Chuyện kể rằng nơi này thật không sai, non xanh nước biếc, cũng đều là của hắn!
Quyết định đi ra ngoài tản bộ, Lý Quý Dương làm cho Thuần Nhã không cần gọi thêm người:
- Chỉ tản bộ xung quanh, kêu nhiều người đi theo làm gì?
Lần đầu tiên đi ra ngoài là bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, đi một mình hắn cũng sợ hãi, cho nên mới gọi một đám người cùng đi. Lần thứ hai bởi vì hắn cần khuân vác một đám nhánh cây trở về bán cho Al, cần người hỗ trợ!
Hai lần đi ra ngoài đều đi theo ít nhất hai mươi người, một đám đông đúc như vậy!
Chủ yếu chính là, không quen thuộc ai!
Lần này hắn chỉ muốn tự đi một mình!
- Hay là gọi hai người đi theo?
Thuần Nhã lo lắng:
- Bên người lưu hai người mới tốt, bệnh của ngài mới khỏe lại.
- Được rồi, gọi hai người là được rồi!
Lý Quý Dương lúc này mới hiểu được cả nhà chỉ trông chờ vào hắn đâu.
Nếu thay đổi tiểu oa nhi còn chưa trăng tròn kia, những người này đều phải bị quan gia bán đi, nhi đồng giao cho quan gia nuôi sống, chờ trưởng thành mới có thể kế thừa gia sản.
Ai bảo thời đại này khả năng chết yểu của nhi đồng cao như thế đây!
Nếu bất hạnh Lý gia không có người thừa kế, ha ha, toàn bộ nô bộc đều bị nhập vào của công!
Có lẽ ở địa phương khác còn có thể lừa trên gạt dưới, nhưng chỗ này của bọn họ nghe nói cách Hàm Dương rất gần, ngay tại vùng ngoại ô, chẳng khác gì là dưới chân vua, dám phạm tội còn thật không có!
Vì thế Lý Quý Dương hiểu được tại sao ở trong nhà do hắn nói một không hai, thời đại này còn là thời đại bán nô lệ, lời nói không dễ nghe, có thể lấy nam nữ nô bộc xem như gia súc.
Nhưng hắn không đáng khinh như vậy, chỉ cần người hầu không quá phận, hắn đều nuôi là được, bởi vì đây đều là tiểu gia hỏa chưa trăng tròn kia tương lai cần kế thừa đâu!
Phía sau hắn Thuần Nhã kêu hai tiểu thiếu niên thể trạng cường tráng đi theo, khuôn mặt đều có chút non nớt, mặc quần áo bụi bẩn, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
- Hai ngươi tên gọi là gì?
Lý Quý Dương quay đầu hỏi hai người.
- Thiếu gia, nô lệ không có tên!
Hai tiểu thiếu niên thể trạng cao lớn, nhưng tính cách thật ngại ngùng, một đỏ mặt không lên tiếng, người kia tốt hơn một chút nhưng cũng không được bao nhiêu.
- Không có tên làm sao được?
Lý Quý Dương kinh ngạc, thời đại này thật đúng là không xong:
- Sau này ngươi kêu.. kêu Lý Phúc!
- Thiếu gia, Lý Phúc là tên con của quản gia.
Hai tiểu thiếu niên nghe thiếu gia nói muốn đặt tên cho bọn họ, vô cùng cao hứng, nếu được đặt tên chẳng khác nào chấp nhận cho hai người bọn họ đi theo bên cạnh thiếu gia.
Hai người là nhi đồng tá điền trong nhà, trong ngày thường làm việc nhà nông rất nhiều, nhưng cũng chỉ được thực vật cơ bản nhất, quanh năm suốt tháng cũng không cơ hội được ăn một miếng thịt.
- Được rồi!
Lý Quý Dương lau mặt:
- Vậy sau này hai ngươi một người tên Lý Bình, một người tên Lý An, thêm cùng một chỗ chính là bình an.
Lý Bình cùng Lý An cao hứng quỳ xuống dập đầu!
Hai người bọn họ cảm thấy được trước kia thường giúp đỡ Thuần Nhã tỷ, quả thật là rất tinh mắt!
Nhiều người như vậy chỉ có Thuần Nhã một mình truyền lời cho bọn họ, làm cho hai người bọn họ có cơ hội đi theo thiếu gia!
Nghĩ tới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của những người khác, nghĩ tới bộ dạng người trong nhà cảm động cơ hồ muốn khóc, hai tiểu thiếu niên âm thầm thề, nhất định phải chiếu cố tốt cho thiếu gia! Đi theo thiếu gia!
- Đứng lên đi! Đứng lên đi!
Lý Quý Dương vội nói.
Lý Bình cùng Lý An lập tức đứng lên, cao hứng theo sát hán, sau này hai người bọn họ được đi theo thiếu gia vậy!
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, nhưng vẫn chưa tới thời gian hoa thơm chim hót, Lý Quý Dương muốn đi xem đồng ruộng, kết quả vừa đi tới liền trợn tròn mắt!
Bởi vì ở trong đất vườn, lại có nhiều nam nhân trần truồng!
Cầm đồ vật gì đó đang trạc trạc chỗ này, lại trạc trạc chỗ kia!
- Bọn hắn đang làm gì đó?
Ngón tay Lý Quý Dương run run hỏi hai người phía sau.
Một đoàn nam nhân cởi truồng, đang ở trong đất vườn của hắn cầm vật gì đó đâm tới đâm lui?
Lý Quý Dương cho là mình hoa mắt, sau lại phát hiện mình thật không giải thích được thời đại này!
- Thiếu gia, bọn họ đang làm cỏ!
Lý Bình giải thích.
Lý Quý Dương giống như bị sét đánh!
Làm cỏ?
Hai chữ nghĩa đen nghĩa bóng thế nào!
- Làm sạch cỏ, mới có thể bảo chứng bộ dạng lương thực tốt hơn.
Lý An nghĩ thiếu gia không hiểu, vì thế tiếp tục giải thích.
Lý Quý Dương nhẹ nhàng thở ra.
Là hắn tư tưởng không thuần khiết!
Ân, đi diện bích một phút đồng hồ!
- Vậy tại sao bọn họ không mặc quần áo?
Cởi truồng là làm sao vậy?
Lý Quý Dương đỏ hồng mắt, thật muốn đâm mù!
Đây là công khai đùa giỡn lưu manh? Hay là muốn làm gì?
Tuy rằng thời Chiến quốc không có trinh tiết gì đáng nói, nhưng cũng không thể không có điểm mấu chốt a!
- Thiếu gia, làm ruộng là như vậy a? Mặc quần áo làm sao làm việc? Bị rách làm sao bây giờ?
Lý Bình cùng Lý An kỳ quái nhìn thiếu gia.
Lý Quý Dương lập tức trợn tròn mắt.
Nguyên lai thời đại này cái gì đều thật lạc hậu, lúc xuống làm ruộng là không mặc quần áo, bởi vì quần áo thật quý trọng, bị cạo rách làm sao bây giờ?
Vì thế có cách nói "Mới ba năm, cũ ba năm, khe may vá bổ lại ba năm", một bộ quần áo nếu không mặc qua mười năm đều luyến tiếc dùng làm nùi lau!
Hơn nữa nùi lau cũng không phải tùy tiện có thể dùng, tốt một chút đương nhiên là cho người trong thôn trang dùng, thiếu một chút mới tới phiên các nô lệ cày ruộng bên ngoài.
Lý Quý Dương biết thời đại này các nô lệ trải qua tốt hay xấu đều xem ở chủ nhân, nhưng hắn không nghĩ tới dưới tay mình còn có như vậy!
Hắn đến gần một chút, mọi người nhìn thấy hắn đi tới liền quỳ dưới đất, trán dán sát đất trần truồng, bởi vì ngày tháng lâu dài phơi nắng nên làn da đều đen!
Mọi người nhìn có chút gầy, nhưng lại có cơ thể!
- Tất cả đứng lên đi!
Nhiều lỏa nam quỳ xuống vểnh mông phục lạy, Lý Quý Dương quả thật như bị sét đánh.
Những người này nghe lời đứng lên, chỉ là sau khi đứng dậy Lý Quý Dương cảm thấy hai mắt của mình đều mù!
- Các ngươi làm việc đi, ta đi về trước!
Lý Quý Dương nhanh chóng quay đầu đi về nhà.
Lý Bình cùng Lý An không biết tại sao sắc mặt thiếu gia đại biến, nhưng vẫn thật tận trung cương vị công tác đi theo sau, hai người cùng hộ tống hắn quay về Lý gia trang.
Về tới nhà Lý Quý Dương lớn tiếng kêu:
- Thuần Nhã, Thuần Nhã!
- Thiếu gia!
Thuần Nhã chui ra đứng phía sau hắn.
- Khụ khụ, đi tìm Lý Trung quản gia!
Lý Quý Dương ho nhẹ một tiếng, phân phó:
- Lại gọi mấy người làm vật nhỏ kia cho ta cũng đợi lệnh!
- Dạ!
Thuần Nhã gật đầu lập tức chạy mất.
Lý Quý Dương quay đầu nhìn hai thiếu niên:
- Hai người các ngươi bình thường xuống ruộng cũng như vừa rồi sao?
- Dạ phải!
Hai người đồng thanh đáp.
Khóe môi Lý Quý Dương co rút, dù có nghèo, cũng không thể trần truồng như vậy đi!
Thời đại này con mẹ nó thật là đồ phá hoại!
- Các ngươi có bao nhiêu quần áo?
Lý Quý Dương tiếp tục hỏi.