Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 3




- Nha.

Lý Kế Dương gãi gãi đầu:

- Chỉ có một mình tôi sao?

- Lần này cậu mang theo thùng, làm cho Ngô Hạo đi theo cậu, hắn tốt xấu học qua công phu, tạm thời đảm đương hộ vệ cho cậu.

Mấy đạo sư đã sớm tính kế xong xuôi.

Về phần tại sao không cho Ngô Hạo cầm thùng, bọn họ không nói, Lý Kế Dương cũng không hỏi.

Vào lúc ban đêm là thời gian nghỉ ngơi, Tiền Hâm vòng vo qua lại bên người Lý Kế Dương, cùng hắn nói chuyện phiếm, nói gần nói xa đều hỏi thăm hắn ngày mai làm gì?

- Đạo sư không cho nói, anh đừng hỏi.

Lý Kế Dương tính tình vui vẻ, nhưng không có nghĩa hắn là người ngu ngốc.

Hắn cũng chỉ mới quen Tiền Hâm, là do một lão giảng dạy từ trong thủ đô mang tới, nhưng vị lão giảng dạy kia đối với học sinh này cũng không thân cận, thậm chí còn có chút kiêng kỵ khó hiểu.

Mà Tiền Hầm ở đây cũng không hợp quần, mỗi ngày kiêu ngạo cao lãnh, hiện tại ra vẻ gần gũi, ai rảnh phản ứng tới hắn a?

- Đạo sư không cho nói anh lại thật sự không nói:

Tiền Hâm tức giận!

- Nếu anh thật sự thấy hiếu kỳ, vậy đi hỏi đạo sư của anh là được, chúng tôi cần nghỉ ngơi, anh còn có chuyện gì không?

Ngô Hạo ở chung phòng với Lý Kế Dương, lúc này bãi lên sắc mặt.

Tiền Hâm hung hăng trừng mắt liếc Ngô Hạo, xám xịt bỏ đi.

- Tại sao hắn lại hiếu kỳ như vậy nha? Bình thường không phải rất cao lãnh sao?

Lý Kế Dương khó hiểu, từ khi tới nơi này khảo cổ, Tiền Hâm tổng cộng nói chuyện không hơn mười câu với hắn.

Đột nhiên lại tràn đầy lòng hiếu kỳ, làm cho người ta không có thói quen.

- Đại khái là muốn khoe khoang đi.

Ngô Hạo nấu nước nóng:

- Tắm rửa đi ngủ đi, sáng mai chúng ta phải đi rồi.

Rất nhiều chuyện hắn cũng không cần nói rõ ràng với Lý Kế Dương, nhưng Tiền Hâm thật sự là đại phiền toái.

Ngày hôm sau, hai người thu thập một chút, cũng không ăn điểm tâm, trời vừa sáng liền đi xuống núi.

Mãi cho tới chỗ trạm xe bus đường dài, hết thảy đều thật thuận lợi.

Nhưng lên xe, chạy tới một chỗ hoang dã không người ở, hết thảy đều thay đổi.

Mười hai người ngồi trên xe ngoại trừ Lý Kế Dương cùng Ngô Hạo, mười người còn lại đều là kẻ cướp!

Tài xế liều chết không rời khỏi tay lái, người bán vé đã bị đánh ngất xỉu, Lý Kế Dương đều bị sợ choáng váng!

Là loại cướp xe trong truyền thuyết!

Lớn như vậy, lần đầu gặp được!

Ngô Hạo chỉ có hai tay, may mắn lúc hắn ngồi lên xe cố ý ngồi gần cửa xe, một cước đem cửa xe đá văng, lại đánh nghiêng một tên cướp quay đầu hướng Lý Kế Dương kêu:

- Đi nhanh lên!

Chỉ cần có một người chạy thoát, lấy di động gọi điện báo cảnh, bọn họ sẽ có hi vọng, huống chi Ngô Hạo biết thùng trong tay Lý Kế Dương không thể xảy ra chuyện.

- Đi nhanh lên!

Ngô Hạo chặn cửa xe làm cho Lý Kế Dương chạy.

Lý Kế Dương biết lúc này không phải thời gian do dự, nhiều phim ảnh cũng nói cho hắn biết, do dự là không được!

Vì thế hắn lập tức bỏ chạy!

Phía sau thế nào hắn không biết, nhưng hắn biết chỉ cần mình sớm một giây lấy được di động gọi ra ngoài, Ngô Hạo sẽ có thêm một phần hi vọng!

Cướp chỉ cần tiền, nhưng lần này xem ra bọn hắn cần không chỉ đơn thuần là tiền.

Chạy tới một sườn núi, đúng lúc là 11h30 trưa, ánh mặt trời cực nóng, di động rốt cục có tín hiệu, hắn nhanh chóng gọi điện thoại xin giúp đỡ khẩn cấp:

- Chúng tôi ở trên đường bị cướp xe, sư huynh của tôi bảo tôi chạy, chính hắn lưu lại, các vị nhanh tới cứu hắn!

- Anh yên tâm, chờ đợi một chỗ đừng nhúc nhích, chúng tôi lập tức đi qua!

Đối phương nói chuyện trầm ổn mạnh mẽ, trong lòng Lý Kế Dương chợt thư thái một chút.

Hắn buông điện thoại ngồi nơi đó thở hổn hển.

Không có biện pháp, lúc thi vào trường cao đẳng thể dục tầng trời thấp bay qua, có thể chạy xa lại nhanh như vậy toàn bộ nhờ một hơi mà thôi.

- Ở phía trước!

Thanh âm từ xa xa truyền tới.

Lý Kế Dương lập tức bật lên, xung quanh đều là lùm cây thấp bé, hắn tìm một chỗ trốn vào.

Chỉ chốc lát sau ba người đuổi tới, ba người này cũng thật thảm, mặt mũi bầm dập, chợt nghe một người nói:

- Người làm sao cũng mặc kệ, trước tìm được thùng!

- Thùng gì?

Một người thở mạnh hỏi.

- Màu xám bạc, là loại có mật mã!

Lý Kế Dương trốn trong lùm cây nâng tay nhìn thùng trong tay mình, màu xám bạc, còn có mật mã.

Hắn mở thùng ra, dù sao chìa khóa chính là bản thân hắn.

Bên trong là thùng gỗ, cũng không biết là chất liệu gì, hương gỗ tản ra, sau khi mở ra bên trong là một khối ngọc thạch óng ánh như ngọc mang theo chút màu vàng sáng.

Lý Kế Dương mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong liền hít sâu một hơi lạnh!

Hắn cuối cùng biết vì cái gì đám người kia đuổi theo hắn không buông tha!

Dùng quần áo quấn đồ vật, trực tiếp đem thùng khóa kỹ, đặt bên vách núi, giả vờ mình đã ngã xuống núi, mà hắn ôm đồ vật tiếp tục tìm chỗ trốn, người bên kia quả nhiên nhìn thấy thùng, cho là hắn ngã xuống vách núi nên ôm thùng rời đi.

Lý Kế Dương tìm một địa phương gần quốc lộ đường núi, không qua mười phút quả nhiên có chiếc xe chạy tới, không ít người nhảy xuống xe, xem bộ dáng là đang tìm người, Lý Kế Dương cho rằng đó là người mình cần đợi, liền khẩn cấp đứng dậy vẫy tay.

Đám người kia quả nhiên đi lên nhưng đều cầm súng chỉ về phía hắn!

Lý Kế Dương:

- !

- Đồ vật đâu?

Người kia khẩu khí thật không tốt.

Trong lòng Lý Kế Dương trầm xuống: Rõ ràng không phải người hắn cần đợi!

- Bị đám người kia lấy đi, các anh mau đuổi theo a!

Lý Kế Dương biểu diễn:

- Đó là thùng mật mã, có trang bị tự hủy, chỉ có vân tay, thanh âm cùng đồng tử của tôi hợp một mới có thể mở ra, mau đuổi theo đi!

Vài người nhìn thoáng qua nhau, không xác định có nên tin tưởng lời này hay không.

- Nhanh đi a!

Lý Kế Dương sốt ruột:

- Tiếp tục không theo sẽ trễ!

Đám người này đổ lên con đường của hắn, sau lưng hắn là thiên hố rất sâu, có trời mới biết nơi này làm sao lại có thiên hố!

Vừa lúc này lại có một đám người chạy tới!

Đám người này mặc quân trang thống nhất, vừa nhìn chính là quân nhân, Lý Kế Dương đều muốn khóc: Sao không tới sớm hơn một chút chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.