Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 119




- Không phải, là ngày hôm qua ở lại trong phòng sách tới nửa đêm, chỉ là không cẩn thận.

Nhìn nhìn Lý Quý Dương, hắn lại bỏ thêm một câu:

- Không phải cố ý.

Lý Quý Dương dở khóc dở cười:

- Ngài còn cố ý được sao!

- Ta chỉ là suy nghĩ sự tình, nhất thời không chú ý.

Cam Lỗi cười cười, về phần suy nghĩ chuyện gì chỉ có hắn biết.

Từ đó về sau Lý Quý Dương cho người nhất định phải trực đêm, cho dù là ngủ ở sàn nhà bên ngoài cũng phải canh cửa.

Sau lập thu bắt đầu chuẩn bị thu hoạch, Cao chiêm sự lại tới nữa.

- Tìm được tòa nhà trong Hàm Dương thành, nhưng chào giá cao.

- Bao nhiêu tiền?

- Cần một ngàn kim.

Lý Quý Dương sờ cằm, giá này đích thật là có chút cao a!

- Nếu đi đường nhỏ cách cổng lớn hoàng cung rất gần.

Cao chiêm sự cảm thấy chỉ một điều này đã đáng giá.

- Có thể!

Lý Quý Dương lập tức đi vào khiêng ra một thùng tiền, bên trong vừa lúc một ngàn kim.

- Ta biết ngài nhất định sẽ đồng ý!

Cao chiêm sự cao hứng đếm vàng, trước kia lấy tiền hắn không đếm qua, nhưng lần này thì khác, đây là mua bán tiền tài nhất định giáp mặt đếm cho rõ ràng.

Lý Quý Dương cầm ra một trăm kim:

- Đây là đưa cho ngươi.

Sắc mặt Cao chiêm sự khó xem:

- Đây là ý gì?

- Ngươi đừng nóng giận, ta biết hiện tại ngươi làm việc cho phu nhân cùng đại công tử, nhưng bản thân ngươi cũng phải kết giao bạn tốt, chỉ có chút bổng lộc cũng không đủ cho ngươi dùng. Đưa tiền cho ngươi là để ngươi dùng chi phí, không phải thu mua ngươi.

Lý Quý Dương nhét tiền cho hắn:

- Có gì cần thì ngàn vạn lần phải nói với ta, khó khăn bao nhiêu huynh đệ đều cũng giúp ngươi!

Lúc này sắc mặt Cao chiêm sự mới tốt hơn nhiều, còn thu vàng:

- Cấp chút vàng là được, thật sự có việc gì ngươi ngàn vạn lần đừng bị cuốn vào.

Cấp chút đồ vật cho chút tiền còn được, nếu thật sự có sự tình gì phát sinh, người thứ nhất bị hi sinh chính là Lý Quý Dương, bởi vì hắn chỉ là một thiếu niên, vả lại còn không có bất kỳ thân phận gì.

Tùy tiện là ai cũng có thể hãm hại hắn, bởi vì hắn không chịu được sóng gió.

- Bổn sự ta lớn đâu!

Lý Quý Dương bĩu môi:

- Mấy ngày nữa sư huynh của ta sẽ tới đây, ngươi có gì muốn không? Trân châu? Vàng? Kỳ trân dị bảo? Hay là dược liệu quý trọng?

- Cần vàng bạc châu báu đi, những đại thần kia bây giờ gian xảo hơn rất nhiều, Vương tướng gia cũng nơi nơi luồn cúi, hơn nữa không biết ở chỗ nào làm được nhiều tiền như vậy!

Cao chiêm sự bĩu môi:

- Nhưng may mắn bên chúng ta luôn đại thủ bút, không làm cho bọn họ thực hiện được.

- Vàng bạc châu báu không thành vấn đề, ngươi nghĩ muốn cái gì?

Lý Quý Dương vỗ vai hắn:

- Tốt xấu phải có theo đuổi.

- Theo đuổi chính là đại công tử có thể lên làm quốc chủ, dù sao không thể là Thành Giao công tử, nếu hắn kế vị ta lập tức bỏ trốn!

Cao chiêm sự thật ra bỏ được.

Mấy năm nay hắn làm không ít việc, nếu Thành Giao kế vị chắc chắn sẽ không buông tha hắn.

Lý Quý Dương trợn mắt:

- Xem ngươi tiền đồ!

Cầm theo đồ vật trở về, làm xong công văn giao nhận xong xuôi, tòa nhà kia biến thành của Lý Quý Dương, hắn sợ Lý Quý Dương còn nhỏ không hiểu chuyện, chính mình mua hai mươi nô bộc, quét tước chăm sóc tòa nhà này.

Lại phái người đi báo cho Lý Quý Dương, đưa giấy tờ mua nô bộc cùng nhà cửa còn có chìa khóa, còn có thẻ tre khế ước.

Sau khi Lý Quý Dương nhận được thật cao hứng, sau này đi Hàm Dương thành cũng không cần tiếp tục thuê sân viện trong khách điếm.

Vì cao hứng Lý Quý Dương tặng một xe lễ vật cho Cao chiêm sự, còn có hai gốc nhân sâm, còn lại là đặc sản thôn trang: Nhạn, mười gà mái, năm mươi trứng đủ chủng loại, hai túi lương thực lớn.

Cuối cùng tới lúc giao thuế lương!

Năm nay trong nhà có nhi đồng, cũng không cần giao thuế lương, nhưng Cam Lỗi thì cần giao thuế!

Lý Trung bẩm báo:

- Bởi vì thêm người cho nên cần mang thêm thuế lương, còn có những hài tử sinh ra trong nhà cùng với người hầu nhà chúng ta cùng nhà trong Hàm Dương thành, đều phải báo cáo lên.

Cho dù là người hầu cũng cần đăng ký trong danh sách, phương tiện quản lý.

- Nhi đồng toàn bộ đăng ký thành bình dân.

Lý Quý Dương nói.

- Đều là.. bình dân?

Lý Trung chấn kinh.

- Ân, bằng không ta dạy bọn họ biết chữ làm gì?

Lý Quý Dương buông thẻ tre trong tay.

Bởi vì năm nay trong nhà khai hoang, còn có tiểu phát minh của Lý Quý Dương nên thu hoạch tốt hơn rất nhiều, gia cầm gia súc cũng sinh sản tốt.

- Nhưng mà thiếu gia, bọn họ đều là..

Lý Trung có ý ám chỉ.

- Nếu cần nuôi cấy bọn họ làm chưởng quỹ, ta cũng không cho họ đi theo ta cùng nhau nghe tiên sinh giảng bài.

Lý Quý Dương nói:

- Người bên ngoài ta không tin được, ta chỉ tin tưởng người trong thôn trang chúng ta, ngày sau bọn họ cần làm một phen đại sự nghiệp, nô tịch bôi nhọ bọn họ.

- Dạ, thiếu gia!

Lý Trung nghe xong cảm động, bởi vì trong chín đứa bé kia còn có tiểu nhi tử nhà hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.