, hai gã thủ vệ ngoài mật thất, nghe được bên trong rốt cục không còn động tĩnh, lúc này mới mở ra cửa mật thất, chỉ thấy phía trên mật thất có một lỗ thủng, trong phòng đã không còn người ở.

Vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên liền truyền đến tiếng bước chân, đúng là người được xưng là đại ca kia.

Hắn nhìn thoáng qua mật thất đã không còn bóng người, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Chạy thoát?”

Hai gã tiểu đệ gật gật đầu: “Đã nhiều đêm, nàng luôn hướng tới phía bên trên cầu cứu, hôm nay xem như được người của ta cứu đi, đại ca yên tâm, chúng ta không có lộ ra sơ hở, nàng chắc chắn sẽ không nghi ngờ!”

Tên đại ca kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: “Làm tốt lắm! Cuối cùng cũng không làm kinh động đến Qủy đế để nàng rời đi, nếu để Qủy đế biết chúng ta bắt người mà bản thân ngài thả ra, chỉ sợ, ngay cả chết như thế nào đều không biết.”

“Đại ca, vậy vụ làm ăn này xử lý như thế nào? Phải trả lại bạc sao?” Tên tiểu đệ kia do dự một lúc, trong lòng tiếc nuối số bạc ngàn lượng hoàng kim kia.

Tên đại ca mạnh mẽ vỗ đầu hắn một cái: “Ngu! Ngươi cũng không nghĩ lại, nàng bị một nhóm đàn ông bắt đi bảy ngày, lại nói nàng còn trong sạch, nói ra sẽ có ai tin?”

Tên tiểu đệ suy nghĩ lại, cũng hắc hắc nở nụ cười: “Đại ca nói đúng!”

**

Thời điểm Cẩm Ngôn tỉnh lại, chỉ cảm thấy xung quanh thật ồn ào, ánh mặt trời chói lọi đâm vào mắt vô cùng nhức mắt, làm cho nàng muốn tỉnh lại mà mở mắt không được.

“Đây không phải là vương phi mà Tần vương cưới vào bảy ngày trước sao? Làm sao lại ở chỗ này?”

“Ta nghe nói, hình như nàng bị người của Qủy vương phủ bắt đi, ai nha…Ngươi xem y phục trên người của nàng, chắc không phải bị người… Cái kia chứ?”

“Theo ta thấy, tám chín phần mười, ôi, đáng tiếc, đã từng như hoa như ngọc, hiện tại cư nhiên lại có bộ dáng này… Các ngươi nói xem, nếu hiện tại đi thông báo cho Tần vương phủ, nói vương phi của bọn họ đang ở chỗ này, ngươi nói Tần vương phủ có hay không phái người tới đón nàng?”

Rất khó nói… Chậc chậc, thật sự đáng thương, nhìn làn da trắng như tuyết này, đáng tiếc…”

“Đừng có nói nữa, người tỉnh lại rồi…”

Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy thanh âm náo nhiệt ở đây làm cho đầu choáng váng não trướng lê, thời điểm mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu hồng, nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên tầm mắt nhìn thấy vô vàng khuôn mặt, nàng liền phát hoảng, vội vàng ngồi dậy, lại phát hiện ánh mắt của những người này càng nóng bỏng hơn, tất cả đều hướng về phía nàng, nàng hơi cúi đầu, đột nhiên hét lên một tiếng, gắt gao ôm lấy quần áo trên người, lại dùng sức kéo hai bên mành kiệu hoa, trong thanh âm hoàn toàn là tức giận: “Cút, đều cút ra!”

Nàng thất kinh bảo vệ thân thể, ý thức trong đầu còn một chút, rốt cục, một cảnh tượng òa vào trong não, nàng mạnh mẽ thanh tỉnh lại. Nàng nhớ lại, nàng được nữ tử kia cứu ra, sau đó, thời điểm nàng kia đưa nàng rời đi, bỗng nhiên lại đem nàng đánh ngất, nàng cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vậy mà bây giờ lại có bộ dáng quần áo không chỉnh tề.

Trên người nàng vẫn mặc hỉ bào trong ngày thành hôn, nhưng bây giờ rách nát không chịu nổi, y phục không thể che hết cơ thể, nàng không rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mà làm nàng trở thành bộ dáng như thế này. Cẩm Ngôn che mặt, chỉ cảm thấy bản thân không chịu nổi đả kích liên tiếp. Núi cao còn có núi khác cao hơn, có phải hay không, nàng vừa thoát ra một cái bẫy, lại đi vào một cái bẫy khác?

Hận, trong lòng toàn là hận, nếu để cho nàng tra ra người đứng sau lưng, nàng sẽ trả lại cho người kia gấp trăm lần sự khổ sở nhục nhã hôm nay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.