Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 57




Hắn đi xa một chút, phát hiện trong bụi cỏ có thanh âm, tưởng dã thú không dám lớn tiếng kêu, nhưng vẫn đặt tay lên chuôi chủy thủ, có đồ vật phòng thân vẫn có cảm giác an toàn hơn..

Thình lình trong bụi cỏ xuất hiện hai người!

Lý Quý Dương:

- !

Xuất hiện hai người!

Ba người vốn là sửng sốt, sau đó liền có động tác!

Lý Quý Dương lui ra sau một bước dài, mà thiếu niên lôi kéo thiếu phụ xinh đẹp tiến lên một bước dài!

Phía sau bọn họ là lùm cây thấp bé, cùng với một ít cây cối hoang dại tạo thành rừng cây, ngày thường Lý gia trang đi ra chặt củi, lấy củi cùng chăn dê.

- Ngươi?

Lý Quý Dương nhìn thấy một thiếu niên như lang như hổ lôi kéo một thiếu phụ xinh đẹp xông ra, vả lại ánh mắt thiếu niên cảnh giác, nhìn tư thế tùy thời có thể công kích hắn!

Thiếu phụ xinh đẹp thở hồng hộc, mắt to cầu xin nhìn hắn, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt bất cứ chuyện gì của nàng.

Chỉ cần nàng mở miệng!

Đây mới là Chiến quốc mỹ nhân!

- Không cho phép lên tiếng!

Thiếu niên mở miệng, dùng thổ ngữ của Tấn, nhưng lại mang theo một tia non nớt, nhắc nhở số tuổi thật sự của chính mình.

- Ta?

Lý Quý Dương mở miệng, thanh âm cũng nho nhỏ, nhìn ra được hai mẹ con này gặp phiền toái.

Bọn họ mặc quần áo xem như không sai, hình thức quần áo là trước kia khi hắn còn làm khảo cổ nhìn thấy qua hình thức quần áo quý tộc, xuất thân của hai người hẳn là không sai.

Thấy Lý Quý Dương không lớn tiếng gọi to, mặc dù thiếu niên không động thủ nhưng vẫn còn cảnh giác, thiếu phụ xinh đẹp rốt cục thở ra một hơi.

- Thiếu gia! Thiếu gia!

Cố tình ngay lúc này Lý Bình cùng Lý An tìm tới!

Thiếu niên nhất thời như lâm đại địch, trong mắt thiếu phụ xinh đẹp cũng lộ vẻ bi ai, chẳng lẽ mẹ con bọn họ thật sự không có đường sống sao?

Hai bên vốn cách không xa, chạy vài bước liền vòng qua lùm cây, đi đến nơi này nhìn thấy thiếu niên cùng mỹ phụ, liếc mắt liền nhìn thấy được rõ ràng!

- A Chính..

Thiếu phụ xinh đẹp khẩn trương lôi kéo tay thiếu niên.

- A nương.. không có chuyện gì, a Chính sẽ không để cho mẹ có việc!

Thiếu niên a Chính liền nói.

Mặc dù hai người dùng ngôn ngữ Triệu quốc, nhưng là người xuất thân từ khảo cổ, đi khắp các nơi trong cả nước, nhất là thủ đô Triệu quốc ở Thái Nguyên, nơi đó có không ít danh thắng cổ tích, cũng có không thiếu cổ mộ, lúc đó hắn còn theo chân đạo sư cùng đi, thành phố lớn đương nhiên là dùng tiếng phổ thông, nhưng bọn họ đi đều là núi sâu, nơi đó có tiếng bản địa cũng giống như hai mẹ con trước mắt, tuy rằng kém hơn hai ngàn năm nhưng nghe một chút từ ngữ đơn giản, làm một chút trao đổi đơn giản vẫn có thể làm được.

Thiếu niên, cùng thiếu phụ xinh đẹp!

Thiếu niên kêu a Chính!

Thiếu phụ xinh đẹp là mẹ của hắn!

Lý Quý Dương nuốt nước bọt, mình xem như đụng phải đại vận, gặp được Doanh Chính thời kỳ thiếu niên? Nhưng mà không đúng!

Doanh Chính thời kỳ thiếu niên đã đăng cơ trở thành quốc chủ mới đúng!

Lý Bình cùng Lý An nhìn thấy người lạ, cũng thập phần cảnh giác, nhất là hai người này không phải dùng khẩu âm người Tần, càng thêm khẩn trương:

- Thiếu gia!

Hai người tiến lên đem thiếu gia ngăn chặn phía sau.

Mà thiếu niên nắm chặt cây gậy trong tay mình, vừa rồi mới nhặt được trong rừng dùng để phòng thân, nhưng một mình hắn đối với ba người, kế hay không nhiều lắm.

- Không có việc gì! Không có việc gì!

Lý Quý Dương lay mở hai thân hình cao lớn trước mặt mình:

- Chớ khẩn trương, hai người là chạy nạn sao?

Câu hỏi cuối cùng Lý Quý Dương dùng khẩu âm Thái Nguyên nói chuyện, tuy rằng không chuẩn xác nhưng làm cho hai mẹ con nghe hiểu được.

Thiếu niên A Chính mím môi, thiếu phụ xinh đẹp lạnh run.

- Có người truy các ngươi?

Lý Quý Dương tiếp tục đoán.

Trong lịch sử, nghênh đón bọn họ về nước hình như cũng không nhắc gì nhiều, trải qua trong đó cũng không mấy người biết.

Chỉ có vài nét bút ít ỏi ghi lại, chỉ nói Triệu quốc vì giao hảo Tần quốc chủ động phái người đưa hai mẹ con họ trở về.

Rất nhiều người đều đoán là Lữ Bất Vi ở giữa bố trí cố gắng, mới làm cho hai mẹ con bọn họ có thể về nước.

Cũng bởi vì suy đoán này, ngày sau mới có người hoài nghi Tần Thủy Hoàng là con của Lữ Bất Vi.

- Ân!

A Chính gật gật đầu, vẫn không thả lỏng cảnh giác.

- Thiếu gia?

Lý Bình Lý An vẫn chưa hiểu chuyện gì.

- Nhà của ta ở trong sơn cốc, Lý gia trang, có muốn đi vào trốn một chút hay không?

Lý Quý Dương tận lực làm cho mình hòa nhã dễ gần một ít:

- Ta là Lý Quý Dương, trong nhà không có người lớn, chỉ có một cháu nhỏ, mới bốn tháng.

- A Chính?

Thiếu niên này nhìn thấy là người tốt, hơn nữa Triệu Cơ cũng đã mệt chết đi, tuy thân phận nàng không cao, nhưng từ nhỏ cũng không ăn đau khổ gì, thời gian dài chạy băng băng đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực.

- Chúng tôi đi tới nhà của ngươi trốn, nếu có người tới đây..

A Chính muốn nói gì, nhưng không nói nên lời.

Có người đến khẳng định không phải người bình thường, đối phương sẽ đem mình cùng a nương giao ra không?

- Nếu có người đến đây, ngươi chính là ca ca ta, vị này là mẹ ta, trong nhà còn có một đệ đệ, mới sinh ra bốn tháng!

Lý Quý Dương đều sắp xếp xong xuôi.

- Có thể sao?

A Chính nghe ra ý tứ của Lý Quý Dương, hắn đây là đánh yểm trợ cho bọn họ.

- Chúng ta nhanh lên, bọn hắn có lẽ sắp tìm tới!

Lý Quý Dương lần đầu tiên lấy hết dũng khí kéo tay a Chính:

- Đi!

Đây là lần đầu tiên Lý Quý Dương gặp mặt Tần Doanh Chính.

Tần Thủy Hoàng thật chật vật, lôi kéo tay Triệu Cơ, hai mẹ con đi vào rừng cây nhỏ.

Mà một khắc này, Tần Thủy Hoàng cũng nhớ kỹ Lý Quý Dương, tiểu thiếu niên xa lạ thu lưu hắn cùng a nương, tị nạn ở một chỗ thần kỳ!

Lý gia trang không lớn nhưng nơi này là địa bàn của Lý Quý Dương!

Hiện giờ Lý gia trang đã là Lý Quý Dương định đoạt, Lý Trung nhìn thấy hắn đi ra ngoài rồi dẫn theo hai người trở về, hơn nữa trong đó còn có một thiếu phụ xinh đẹp.

- Thiếu gia?

Lý Trung gom lại.

- Tìm hai bộ đồ sạch sẽ chưa có ai mặc qua đưa cho mẹ con họ thay đi!

Lý Quý Dương chỉ huy nhân công:

- Từ giờ trở đi, nàng, là nương của ta, đó là đệ đệ ta, vị này là ca ca ta!

Lý Trung liền hiểu ý của thiếu gia.

- Dạ!

Lý Trung lập tức ứng tiếng.

Đổi xong quần áo, Lý Quý Dương cho người bưng đậu hủ nóng mang lên:

- Trước ăn một chút gì, hai người chạy tới hẳn cũng chưa thể ăn được đồ vật gì cứng rắn, vậy ăn nó đi!

- Đây là vật gì?

Doanh Chính cùng Triệu Cơ nhìn đồ vật trước mắt, không biết!

Đậu hủ non có nước canh gà, bên trong còn yêm chế rau cúc vàng, cây cải củ sợi, còn có thịt gà xé.

Lý Quý Dương cảm thấy thật không sai!

Hắn cũng cảm thấy không sai, huống chi là người cổ đại!

- Đậu hủ non, ngươi nếm thử!

Lý Quý Dương đưa muỗng gỗ cho hắn:

- Ăn thật ngon, vẫn còn rất mềm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.