Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 43: 43: Chương 42




Vả lại nhất định phải càng nhiều càng tốt!

Bên ngoài còn có một đám người chỉ dựa vào hắn đâu!

Nếu như đã đến nơi này, vậy sống cho tốt đi!

Huống chi rất nhiều chuyện, không đích thân cảm thụ cũng sẽ không biết, khảo cổ dù tốt, đào bới cũng chỉ là phần mộ, ở trong hiện thực hiểu biết càng nhiều!

Ví dụ như là "đèn", trước kia hắn chỉ biết có đồ vật như vậy, là dùng để làm gì, nhưng sau khi đến nơi này hắn chẳng những biết, cũng biết dùng làm gì, thậm chí còn có thể thực tế thao tác!

Trước kia đây là văn vật, ai dám dùng văn vật chứa mỡ động vật đem chiếu sáng?

Lộng hư dù là ai cũng không bồi nổi a!

Còn có thực đỉnh, tuy rằng đào móc ra không ít, nhưng ai dám thật sự dùng nó chứa đồ vật ăn cơm?

Nhưng hắn có thể!

Mỗi ngày ôm thực đỉnh, một ngày hai cơm, mỗi bữa không rơi!

Ăn mãi hắn cũng ngán được chứ!

Mà trong truyền thuyết Tần Doanh Chính gồm thâu sáu nước cũng không được thuận lợi, cần trưng binh đinh, cần phát lao dịch, thứ nào không cần người?

Lý gia trang tuy rằng nhìn thấy lớn, lại sống trong góc một mình, nhưng nói tới cùng vẫn là người Tần.

Hắn bây giờ còn nhỏ, mới mười bốn tuổi, chờ hắn tới mười sáu thì đã đủ tuổi!

Người Tần vũ dũng, nhưng hắn nhìn tiểu thân thể của mình, như vậy phỏng chừng muốn đi người ta cũng không cần!

Vả lại Lý gia chỉ có một mình hắn, cháu còn nhỏ, dù qua thêm hai năm cũng mới hai tuổi, điều kiện của hắn chỉ sợ không cho phép hắn đi làm binh đi.

.

Nhưng không làm binh, thuế má vẫn cần nộp đủ!

Số lượng chắc chắn sẽ không thiếu là được!

Cho nên hắn kỳ thật cũng cần để dành đồ vật!

Vì sao không để dành tiền đây?

Tiền, ở thời đại này cũng không phải là vạn năng, lúc đánh giặc chỉ có dân cư cùng lương thực mới là chính yếu, không có hai thứ này, ngươi có bao nhiêu tiền cũng vô dụng!

Suy nghĩ lung tung, Lý Quý Dương đi ra không gian, nằm trên giường nghỉ ngơi thư giãn.

Chỉ chốc lát sau Thuần Nhã nhỏ giọng hô:

- Thiếu gia? Thiếu gia/

- Chuyện gì vậy?

Bộ dạng Lý Quý Dương uể oải hỏi.

- A Đại cùng a Nhị đã trở lại, dẫn theo hòn đá ngài cần đem về mài.

Thuần Nhã nói:

- Ngài không đi xem một chút sao?

- Đã làm xong?

Lý Quý Dương lại bò lên.

- Dạ, đã làm xong, mang trở lại.

- Đi đi nhìn xem!

Lý Quý Dương nhanh chóng đứng lên kéo cửa ra, Thuần Nhã giúp hắn sửa sang lại quần áo, mới theo sau đi ra ngoài.

Trong viện bên ngoài đã có Lý Bình cùng Lý An xem náo nhiệt.

- Người khác đâu?

Lý Quý Dương hỏi.

- Đều đi theo quản gia đi giẫy cỏ.

.

Lý Bình cùng Lý An liền nói.

Lý Quý Dương nhìn nhìn bên ngoài, nguyên lai là tới mùa giẫy cỏ, cũng chính là đầu hè, mấy ngày trước còn đang giao mùa đâu, bây giờ đi ra mùa hè.

Chẳng thể trách buổi sáng hôm nay rau dại đặc biệt lớn, đặc biệt nhiều!

Nguyên lai bên ngoài đã tiến vào mùa è, trời nóng nực, rau dại tự nhiên cũng lớn nhanh.

Người hiện đại cũng không để ý nông lịch, nhưng ở thời đại này hết thảy đều dựa theo nông lịch trôi qua, dựa vào ông trời dùng cơm, một ngày cũng không thể sai lầm!

Lý Quý Dương mang theo ba người đi ra cửa, nhìn thấy a Đại cùng a Nhị chật hẹp đứng nơi đó, bên cạnh còn đặt một tiểu thạch ma.

Lý Quý Dương liếc mắt liền nhìn ra, đây chính là thạch ma mà hắn cần.

- Đã làm xong?

Lý Quý Dương hưng phấn ngồi xổm xuống, muốn dời thạch ma nhìn xem tình huống bên trong, kết quả dời không nổi!

- Thất thần làm gì? Còn không mau lấy ra cho thiếu gia nhìn xem!

Thuần Nhã nhanh chóng chỉ huy a Đại cùng a Nhị.

Hai người vội vàng dời thạch ma.

Nội tâm thạch ma cũng như yêu cầu của Lý Quý Dương, đều mang theo lăng văn, có thể mài hợp đồ vật, ví dụ như là đậu tương được ngâm qua.

- Đúng đúng! Chính là loại này!

Lý Quý Dương rất cao hứng, nhưng khi nhìn thấy tay hai người, liền tức giận:

- Tay này làm sao vậy?

Tay của a Đại cùng a Nhị đều có chút nứt ra, còn có tơ máu.

- Thiếu gia, làm thạch đầu chính là như vậy.

A Đại thật thà phúc hậu cười nói:

- Thật nhiều năm không làm qua, đều có chút ngượng tay.

- Đúng vậy, cũng không chịu nổi chấn động!

A Nhị chà xát tay:

- Tạo ra chút tiểu vật liền bị chấn nứt ra!

- Ngươi đừng chà xát!

Lý Quý Dương nhìn thấy đều đau:

- Thuần Nhã, nhanh đi lấy chút thuốc mỡ cho bọn hắn lau qua!

- Thuốc mỡ?

Thuần Nhã mê hoặc, thuốc mỡ là gì?

- Bỏ đi!

Lý Quý Dương khoát tay:

- Trở về dùng nước ấm rửa một chút, hai ngày này cũng đừng có làm việc, chờ miệng vết thương khép lại nói sau!

- Dạ!

Hai huynh đệ nhất thời ứng tiếng, sau đó hi vọng nhìn Lý Quý Dương.

Vẫn là Lý An nhìn ra ý tứ của hai người này, vì thế thay hỏi:

- Thiếu gia, vật này muốn dùng làm gì?

- Vậy này a? Dễ làm!

Lý Quý Dương vỗ tay phát ra tiếng:

- Đi lấy chút nước chát!

- Thiếu gia, vật kia trong nhà không có.

Nói chuyện chính là Lý Trung.

- Quản gia ngươi tới rồi!

Lý Quý Dương xoay người cười sáng lạn:

- Nước chát đều không có sao?

Nước chát là cái gì?

Chính là nước chát tử!

Cũng chính là nước còn dư lại sau khi ngao muối.

Đắng, cảm thấy chát, có độc, không thể ăn, chủ yếu là hàng bị vứt bỏ.

Nhưng Lý Quý Dương biết nếu muốn làm ra đậu hũ, thứ này là thiết yếu!

- Thiếu gia, loại đồ vật này nhà chúng ta sao có thể có?

Lý Trung nở nụ cười:

- Dĩ vãng mua muối ăn đều mua khối muối, sau đó trực tiếp vứt bỏ.

- Nói như vậy có thể tìm tới?

Lý Quý Dương sờ cằm.

- Có thể thì có thể, hay là đi nhà bếp nhìn xem?

Lý Trung nhớ ngày hôm qua mình trở về có cầm theo một túi lớn muối ăn, bên trong hẳn là có?

- Nhanh đi, nhanh đi!

Lý Quý Dương kêu Thuần Nhã.

- Dạ!

Thuần Nhã chạy nhanh ra ngoài.

- Thiếu gia, ngài đây là?

Lý Trung có chút ngạc nhiên hỏi.

- Chờ thiếu gia phát minh cái ăn cho các ngươi xem!

Lý Quý Dương chỉ huy Lý Bình Lý An:

- Đem đồ vật đưa tới bên ngoài nhà bếp đi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.