Quản gia sai người đem ngũ thiếu gia mang về tiểu thôn trang, vừa lau rửa vừa thay quần áo, đem người xử lý tốt lắm, quản gia rưng rưng nước mắt, ngũ thiếu gia là đứa con giống chủ nhân nhất trong năm đứa con trai trong Lý gia!
Chừng tám phần giống!
Nhưng khi nhìn thấy tóc của ngũ thiếu gia, dán chặt lấy da đầu, quản gia lại nổi giận đùng đùng, ba tên kia làm sao dám? Làm sao dám?
Ngũ thiếu gia còn nhỏ như vậy, còn phải chịu nhiều khổ như thế!
Quản gia phẫn nộ rồi!
- Người đâu, đem ba gia nô kia đánh gãy tay chân, nhổ đầu lưỡi!
Quản gia không muốn nghe bọn họ ngụy biện, càng không muốn để cho bọn họ trở về đều tự đi tìm người sau lưng họ cáo trạng.
Rõ ràng hoặc là không làm, đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp làm tàn là được, dù sao người không chết là được rồi.
Bên ngoài truyền vào tiếng kêu thảm thiết, ngũ thiếu gia còn đang hôn mê, thân thể đều run lên.
.
Đây cũng là một không gian bịt kín, khác nhau chính là lần này Lý Kế Dương phát hiện mình mặc một thân trường bào màu trắng, có điểm giống như là người Ả Rập, chỉ là không đến nỗi quấn khăn trùm đầu.
Trường bào lồng từ đầu tới chân, bên trong lại là chân không a!
Bốn phía tối đen, cũng không biết là cái gì, Lý Kế Dương không dám động, đột nhiên trước mặt phát sáng lên, một màn hình vuông góc xuất hiện.
- Hoan nghênh đi vào Thánh Vực hệ thống!
Trên màn hình xuất hiện tám chữ.
Lý Kế Dương không hiểu ra sao cả, đây là đang nằm mơ đi?
- Không phải đang nằm mơ.
Một thanh âm máy móc đột nhiên vang lên.
Lý Kế Dương hoảng sợ.
- Ai?
Bốn phía tối đen, không có một ảnh tử, đột nhiên phát ra thanh âm, ai không sợ hãi a?
- Nơi này là Thánh Vực không gian, chính xác nói, là hệ thống vị diện giao dịch.
Thanh âm kia vẫn máy móc nói.
Lý Kế Dương nhìn nhìn xung quanh, một bóng người đều không có, thanh âm lại ở bên tai, chẳng lẽ là chuyện ma quái sao?
- Tôi không phải quỷ, tôi là của.
.
dựa theo cách nói của người địa cầu, thời gian cổ đại kêu là chưởng quày, quản sự, hoặc là môn nhân, hiện đại hẳn là quản lý, CEO, ở trong hệ thống, chính xác mà nói tôi là người phụ tá của anh.
Thanh âm kia thản nhiên nói:
- Hiện tại mời lựa chọn, ngài có đồng ý nhận tuyển định làm người thay mặt cho Thánh Vực hệ thống hay không? Nhận, mời gật đầu, không tiếp thụ, mời lắc đầu.
- Nhận cùng không nhận có gì khác nhau?
Tốt xấu lúc ở đại học cũng xem qua vài quyển tiểu thuyết, Lý Kế Dương đối với không gian, hệ thống cũng không xa lạ gì.
Nhưng đó đều là bịa đặt, ai gặp qua thật sự chứ?
Hắn vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, cho nên biểu hiện vô cùng bình tĩnh, rất có ý tứ phong độ của một đại tướng.
- Nhận, sinh tồn, không nhận, chỉ có tử vong.
Thanh âm máy móc không chút cảm xúc nói.
- Tôi.
.
tôi chết rồi sao?
Lý Kế Dương đột nhiên nhớ tới, mình cầm bảo vật rơi vào trong thiên hố, sau đó đây? Chuyện sau đó hắn không nhớ rõ, chỉ biết là rất đau, rất đau, đau tỉnh đang ở trong một không gian kỳ quái, cùng với hệ thống này?
Hắn cảm giác mình tám phần là đau chịu không nổi nên sản sinh ảo giác!
- Anh đã mở ra Thánh Vực hệ thống, tử vong là con đường cần phải trải qua, hiện tại mời lựa chọn, là sống hay là chết.
Thanh âm máy móc lại nói.
Lý Kế Dương nuốt một ngụm nước bọt, đồng ý, đương nhiên đồng ý, không đồng ý chính là con đường chết, hắn cũng không muốn chết.
- Tôi nhận.
Lý Kế Dương nghiêm trang:
- Trở thành người thay mặt Thánh Vực hệ thống.
Thu thập xong gia nô, trong lòng quản gia run sợ trông một đêm, nhìn thấy ngũ thiếu gia hoàn hảo, nhanh chóng dẫn người gọi xe bò đi tới lôi kéo người quay về nhà.
Đi suốt hai ngày, ngũ thiếu gia còn chưa tỉnh nhưng đã đến Lý gia trang.
Sau khi trở về mới biết được vợ của thiếu chủ nhân vừa mới sinh!
- Sinh thế nào?
Quản gia nhanh chóng hỏi.
- Là trai tráng!
Nữ phó cũng cao hứng chảy nước mắt.
Chỉ cần có trai tráng, Lý gia sẽ không tuyệt tự, như vậy cũng sẽ không tán, nô bộc như họ vẫn còn nơi cư trú.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Quản gia cũng cao hứng, nhưng lại tiếp tục sầu muộn, nhi đồng mới sinh ra, ai biết có thể trưởng thành hay không?
Lão thái thái vừa đi, nữ chủ nhân sẽ không có chế ước, mới chết hơn ba năm ngay cả vợ của thiếu chủ nhân cũng dám hạ tử thủ với ngũ thiếu gia, lúc này mới có đứa bé còn chưa biết là nam hay nữ đâu, trước hết đã nghĩ tới việc tranh gia sản!
Kỳ thật quản gia rất biết liên tưởng!
Nhưng cũng không ngoài ý muốn, thời đại này dân trí nghẽn, quản gia cũng chỉ là đi theo chủ nhân làm việc cả đời, tự giác mình thật tinh mắt, chuyện gì đều thích nghĩ nhiều.
Hơn nữa bên trong ba gia nô bị phái đi qua, một là người hầu của lão chủ nhân, đã sớm đi theo thiếu chủ nhân, hai người khác một thuộc nữ chủ nhân, người kia là vợ của thiếu chủ nhân, điều này không khỏi làm cho hắn phải nghĩ nhiều a!
- Vậy ngũ thiếu gia?
Người hầu đi tới xin chỉ thị, hiện tại mọi người đều đang bận rộn, nữ chủ nhân ôm cháu trai sắc mặt cũng khó xem.
Vợ của thiếu chủ nhân lúc sinh con khó sinh, đến bây giờ còn chưa tỉnh.
Nghe nói cũng đã nhiều ngày.
- Chiếu cố tốt cho ngũ thiếu gia, lặng lẽ chuẩn bị đồ vật, chỉ sợ cần làm tang sự.
Quản gia cũng đành chịu, cuối cùng vẫn là đi nhìn ngũ thiếu gia trước.
Lại đi bái kiến nữ chủ nhân.
- Đã trở lại?
Một lão phụ nhân đã hơn năm mươi ngồi chồm hổm trong chính diện, bên cạnh đặt một cái nôi, bên trong có tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt.
- Dạ.
Quản gia ở bên dưới hành đại lễ:
- Đã dẫn ngũ thiếu gia trở về, nhưng mà.
.
- Nhưng mà cái gì?
Lão phụ nhân nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ, nhi đồng dừng khóc, có lẽ là đang ngủ.
- Nhưng mà.
.
Quản gia đem suy đoán của mình kết hợp với thực tế nói ra.
- Thật sự là to gan!
Lão phụ nhân tức giận:
- Tiểu ngũ cho dù là thứ xuất cũng là huyết mạch Lý gia ta, lại bị ba nô lệ khi dễ, quả thực là dọa người!
- Dạ, cũng đã cắt đầu lưỡi!
Quản gia nhân cơ hội nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
- Cắt đầu lưỡi tính cái gì? Trực tiếp giế.t chết, làm cho bọn họ đều nhớ kỹ cho ta, tiểu ngũ dù còn nhỏ, cũng là chủ nhân!
Lão phụ nhân tàn nhẫn nói:
- Báo lên quan, nói bọn hắn khi dễ tiểu chủ nhân.
- Dạ.
Quản gia tuôn mồ hôi lạnh.
- Đi xuống xử lý đi.
Lão phụ nhân xua tay.
- Dạ.
Quản gia cung kính lui ra, ngẩng đầu lau mồ hôi, xoay người đi tìm người xử trí ba gia nô.
Bên này lão phụ nhân gọi tới nữ phó, nhìn nhi đồng lại mang người đi sân cách vách, trong viện có bốn vú già cường tráng nhìn thấy, còn có hai nha hoàn xinh xắn đi ra đi vào.
Gặp được lão phụ nhân đều quỳ xuống, không dám lên tiếng.
Lão phụ nhân xem như không phát hiện, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trên giường là một thiếu niên đang nằm, lúc bà tiến vào thiếu niên đang mở to mắt.
Đầu Lý Kế Dương có chút đau, có lẽ do hắn ngủ mê quá lâu, nhưng sau khi mở mắt hắn vẫn còn ngây ngốc.
Đây là địa phương nào?
Không nói chuyện khác, chỉ là hắn ngẩng đầu nhìn thấy một đoạn đầu gỗ, nếu như hắn không nhìn lầm, hẳn là bằng mộc kiến trúc thời Tần đi?
Tương đương với nhà nhị lương, ngoài đòn dông là dùng chịu lực thứ hai.
Lão phụ nhân chứng kiến hắn mở mắt, lập tức bày ra vẻ tươi cười:
- Tỉnh rồi, làm ta lo lắng gần chết!
Lý Kế Dương có chút chột dạ:
- Đây là đâu vậy?
Thanh âm nói chuyện đều rất suy yếu.
- Ngươi về nhà, đây là nhà của ngươi trong Tần quốc.
Lão phụ nhân cười tươi như hoa.
Kháo!
Lý Kế Dương cúi đầu vừa nhìn, chính mình không ngờ là đang nằm trên giường gỗ thời Chiến Quốc được lót đệm chăn!
Hắn dám dùng nhãn cầu đảm bảo, đây tuyệt đối là đồ vật thời kỳ Chiến Quốc, nhất thời hai mắt trắng dã, giống như nhìn thấy được năm chữ to: "Tần triều hoan nghênh ngươi"!.