Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 186




Lâm Tĩnh Hằng rảo bước ra khỏi văn phòng Tổng trưởng, vệ binh phía sau được huấn luyện nghiêm chỉnh ngăn một đám người không phận sự, trực tiếp lên một chiếc xe cơ giáp đi đến căn cứ cơ giáp gần trung tâm chỉ huy, tiến sĩ Harden ngồi xe lăn đã chờ hắn ở đó.

Tiến sĩ Harden đã thay hết trang phục toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả thiết bị đầu cuối cá nhân và răng giả đều tháo ra.

“Ta đã nghe nói cả rồi,” Tiến sĩ Harden đi tới hỏi ngay, “Tại sao không nhân lúc liên quân người đông đồng lòng, một tiếng trống cổ vũ tinh thần mà diệt sạch bộ đội chủ lực của trí tuệ nhân tạo ở Mân Côi Chi Tâm, giành lại Thiên Hà Số 1?”

Vệ binh bên cạnh bị ông nói làm giật mình, thận trọng ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh Hằng.

Tổng tư lệnh Thiên Hà Số 8 Lâm Tĩnh Hằng này, là có tiếng không thích giải thích, trước nay chỉ ra lệnh, không được xen vào.

Nhưng lúc này, ngoài dự đoán của mọi người, hắn lại dừng chân, khoát tay ra hiệu cho các vệ binh phía sau tạm thời lui đi, trên mặt cũng không có vẻ gì là bực dọc: “Chờ ta năm phút, ta nói riêng với tiến sĩ vài câu.”

Các vệ binh lập tức nhường một không gian cho hắn.

Bấy giờ Lâm Tĩnh Hằng mới trả lời: “Liên quân lúc ấy vất vả cố thủ Mân Côi Chi Tâm quá lâu, kiệt sức rã rời, lại suýt chút nữa bị Quân Đoàn Tự Do ép đến tuyệt cảnh, mọi người đều đến cực hạn rồi, cho dù có Anaquim tăng viện, phần thắng của chúng ta cũng không cao, đối đầu thập đại danh kiếm, cùng lắm chỉ có ba phần.”

Ánh mắt tiến sĩ Harden chăm chú nhìn hắn như hai ngọn lửa vậy.

“Vả lại, dẫu bắn rơi đám Long Uyên, chúng ta vẫn không biết đối phó trí tuệ nhân tạo siêu cấp Woolf bằng cách nào, rất khó một đòn trúng mục tiêu. Mà nếu không thể tuyệt hậu hoạn, nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Trí tuệ nhân tạo siêu cấp này len lỏi khắp nơi trong Thiên Hà Số 1, có được các đại hành tinh, trạm không gian nhân tạo, còn có quyền hạn quân sự cao nhất của điểm nhảy vũ trụ, nếu nó muốn, trong vòng vài phút là có thể tiêu diệt toàn bộ sinh vật của Thiên Hà Số 1, đám làm lính chúng tôi có thể bất kể sống chết, nhưng không thể đẩy người dân vô tội của Thiên Hà Số 1 lên ngọn lửa. Cho nên lúc ấy Woolf ném cành ô-liu, chủ động rút quân, chúng tôi không có lý do chủ động khiêu khích chọc giận hắn.”

“Trí tuệ nhân tạo tự chủ chính là lý do, các cháu… các cháu thật là!” Tiến sĩ Harden thở dài nặng nề, run run rẩy rẩy giơ một ngón tay, “Trí tuệ nhân tạo tự chủ chớp mắt sinh ra đã không thuộc về người chế tạo, là một loại tạo vật khác, hai giống thông minh cao độ không thể cùng tồn tại, nhất định sẽ có một trận chiến, không phải hôm nay thì là ngày mai, thời đại tự động hóa cao độ, chiến tranh vũ trụ bùng nổ toàn diện, con người làm sao có sức đánh trả?”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn xuống: “Việc này tôi biết.”

“Cháu đương nhiên biết, các cháu đều hiểu đạo lý này, cũng biết tương lai sẽ có một trận chiến, nhưng các cháu không trải qua thời đại đó, không có cảm giác cấp bách! Đều cảm thấy đây là chuyện tương lai, cho nên trước mắt có thể vì an toàn mà dùng sách lược bảo thủ cẩn thận, đúng không? Lúc ấy trong liên quân, chỉ cần có một người từng tự mình trải qua thời đại Lịch Cựu Tinh… Đừng nói là còn có mấy phần khả năng chiến thắng, dù chỉ có một đường sinh cơ, thà rằng ngọc nát đá tan cũng không thể thả chúng đi.”

“Đừng phí lời vô dụng, mấy lão già trải qua thời đại Lịch Cựu Tinh đều y như ông, có thể cuốn gói vào viện bảo tàng rồi, ngồi xe cơ giáp sát đất đều như đặt mông trên thiết bị y tế vậy.” Lâm Tĩnh Hằng đi đến, kéo ống quần ngồi xổm trước mặt tiến sĩ Harden, “Tôi không có kinh nghiệm giao chiến với trí tuệ nhân tạo.”

Với tính nết thối tha của Lâm Tĩnh Hằng mà nói, câu này gần như là nhún nhường xin chỉ dạy.

“Trí tuệ nhân tạo có nhược điểm,” Tiến sĩ Harden cũng rất thẳng thắn, “Lâm soái – trận chiến cuối cùng của ông nội cháu, cháu đã đọc kỹ chưa?”

Lâm Tĩnh Hằng nghiêng đầu: “Hửm?”

“Lúc ấy họ dùng sức người đóng kín Votaw, biến Votaw thành một ‘nhà tù vũ trụ’ không thể giao hỗ với bên ngoài, đây là điều kiện thứ nhất để đối phó trí tuệ nhân tạo – tạo một không gian bịt kín, một không gian bịt kín cháu có thể khống chế được, không có liên hệ với bên ngoài. Thứ hai là nguồn năng lượng và hệ thống mạng, nguồn năng lượng là gốc rễ của trí tuệ nhân tạo, mạng tương đương với ‘mạng tinh thần’ của chúng, trọng giáp mang theo tùy thân nguồn năng lượng và nguồn năng lượng dự phòng, cắt điện đối phương không khả thi lắm, các cháu chỉ có thể tập trung vào hệ thống mạng.” Tiến sĩ Harden nói, “Còn nữa, mặc dù trí tuệ nhân tạo là kết quả kỹ thuật của con người, nhưng một khi tự chủ, các cháu đừng mong đấu kỹ thuật với chúng nữa.”

“Phải,” Lâm Tĩnh Hằng hơi cười khổ, “Kỹ thuật đấu không lại, lực lượng đấu không lại, e rằng ngay cả vạn người một lòng không sợ chết cũng đấu không lại.”

Vũ khí hạt nhân là nhân tạo, trí tuệ nhân tạo hoành hành vũ trụ không thể khống chế cũng là nhân tạo.

Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy còn tiếp tục nói chuyện này thì hắn sẽ viết thư cho tiên tri Hope xin gia nhập Hiệp hội chống Utopia: “Nhưng liên minh từng tiêu diệt trí tuệ nhân tạo siêu cấp một lần, đúng không?”

“Những điều ta vừa nói, là thời chiến cần chú ý, muốn triệt để tiêu diệt kẻ địch đáng sợ này, phải tìm được máy chủ của trí tuệ nhân tạo siêu cấp,” Tiến sĩ Harden nói, “Ở nơi nào đó của Thiên Hà Số 1, trí tuệ nhân tạo cỡ lớn như vậy không thể là một con chip tùy ý cắm được, năng lực giải toán tạm thời không bàn, hao năng lượng chính là cháu rất khó dùng thường thức tưởng tượng, tích tắc khởi động có thể khiến cứ điểm Thành Thiên Sứ quá tải cúp điện, máy chủ của nó chí ít phải to bằng một tàu vũ trụ cỡ lớn, thậm chí quy mô một trạm không gian nhân tạo nhỏ.”

Lâm Tĩnh Hằng thở dài – hắn trước đó đã có phán đoán đại khái, song lúc này nghe tiến sĩ Harden xác nhận, trong lòng vẫn không khỏi chùng xuống.

Tàu vũ trụ cũng vậy, trạm không gian nhân tạo cũng vậy, điều này có nghĩa là vị trí máy chủ của Woolf không cố định, có thể dạo bước trong vũ trụ, có thể sử dụng điểm nhảy vũ trụ, tùy tiện đi khắp Thiên Hà Số 1, mà một Thiên Hà Số 1 rộng lớn, cả mạng bước nhảy vũ trụ bị trí tuệ nhân tạo nắm giữ, liên quân nhân loại thân ở trong đó, chẳng khác nào kẻ điếc người mù, phải đi đâu tìm máy chủ này?

Vả lại máy chủ cũng không nhất định chỉ có một chỗ.

Thiên Hà Số 1 e rằng có mười tám trạm không gian nhân tạo như vậy bay lung tung ở các nơi khác nhau, dù cho họ có thể may mắn tìm được một trạm nổ rồi, người ta lập tức chuyển dời đến máy chủ dự phòng, chẳng mảy may ảnh hưởng công năng.

Thậm chí có thể thông qua lộ tuyến không phải tuyến đường an toàn đi đến thiên hà khác, sáu bảy năm là có thể đến Thiên Hà Số 2, tới lúc đó cả mạng bước nhảy vũ trụ đều rơi vào tay nó, chỉ cần cho nó thời gian, nó có thể xây dựng vô số “phân thân” ở mỗi một thiên hà, muốn xuyên đến đâu thì xuyên, vĩnh viễn không thể tiêu diệt.

Lâm Tĩnh Hằng hơi lấy làm may mắn nghĩ, may mà vừa rồi hắn cho thuộc hạ lui hết, ở đây chỉ còn một mình hắn. Nếu những chuyện này tiết lộ ra ngoài, khoan nói người dân, trong quân tự vệ cũng không biết có bao nhiêu người phải tuyệt vọng suy sụp.

Tiến sĩ Harden thấp giọng nói: “Bây giờ cháu còn một biện pháp không phải là biện pháp.”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn ông, hai người ngầm hiểu lẫn nhau – còn một biện pháp, chính là lập tức đóng khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, cách ly vật lý Thiên Hà Số 8, may ra có thể giữ cho Thiên Hà Số 8 bình an trăm năm.

Trong trăm năm, có một phần vạn khả năng, Thiên Hà Số 8 bùng nổ kỹ thuật, trình độ kỹ thuật của loài người đi đến độ cao khó bề tưởng tượng, có thể chiến một trận với đế quốc máy móc của trí tuệ nhân tạo.

Hoặc là lo lắng hãi hùng mà sống tạm bợ trăm năm, cuối cùng tai kiếp khó tránh.

“Chúng tôi không làm được.” Lâm Tĩnh Hằng đút một tay vào túi, chạm đến chiếc hộp nhỏ đựng cặp nhẫn kia, xúc cảm mềm mại của nhung tơ lướt qua đầu ngón tay, dịu dàng mà trí mạng, hắn trầm giọng nói, “Hơn nữa bây giờ ông nói cũng muộn rồi.”

Tiến sĩ Harden giật mình: “Có phải các cháu đã có bố trí gì? Tổng trưởng Lục đâu, còn ở phòng trực tiếp?”

Căn cứ quân sự cũng có màn hình lớn lập thể, Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, hắn nhìn thấy bài tự trần thuật thật dài của Lục Tất Hành trên đầu đã đến phần kết.

“Phòng thí nghiệm cá nhân của tôi đã giao cho bộ ngành liên quan niêm phong, tất cả chứng cứ bảo lưu lại đều đã nộp lên, cục điều tra sẽ mau chóng tìm kiếm tư liệu của hai lần kế hoạch Nữ Oa, tiến sĩ Harden và các nhân chứng quan trọng cũng đã cách ly bảo vệ, tôi xin thề trước tuyên ngôn tự do, những gì vừa rồi tôi trình bày đều là sự thật, sau khi điều tra rõ ràng, bất luận là phi pháp lấy được mẫu virus Cầu Vồng lén thực nghiệm hay cái gì khác, tôi đều bằng lòng chịu sự xét xử, tòa án tối cao Thiên Hà Số 8 có triệu, tôi sẽ ra tòa đúng hẹn.” Lục Tất Hành nói xong, cười với bên ngoài màn hình, “Nhưng tôi yêu Thiên Hà Số 8, tôi sẽ thực hiện chức trách của trưởng quan hành chính, cho đến giây cuối cùng của nhiệm kỳ.”

Tiến sĩ Harden đột nhiên nhận ra điều gì: “Đây không phải là trực tiếp tại hiện trường!”

Lâm Tĩnh Hằng lắc đầu, không trả lời, cũng không vuốt ve chiếc hộp nhỏ khiến người ta yếu đuối nữa, hắn lại đeo bao tay lên, vung tay nói với các binh sĩ gác ở gian ngoài: “Chuẩn bị xuất phát!”

“Từ từ, Tĩnh Hằng!” Tiến sĩ Harden gọi hắn lại, ngồi trên xe lăn cố gắng rướn cổ, “Cháu gặp Tĩnh Xu lần cuối chứ, con bé có để lại lời gì không?”

“Không có, cô ta bị đạn lạc bắn trúng trong hỗn chiến, hẳn không có thời gian nói gì.” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, “Nếu có, tôi đoán đại khái sẽ là ‘ta không sai, là các người sai’.”

Tiến sĩ Harden run run rẩy rẩy thở dài ra một hơi: “Ta không chăm sóc tốt cho con bé… Ta vốn nên chăm sóc các cháu, ta có lỗi với Laura…”

“Ông không có lỗi với Laura,” Lâm Tĩnh Hằng quay đầu lại, nở nụ cười rất nhạt, “Laura có yêu chúng tôi đâu.”

Tiến sĩ Harden sững sờ nhìn hắn.

“Tiến sĩ Laura Gurdon, có đôi mắt có thể nhìn thấy tận thế trong hoa tươi, ông không thể yêu cầu ánh mắt như bà ấy chú ý đến… tất cả những việc vặt vãnh râu ria. Huống chi ấp bên ngoài cơ thể, cơ thể mẹ không có thay đổi hormone tương ứng, vốn cũng chẳng có cái gọi là ‘tình mẹ’ trên ý nghĩa sinh lý.” Lâm Tĩnh Hằng bình tĩnh nói, “Thật ra có thể được cho một chút gien của bà ấy, tôi còn rất vinh hạnh, tiếc rằng không thể kế thừa sự thông minh của bà ấy.”

“Liên minh… là kỷ nguyên văn minh đại nhất thống đầu tiên trong lịch sử loài người,” Tiến sĩ Harden thì thào, “Làm sao lại biến thành như thế?”

“Nói sớm rồi.” Lâm Tĩnh Hằng quay người bước đi, “Chưa đến thời điểm chung cuộc đâu.”

Thiên Hà Số 1.

Hiệp hội chống Utopia chạy tới vào khoảnh khắc cuối cùng quân đoàn trí tuệ nhân tạo phá tan phòng tuyến liên quân, đáng tiếc đã chẳng ích gì, bằng khả năng chỉ huy chiến trường kém cỏi của Hope và chút ít sức chiến đấu này, xông lên cũng chỉ nạp mạng.

Họ trơ mắt nhìn kẻ địch ngày xưa, minh hữu lâm thời bị đại quân trí tuệ nhân tạo quét tan tác, trong lòng lại sinh ra sự tức giận thỏ tử hồ bi.

“Trời… tiên tri.”

Có tín ngưỡng của ai dẫu từng nhiều lần rung rinh, sau khi thấy màn này chắc cũng sẽ vững như thành đồng.

“Mạng tinh thần!” Hope có phản ứng đầu tiên, “Tránh lửa đạn, trải mạng tinh thần ra, kéo cơ giáp mất khống chế của liên quân đi, cứu được chiếc nào hay chiếc ấy!”

Đại tiên tri ra lệnh một tiếng, các tín đồ Hiệp hội chống Utopia lập tức dũng cảm không sợ chết dốc tổ lao ra.

Có lẽ là tiết kiệm nguồn năng lượng và đạn đạo để chuẩn bị tập kích đường dài, hoặc quân đoàn trí tuệ nhân tạo khác với loài người, luôn lấy đạt thành mục tiêu làm nhiệm vụ hàng đầu, không làm chuyện dư thừa – tóm lại, bọn chúng vẫn chưa “dọn dẹp” chiến trường, hiện trường còn không ít cơ giáp liên quân mất người lái, cổng nối người cơ trống không nằm đó, người trên cơ giáp cũng không biết còn sống hay đã chết.

“Tiên tri cẩn thận!”

Tàu chỉ huy của Hope đã khống chế viễn trình mấy cơ giáp liên quân, vào quá sâu, không cẩn thận bị lộ trước đại quân trí tuệ nhân tạo đang tiến lên, nòng pháo lập tức tập trung đến.

Cơ giáp vang lên cảnh báo, trong đầu Hope “Ong” một tiếng, trong tình thế cấp bách, ông ta không biết làm sao chợt nhanh trí buột ra một câu: “Chiếu ‘giấy thông hành’!”

Hiệp hội chống Utopia – đám hải tặc vũ trụ như chó nhà có tang này, trên tàu chỉ huy vậy mà rất bất chấp thể diện chiếu “giấy thông hành bảo vệ dân thường”, cũng không biết là bản đạo từ đâu.

Hope trợn to mắt nhìn chằm chằm máy quay quân dụng, cục hầu khó khăn nhích nhích.

Mười giây sau –

“Cảnh báo giải trừ.”

Mấy cơ giáp trí tuệ nhân tạo tập trung vào ông ta lại tin thật, hơn nữa rất có “tình người” xoay nòng pháo, đuổi theo đội quân, lao tới khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, không để ý tới ông ta nữa.

“Đi mau!” Hope hô lên một tiếng trong kênh truyền tin, Hiệp hội chống Utopia bất phân tốt xấu cuốn một đống tàn binh bại tướng liên quân, cấp tốc rời khỏi chốn thị phi này.

“Tiên tri, nhận được thông tin, trong trọng giáp tựa hồ còn có nạn dân Votaw vốn nên đến cứ điểm Thành Thiên Sứ!”

“Trong cơ giáp có phản ứng sinh mạng.”

“Phái khoang y tế nối vào, có bao nhiêu phái bấy nhiêu!”

“Tiên tri, vậy Thiên Hà Số 8 làm thế nào? Chúng ta không liên lạc được!”

Hope: “…”

Thiên Hà Số 8, bảy ngày sau.

Bạc Hà làm ca sáng, trước tiên dùng thiết bị đầu cuối cá nhân hỏi thăm Gà Chọi mới xuất viện, kế đó kiểm tra tỉ mỉ một lần tất cả các chỉ tiêu của khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.

“Ai dám xét xử thầy Lục của tao!” Gà Chọi sau khi xuất viện mới nhận được các loại tin tức, nổi điên thành một tràng pháo, mặt đằng đằng sát khí như muốn chiến đấu bất cứ lúc nào, “Đội ngũ của tao, nếu nghe thấy ai dám lén bàn tán, tao đánh gãy răng!”

“Vậy mày sẽ phải lên tòa án quân sự.” Bạc Hà lạnh lùng nói, “Tao nói, phải chăng mày nên tìm một bệnh viện khám xem mình có khuynh hướng bạo lực hay không?”

“Tao…”

“Suỵt!” Bạc Hà không biết nhìn thấy gì, ánh mắt đột nhiên tập trung lại, “Lát tao nói tiếp.”

Cô không giải thích gì cắt ngang cuộc gọi: “Tổng bộ biên phòng chú ý, khu lỗ hổng thời gian tự nhiên có sóng năng lượng lạ thường, trị số còn đang tăng lên, trong lỗ hổng thời gian tựa hồ có thứ gì đang đến gần lối ra.”

“Đã biết.” Một âm thanh quen thuộc truyền đến, “Nhân viên kỹ thuật rút khỏi.”

Bạc Hà lập tức ngẩng đầu lên, bất ngờ phát hiện người nói chuyện với mình lại không phải là tổng đài viên của bộ biên phòng.

“Lâm… soái?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.