Lý Quý Dương đi ra khỏi phòng, nhìn nhìn bên ngoài, đã tiến vào tháng 11, bên ngoài lạnh cùng khô ráo không nói, cũng không có nhân khí.
Ngay cả người hầu quét dọn trong sân cũng tới lui vội vàng.
May mắn năm nay nhà bọn họ xây phòng ở mới, mọi người vô cùng cảm kích thiếu gia, nhất là lúc này ở bên trong phòng ấm áp, nhìn vợ mình mang thai lớn bụng.
Mặc dù là mùa đông, không cần làm việc, nhiều nhất đi chặt củi, nhưng Lý Quý Dương vẫn để cho nhà bếp mỗi ngày đều nấu một nồi canh thịt lớn, mỗi ngày giết hai con dê ngao canh, bỏ thật nhiều cây cải củ đi vào, canh thịt hương vị rất không sai.
Mùa đông uống một chén, nóng hầm hập!
Còn có đủ loại lương khô, đậu hủ nóng, canh đậu hủ.
Lý Quý Dương đi ra cửa, Lý Bình cùng Lý An lập tức đi theo, hiện giờ bọn họ đã chính thức trở thành gã sai vặt của thiếu gia.
- Thiếu gia, chúng ta đi đâu?
Hai người đi cách Lý Quý Dương chừng nửa bước.
- Đi trên núi nhìn xem đi, ta cũng chưa đi qua!
Hiện giờ thân thể Lý Quý Dương đã điều dưỡng tốt hơn rất nhiều.
- Nếu đi lên núi, vậy mang thêm hai người cùng đi!
Lý Bình lớn tuổi hơn Lý An, hiểu nhiều một ít:
- Trên núi có dã thú, tiểu nhân không sợ, chỉ sợ có sói hay hổ chẳng hạn.
- Vậy gọi thêm hai người!
Lý Quý Dương cũng sợ trên núi thật sự có cái gì, ba thiếu niên bàn tay trần đến lúc đó làm sao bây giờ?
Dù muốn cứu viện cũng không kịp!
Trên núi đều thuộc Lý gia, lúc thu hoạch vụ thu còn bắt được hai con sói đơn độc cùng nhiều con thỏ, toàn bộ bỏ vào mâm cơm.
Bốn người mang theo đao đốn củi, một hàng bảy người đi lên núi, mặc dù là bảy người nhưng không ai dám mang theo thiếu gia đi ra sau núi, chỉ tản bộ ở bên núi hướng cửa lớn Lý gia trang.
Cây cối trên núi đã rụng lá, không có màu xanh biếc lại có chút tuyết đọng, cũng đã hòa tan gần hết, Lý Quý Dương xoay người kéo cọng cỏ dại, nhìn giống như hạt lúa, thật nhiều hạt dính trên tay.
- Loại cỏ này có bao nhiêu?
Lý Quý Dương nhìn kỹ xem, mầm móng thật đầy đặn, phỏng chừng hạt giống cũng thật mẩy.
- Thiếu gia, loại mầm móng này khắp núi đồi đều có.
Lý Bình giang tay vẽ một vòng:
- Chặt cũng chặt không hết!
- Vậy là tốt rồi!
Lý Quý Dương cần chính là như vậy:
- Tìm người trước lấy cho ta một giỏ, mang vào trong phòng của ta!
- A?
Lý Bình có chút không hiểu:
- Thiếu gia, thứ này đút cho trĩ ăn còn tạm được, ngài muốn mang vào trong phòng ngài?
- Chính là nhìn thấy mới mẻ, dùng để chơi!
Lý Quý Dương mới mười bốn tuổi, có thể phát huy mình còn bản tính ham chơi của trẻ con.
- Vậy lấy cho thiếu gia một chút!
Tuy rằng không biết thiếu gia dùng làm gì, nhưng nếu chỉ dùng chơi thiếu gia cao hứng là tốt rồi.
Mọi người cúi đầu lấy mầm móng.
Lý Quý Dương mang theo Lý An Lý Bình đi về phía trước.
Ở mặt trước Lý gia trang là một dòng suối nhỏ, dòng suối trong sơn cốc cũng là một nhánh của nó, lại chảy vào một con sông nhỏ, mà sông nhỏ chảy tới địa phương nào thì không biết.
Bên kia dòng suối nhỏ là một mảnh rừng rây hỗn tạp, đi qua rừng cây có một con đường nhỏ, đi lên phía trước chưa được trăm thước là có thể đi tới đại đạo của Đại Tần đặc hữu, cũng là con đường đời trước sau này được Tần Thủy Hoàng quy hoạch thành đường thẳng.
Mấy ngày nay Lý Quý Dương đi xa nhất cũng chỉ tới nơi này mà thôi.
Người phía sau còn đang triệt mầm móng cỏ dại cho hắn đâu.
Trên đường lớn trước mặt, một đội người ngựa đang che chở một chiếc xe, chật vật chạy trốn.
Một thiếu niên bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi lôi kéo một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp bỏ chạy, tuy rằng ăn mặc không tốt lắm nhưng hai người được bảo hộ trong xe, lúc này thiếu niên đã lôi kéo thiếu phụ xinh đẹp chạy ra khỏi xe ngựa.
- Phu nhân! Công tử! Đừng chạy a!
Người phụ trách hộ vệ bọn họ giáp trụ có chút hỗn độn, ở phía sau gào khóc hô, thuận tiện cũng đuổi theo.
- Công tử! Công tử!
Rất nhiều binh lính cũng đi theo chạy, ngay cả xe cũng đuổi theo.
Thiếu niên lại mắt điếc tai ngơ, lôi kéo thiếu phụ chạy nhanh hơn.
Đúng lúc này một đám người từ phía sau vọt tới, cùng đám binh lính truy theo cùng nhau đánh lên, thiếu niên nhân cơ hội lôi kéo thiếu phụ cùng nhau chạy xa.
- A Chính! A Chính!
Thiếu phụ xinh đẹp thở không ra hơi:
- Vậy được rồi chứ?
- Không được!
Thiếu niên vẫn tiếp tục lôi kéo thiếu phụ bỏ chạy:
- Nhất định phải tìm một chỗ ẩn núp đi!
Bọn họ đi tới gần Hàm Dương, hắn đã cảm thấy không đúng, ngày hôm qua ở trạm dịch còn có sứ giả, nói là mang hai mẹ con bọn họ tiến cung!
Nhưng bọn họ chỉ mới tới gần Hàm Dương mà không phải đã vào Hàm Dương!
Hơn nữa sứ giả nhà ai mà không phải là viên chức đây?
Mà những người đó không có chút hình dáng của quan gia!
A cha hôm nay là quốc chủ, hắn chính là đứa con cả, phái người tới nghênh bọn họ không nói là vương thất dòng họ, cũng phải là tổng quản chưởng sự trong cung hoặc là chiêm sự mới được a!
Càng xảo chính là sau khi bọn họ đi tới Tần cảnh, còn có quân đội Tần quốc hộ tống bọn họ, nhưng sau khi tới gần Hàm Dương bọn hắn lại có chuyện rời đi rồi!
Lại không thấy có người tiếp nhận bảo hộ, cũng không ai an bài bọn họ cần đi như thế nào!
Mẹ con bọn họ vẫn là nhờ người của Triệu Vương hộ tống đi Hàm Dương thành đâu!
Đến chỗ trạm dịch, đã có người tới, nhưng người kia không biểu lộ chức quan, cũng không biểu lộ thân phận, ngay cả công văn cũng không có!
Đừng nói là hai người bọn họ, ngay cả người Triệu quốc hộ tống bọn họ trở về cũng không tin a!
Triệu Vương là tiễn bọn họ về Tần, chỉ chờ mong có thể cùng Tần quốc giao hảo, nếu người chết trong tay người Triệu quốc, Triệu Vương còn không chém bọn họ sao!
Cho nên buổi sáng hôm nay đoàn người lên đường, liền phát hiện ngựa bị tiêu chảy!
Hắn liền cảm thấy không ổn!
Vừa đi lên đường đã bị người va chạm, hắn phải mang theo a nương chạy, không chạy không được, bọn họ cần phải giữ được tính mạng!
Đây là kinh nghiệm nhiều năm của hắn lúc ở Triệu quốc, không chạy sẽ bị người giết chết, hắn cùng a nương thật vất vả mới trở về Tần quốc, cha cũng thành quốc chủ, không thể chết được.
- Nhưng mà.. chúng ta chạy đi đâu a?
Mặc dù Triệu Cơ làm con tin trong Triệu quốc, nhưng vẫn không lo ăn lo uống, còn có người bảo hộ, không tới mức có quân đội hùng hậu gác, nhưng tuyệt đối trông coi nghiêm khắc, chưa từng nhìn thấy qua địa phương hoang vắng như vậy!
- Đi, a nương, dọc theo đường nhỏ đi, sẽ nhìn thấy người ta!
Thiếu niên lôi kéo thiếu phụ chui qua rừng cây, tìm được một con đường, là đường nhỏ, dọc theo đường nhỏ tiếp tục chạy như điên.
Cuối con đường nhỏ, Lý Quý Dương vừa lúc xoay người triệt thật nhiều cỏ dại, muốn lấy hàng mẫu để phơi bày cho người mua nhìn thấy rõ hình dáng.