Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 166




Doanh Chính đem chuyện phát minh đậu hủ đều nói với Lý Quý Dương, hắn cảm thấy phụ vương chiếm phát minh của tiểu Dương, bởi vì Trang Tương Vương không nhắc gì tới Lý Quý Dương mà chỉ nói một chút về Lý gia trang.

- Kỳ thật như vậy cũng tốt, cây to đón gió a!

Lý Quý Dương cũng không hề để ý.

Doanh Chính nhìn vẻ mặt không cần của hắn, trong lòng có chút khó sống, nếu không phải vì mình, chỉ bằng bổn sự mà tiểu Dương học được từ chỗ sư phụ của hắn, xa không chỉ là một chức quan Lang Trung lệnh, còn không có thực quyền cùng binh quyền.

Cam Lỗi thật hài lòng với thái độ của Lý Quý Dương.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt tới buổi tối ngày mười bốn, ngày mai Lý Quý Dương cần võ trang đầy đủ đi.. điểm danh.

Trong mấy ngày ở lại trong tòa nhà lớn, mọi người chậm rãi thích ứng, Lý Quý Dương cũng xem qua cháu nhỏ, hiện tại sân lớn hắn lái xe ba bánh bằng gỗ chạy đầy sân, tiếng cười khanh khách ngây ngô làm người ta nghe được khiến phiền não đều hoàn toàn tan biến.

Lý Quý Dương thật thích chơi với hắn, tiểu tử kia thật thú vị, mà ban đầu Lan nãi mẫu không dám ra khỏi phòng, nơi này quá lớn, nàng sợ mình đi lạc không biết đường về.

Về sau chậm rãi quen thuộc, cũng không dám tùy tiện đi, chỉ từ chủ viện đi tới nhà bếp, nàng đi quen thuộc nên mới dám tự mình đi, bằng không chỉ dám theo sát Thuần Nhã.

Trong ngày thường ngay cả chủ viện cũng không đi ra, làm cho các nữ nhân từ trong cung tới quả thật giống như chó cắn con nhím, không chỗ hạ miệng!

Lý Quý Dương cùng cháu nhỏ chơi nửa ngày, Lý Phúc đi vào:

- Công tử, Dương tiên sinh tới đây.

- Nga, ta đi xem hắn.

Mấy ngày nay Dương Phi Anh vô cùng bận rộn, an bài đội hộ vệ cùng thân vệ, hơn nữa còn đem người nhà của họ đều đưa đi Lý gia trang.

Kỳ thật người trong nhà của những người này cũng không nhiều, còn có người chỉ cô độc một mình.

Vừa đi vào phòng khách, nhìn thấy Dương Phi Anh đang xoay quanh trong phòng!

- Dương tiên sinh.

Lý Quý Dương hô, đồng thời còn nhìn thấy một đôi cha con.

Sở dĩ Lý Quý Dương vừa liếc mắt liền nhìn ra, là bởi vì hai người rất giống nhau, giống tới tám phần.

- Ngài đã tới!

Chứng kiến Lý Quý Dương, Dương Phi Anh như nhìn thấy được người tâm phúc.

- Đây là làm sao vậy?

Lý Quý Dương nhìn Dương Phi Anh, thấy hắn có vẻ vô cùng căm phẫn, mà hai cha con kia cũng mặt co mày cáu.

- Lão tốt bị người khi dễ!

Dương Phi Anh kéo qua lão tốt:

- Hắn, kêu a Đại, con của hắn kêu tiểu Nhị!

Lý Quý Dương:

- !

Được rồi, thời đại này dân chúng, chỉ có quý tộc có dòng họ, mà bình dân có tên không có họ.

- Sau này đều là họ Lý, gọi Lý Đại, con của ngươi tên Nhị?

- Không phải, đây là con thứ hai của tiểu nhân, con lớn nhất chết trận.

- Nga, vậy kêu Lý Á, cũng ý tứ là thứ hai.

Lý Quý Dương nói:

- Tốt lắm, hiện tại, Dương tiên sinh ngươi nói, rốt cục sao lại thế này?

- Sự tình là như vậy..

Dương Phi Anh nhanh chóng cáo trạng.

Mấy ngày nay Dương Phi Anh giúp nhóm lão tốt giải quyết các loại vấn đề, trong đó khó làm nhất là tổ chức hôn sự cho người như Lý Á.

Bọn họ hiện tại còn chưa phải dân tịch, mà là quân tịch, người bình thường cũng sẽ không chịu gả cô nương, bởi vì sợ thủ tiết!

Mặc dù nói quả phụ tái giá cũng không có gì, nhưng nếu có thể chỉ gả một lần, ai chịu gả hai lần nha!

Lý Đại cùng Lý Á hai cha con có được bốn kim để dành, trong nhà sớm không còn ai, Lý Đại muốn cưới vợ cho con, trước khi chết chứng kiến cháu trai cũng đã thỏa mãn.

Lý Á cũng lớn, hai mươi hai tuổi, ở thời đại này đã là thanh niên lớn tuổi, vì thế cũng muốn tìm người vợ, sinh đứa bé nối dõi tông đường, hiếu thuận cha.

Chút yêu cầu như vậy, cũng có vài đôi cha con cũng có tình huống như thế, Dương Phi Anh liền tập thể tìm người vợ cho bọn họ, nhà người ta đều thuận lợi, bởi vì trong tay họ có tiền, đã nghĩ tìm người vợ tốt một chút, tốt nhất có thể sinh đẻ đứa con, kết quả đúng là tìm được một nhà!

- Nhà kia họ Vương, nhân đinh thịnh vượng, cô nương kia còn có tám ca ca!

Dương Phi Anh vừa nói xong Lý Quý Dương bị sặc!

- Vậy lão thái thái nhà họ có phải lúc còn tuổi trẻ chỉ lo đi sinh nhi tử sao?

Lý Quý Dương thật không tưởng tượng nổi, ở cổ đại nữ nhân sinh con như đi qua Quỷ Môn quan một lần, lão thái thái lại có thể sinh một loạt tám đứa bé trai!

Nhìn xem Lý Á, bộ dạng hiền lành, đối phương sinh được một cô con gái như vậy, không biết cần nuông chiều thành cái dạng gì, điều này còn thành sao?

- Ai lại biết a?

Dương Phi Anh tức giận vô cùng:

- Ta cũng nhìn thấy qua cô nương nhà bọn họ, còn không đẹp bằng Thuần Nhã đâu, tám ca ca một đám hung ác vô cùng, ta cũng chưa tìm hiểu rõ ràng lại cho giật dây, kết quả bên này chúng ta cũng đã cho lễ hỏi, hai kim a! Còn có một đầu trệ, hai đầu dê, một con trâu, mắt thấy muốn thỉnh ngày cưới đối phương lại đổi ý!

- Đổi ý thì đổi ý đi.

Lý Quý Dương không thèm để ý:

- Con cóc ba chân khó tìm, người sống hai đùi khắp nơi đều có, chúng ta tìm một người xinh xắn, tuổi trẻ, xinh đẹp!

- Bây giờ không phải vấn đề đổi người, mà là đối phương không chịu trả lễ hỏi!

Dương Phi Anh nhắc chuyện này liền phẫn nộ:

- Tám ca ca của nàng kia còn nói, em gái của bọn hắn đã nói mấy câu với Lý Á, cũng đáng số lễ hỏi kia!

Lý Quý Dương trợn mắt há hốc mồm:

- Cái gì?

- Bọn hắn không trả lễ hỏi, đem hai cha con họ đánh đuổi ra ngoài, nếu không đi chỉ sợ hai người đều bị thương!

Dương Phi Anh quả thật cần tức chết.

Ánh mắt Lý Quý Dương đều thay đổi, quân Tần như vậy, còn là lão tốt?

Hai người, ngay cả tám tên vô lại cũng đánh không lại, nếu lên chiến trường còn có thể làm gì?

- Tám tên kia đều là bình dân, hai người bị đánh không dám đánh trả!

Dương Phi Anh càng thêm nổi giận, Lý Quý Dương nghĩ gì vậy, vũ khí của quân Tần chỉ hướng người ngoài, đối với người trong nước thật rộng lượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.