- A Chính a!
Lý Quý Dương vô cùng quen thuộc hỏi:
- Ta nghe phu nhân gọi ngươi như vậy, ta cũng kêu như vậy, không sao đi?
- Không có việc gì.
Vẫn tốt hơn người khác gọi hắn tạp toái, tạp chủng.
- Ngươi bao lớn a?
Lý Quý Dương thật nghi hoặc, Doanh Chính thiếu niên trở thành quốc chủ, chín tuổi về nước, mười hai tuổi kế thừa quốc chủ vị.
Nhưng thiếu niên trước mắt ít nhất mười sáu tuổi!
Bởi vì Lý Bình Lý An đều là mười lăm mười sáu, thân hình cũng tương tự như hắn, nhưng không có thể trạng mạnh như Thủy hoàng đế.
- ?
Doanh Chính nhíu mày, đây là ý gì?
- Bao lớn nha?
Lý Quý Dương tự giới thiệu:
- Ta mười bốn tuổi, qua năm liền mười lăm, cháu nhỏ của ta hơn bốn tháng, sắp năm tháng.
- Chín tuổi.
Doanh Chính cuối cùng vẫn nói ra tuổi tác của mình, hắn cũng biết bề ngoài mình cao lớn, bình thường không thích mở miệng.
- Chín tuổi?
Lý Quý Dương giật mình, đây là tuổi lúc Doanh Chính về nước.
Nguyên lai thiếu niên Doanh Chính ở trước mặt hắn là hài đồng Doanh Chính a!
Chín tuổi, nhìn qua lại giống như là mười sáu, đây là bị chứng người khổng lồ?
- Ân.
Doanh Chính gật đầu.
- Nhưng mà ngươi lớn lên.. thật là cao lớn a!
Lý Quý Dương giật mình, tuy rằng trong sách sử nói Doanh Chính trời sinh dị tượng, còn có trọng đồng, nhìn kỹ, thật đúng vậy!
Nhưng nhìn thấy như là mười lăm mười sáu, trên thực tế nói mười lăm cũng có người tin.
Doanh Chính bị hắn nhìn thấy cũng thật ngượng ngùng.
- Thuở nhỏ chính là như thế, ăn uống cũng chỉ bình thường, thậm chí đôi khi còn ăn không đủ no, chỉ là bề ngoài nhìn lớn.
Doanh Chính cười tự giễu:
- Cũng may nhìn lớn, rất nhiều việc a nương làm không được, ta có thể làm!
Lời này nói làm Lý Quý Dương đau lòng!
Người khảo cổ thời kỳ Tần Hán, không có ai không sùng bái Tần Thủy Hoàng.
Huống chi đừng nói bọn hắn, bao nhiêu người đều sùng bái hắn a?
Đừng nhìn hắn đã chết hơn hai ngàn năm, nhưng vẫn được xếp trước mười trên danh sách đại thần internet!
Đi hỏi lão nhân lão thái thái về sao kim có lẽ ông bà còn không biết ai là ai, nhưng vừa hỏi Tần Thủy Hoàng, đều biết!
Lúc bọn họ khảo cổ, đều ở trong núi sâu hoang mạc, lão nhân khu vực kia phần lớn không được đi học, không học qua văn hoa, ngay cả biết chữ đều là con cháu trong nhà dạy từng chữ một!
Đừng nói gì tới địa lý, lịch sử, hóa học!
Nhưng hỏi họ có biết Tần Thủy Hoàng là ai?
Đều biết!
Tần Hoàng Hán Vũ, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, đều là hoàng đế bất thế xuất!
Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, Hán Vũ Đế đánh ra uy danh Hán tộc!
Nhưng xuất thân của bọn họ cũng không phải tốt lắm, mẹ của Tần Thủy Hoàng nghe nói là xuất thân vũ cơ, mẹ của Hán Vũ Đế lại là tái hôn!
- Sau này không cần làm việc, sau này chúng ta uống sữa đậu nanh, uống một chén, đổ một chén!
Lý Quý Dương muốn an ủi hắn.
- Sữa đậu nành là vật gì?
Doanh Chính khó hiểu nhìn Lý Quý Dương.
Lý Quý Dương á khẩu:
- Sữa đậu nành chính là.. sữa đậu nành a!
- Vì sao phải uống một chén, đổ một chén?
Doanh Chính hỏi tới cùng.
- Vậy đi, sáng mai uống sữa đậu nành, ngươi sẽ biết cái gì là sữa đậu nành, uống rất ngon!
Lý Quý Dương gãi gãi đầu, điều này làm cho hắn giải thích thế nào?
- Là một loại uống? Cũng giống như rượu sao?
Doanh Chính nói.
- Ân, là một loại nước uống!
Lý Quý Dương khoa tay múa chân:
- Có thể cao lớn đâu!
- Ta đã đủ cao!
Doanh Chính học Lý Quý Dương, sờ sờ đầu của mình, hắn sớm búi tóc, hắn không nói ai biết hắn chỉ có chín tuổi?
Trái lại Lý Quý Dương còn chải kiểu hai búi tóc!
- Vóc dáng cao lớn một chút cũng tốt, thở không khí mới mẻ!
Lý Quý Dương cười hắc hắc.
Doanh Chính lớn như vậy, chưa từng nghe người ta nhận xét qua thân thể cao lớn của mình như thế!
- Vậy ngài thích ăn cái gì?
- Ta cùng a nương cũng không khó ăn.
Doanh Chính thật thành thực:
- Lúc ở Triệu quốc ăn uống mặc dù có người đưa tới, nhưng bọn hắn nhớ thì đưa qua, không nhớ thì không đưa, ta cùng a nương có thể làm chút việc nhà nông, trồng chút đồ vật điền bụng.
- A nương còn nuôi trĩ, nuôi dê, nuôi trâu, trồng cải thìa.
Trong trí nhớ của hắn, trù nghệ của mẹ hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể làm chín, bỏ chút muối ăn là có thể ăn.
Mãi cho tới khi hắn dần dần lớn, ăn uống cũng nhiều hơn, tay nghề của a nương cũng ngày càng tốt.
Nhưng mẹ con hắn không có khẩu vị gì, không có gì quá thích, nói cách khác hai mẹ con thứ gì cũng ăn, chỉ cần điền đầy bụng, đều có thể nhét vào miệng.
- Vậy ngươi thích uống gì?
Lý Quý Dương hỏi xong liền hối hận.
Lúc này cũng không có lá trà, cũng không có cola, càng không có chocolate, cà phê!
Hơn nữa thời đại này.. ai!
Hắn có nước trái cây!
Nhưng không thể lấy ra!
- Uống?
Doanh Chính lý giải sai lầm rồi:
- Ngươi nói là rượu sao?
- Ngươi uống qua rượu?
Lý Quý Dương mở to hai mắt nhìn.
- Uống qua một chút.
Doanh Chính thành thật gật đầu:
- Chẳng ra gì, a nương nói rượu ngon đều rất thơm, nhưng ta uống không phải rượu ngon, hương vị không tốt.
Đó chẳng qua là loại rượu tiện nghi nhất, vẫn là Thái Thú trông coi bọn họ nghe nói bọn họ cần về nước, ý đặc biệt mời mẹ con hắn, nhưng a nương không uống rượu, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nên uống một chút, a nương thật khẩn trương, Thái Thú thật xấu hổ.
- Nhưng mà ngươi mới chín tuổi a!
Lý Quý Dương khẩn cấp:
- Mới chín tuổi uống rượu gì? Cũng không sợ uống mắc lỗi!
- Lúc ấy.. chỉ là muốn thử!
Kỳ thật chính là tò mò.
- Sau này không tới mười tám tuổi, không được uống rượu!
- A?
Doanh Chính kinh ngạc.
- Nga, sau này không tới mười sáu tuổi.. không thể nhỏ hơn, không được uống rượu!
Lý Quý Dương nể tình hắn là nam thần nên giảm hai năm:
- Uống nhiều quá dễ dàng thương thân.
- Nga!
Doanh Chính nhìn Lý Quý Dương, người này còn nhỏ hơn hắn, lại vẫn quan tâm hắn như vậy!