“Trong tình huống thật sự không cách nào phán đoán mục tiêu của kẻ địch, nguyên tắc của chúng ta là, dựa theo tình hình bất lợi nhất cho chúng ta mà chuẩn bị,” Lâm Tĩnh Hằng nhặt chiếc áo khoác trượt xuống, “Khi người chip của Quân Đoàn Tự Do muốn trà trộn vào Mân Côi Chi Tâm, nói bản năng của trí tuệ nhân tạo không có quyền hạn chính là muốn khuếch trương, nếu hắn không phải là bắn tiếng đe dọa, AI Woolf thật sự muốn tiến vào Thiên Hà Số 8, hắn sẽ thông qua phương thức gì?”
Lục Tất Hành ngồi bệt trên tấm thảm phòng ngủ, đặt quyển bút ký quý giá của Lâm Ger trên đầu gối, xem kỹ từng bức tranh, thuận miệng trả lời: “Trí tuệ nhân tạo siêu cấp có máy chủ, có thể sử dụng mạng, bao gồm mạng viễn trình vũ trụ, thông tin liên lạc xác định vị trí giữa các cơ giáp vân vân, có thể hắn sẽ thử lợi dụng mạng xâm nhập bất cứ hệ thống nào.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Nhưng Mân Côi Chi Tâm là khu vực điện tử chân không, không có điểm nhảy vũ trụ, mà chúng ta khi tiếp xúc trực tiếp với đối phương vẫn cực kỳ cẩn thận, chỉ cần Bạch Ngân Tam không phải thùng cơm, khả năng đám người Woolf có thể xâm nhập hệ thống truyền tin của liên quân là rất nhỏ. Nếu là em, em tính toán làm thế nào?”
“Anh cho em đóng vai trí tuệ nhân tạo à?” Lục Tất Hành nhìn hắn một cái, ngồi trên thảm lắc lư cười với hắn, “Vai… vai diễn này phải chăng hơi bậy bạ quá, em cảm thấy hơi xấu hổ đó.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành một lần nữa cúi đầu, cậu vừa rồi vẫn xem tranh Woolf vẽ, không biết tại sao, trong bút pháp vẽ tranh ấy có thứ gì đó cách rất nhiều năm khuấy động cậu, khiến cậu nhất định phải dùng một câu nói đùa hơi ngả ngớn để lảng đi, mới phun ra hơi thở ứ đọng trong ngực.
Lúc này thôi cợt nhả, cậu trầm ngâm chốc lát: “Nếu là em, có thể em sẽ lựa chọn ra tay từ người chip của Quân Đoàn Tự Do.”
Tại Mân Côi Chi Tâm, Thomas Dương bị phái đến bên kia lỗ hổng thời gian tăng viện nghe vệ binh báo cáo xong, không bất ngờ chút nào.
“Biết rồi, một chút dấu hiệu xâm nhập cũng không có mới không bình thường, cách ly xử lý… A, đúng, chưa vội thanh trừ,” Thomas Dương vươn vai thật dài, “Để bà quản gia Poisson bà cố nội phái mấy người đến đây, chúng ta thành lập một tiểu tổ, mau chóng phân tích đường xâm nhập của nó, lần lượt trình báo Bạch Ngân Nhất và Thống soái. Lỡ như về sau chúng ta và Woolf còn một trận chiến, chuẩn bị càng chu toàn càng tốt.”
“Quân Đoàn Tự Do bị trí tuệ nhân tạo của Woolf đuổi chạy khắp Thiên Hà Số 1, từng không thể tránh né dùng điểm nhảy vũ trụ, mà xét chiến cục lúc ấy, toàn bộ mạng điểm nhảy vũ trụ hẳn đều nằm dưới sự khống chế của Woolf,” Lục Tất Hành nói, “Khi Quân Đoàn Tự Do hốt hoảng chạy trốn, trên cơ giáp sẽ có rất nhiều ‘cửa mở’. Vậy nên trong cơ giáp tù binh của chúng ta rất có thể sẽ mang theo virus.”
Lâm Tĩnh Hằng lắc đầu: “Thomas và Poisson của Bạch Ngân Tam bây giờ đều ở Mân Côi Chi Tâm, hai người bọn họ không thể không xử lý được ngay cả chút việc cỏn con này.”
“Ngoại trừ cơ giáp, còn có người,” Lục Tất Hành nghĩ ngợi một thoáng, lại nói, “Thiết bị đầu cuối cá nhân của người chip bị bắt, cùng với các vật phẩm điện tử khác, đều có thể đã có giao hỗ với cơ giáp hắn từng ở, nếu như cơ giáp bị Woolf xâm nhập, rất có khả năng thiết bị điện tử trên người hắn cũng không thể may mắn tránh thoát.”
“Người chip Quân Đoàn Tự Do bị bắt, tạm thời không tiến vào Thiên Hà Số 8, vẫn ở lại Mân Côi Chi Tâm, bọn họ cũng sẽ tháo chip và chịu xét xử ở nơi này.”
Poisson Dương đích thân giám sát tình hình tù binh, nghe xong yêu cầu đòi người của Thomas Dương, hắn gật đầu: “Tổ kỹ thuật số sáu và số bảy qua đó, lúc ấy ở tiền tuyến họ đã tiếp xúc chính diện với quân đoàn trí tuệ nhân tạo – đây là đoạn phim hoàn chỉnh khi tàu chỉ huy Quân Đoàn Tự Do bị bắn rơi, không sót lại khoang sinh thái, tại hiện trường không kiểm tra được phản ứng sinh mạng, để tên Thomas cháu ta báo lên trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành. A, đúng rồi, còn nữa, đưa luôn các thiết bị điện tử lục soát trên người tù binh ở chỗ chúng ta đến, để hắn thống nhất xử lý. Tù binh đưa đến phòng cách ly.”
“Vâng,” Vệ binh nói, “Trưởng quan, cách ly bao lâu ạ?”
“Cách ly đến khi xác nhận trên người hắn không còn bất cứ thứ gì dư thừa ngoài thịt người,” Poisson Dương nhấn từng chữ, “Chính xác đến cấp Nano.”
“Việc đầu tiên khi bắt tù binh, chính là tháo thiết bị đầu cuối cá nhân, soát đi tất cả vật phẩm khả nghi trên người hắn, bao gồm kim loại, các vật sắc nhọn, sản phẩm điện tử,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thiết bị đầu cuối cá nhân không cần phải nói, vận hành dựa vào năng lượng của kí chủ, một khi tháo khỏi cơ thể người, chính là một phế phẩm, các vật phẩm khác cũng sẽ cách ly xử lý như cơ giáp, còn gì nữa?”
“Bọn họ là không đâu không chui vào, anh là không phân lớn nhỏ,” Lục Tất Hành thở dài, lại nghĩ ngợi một thoáng, “Được rồi, vậy thì chỉ còn chip sinh vật có thể giở trò một chút.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi cho rằng ở lĩnh vực chip sinh vật, bên phía chúng ta tương đối có ưu thế hơn.”
“Đúng, Woolf ngay cả kỹ thuật quấy nhiễu chip cũng là hỏi xin từ tay em.” Lục Tất Hành nói, “Nhưng không phải anh muốn suy tính tình hình xấu nhất sao? Tình hình xấu nhất là, kỳ thực Woolf đã thông qua phương thức nào đó, có nghiên cứu nhất định đối với chip – không phải là không có khả năng này, anh nghĩ xem, tiến sĩ Harden sớm bị nhốt vào nhà tù vũ trụ, gạt khỏi đoàn đội nghiên cứu của Quân Đoàn Tự Do, mà em đang nghĩ mọi cách phục nguyên tư tưởng của tiến sĩ Gurdon đối với chip năm đó, không cùng lối suy nghĩ với bọn họ, thế nhiều năm qua đánh nhau nhiều nhất với người chip chính là Bạch Ngân Thập Vệ và quân liên minh, Woolf nói không chừng còn hiểu người chip hơn chúng ta tưởng. Hắn ta hỏi xin kỹ thuật quấy nhiễu chip từ em, có lẽ chỉ là ngụy trang, để chúng ta lầm tưởng hắn ta không hề có biện pháp với chip sinh vật, dẫn đến thiếu phòng bị.”
Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng trầm xuống: “Một mặt để chúng ta phát hiện trên người chip và cơ giáp bị bắt có dấu vết trí tuệ nhân tạo xâm nhập, dụ Bạch Ngân Tam đi tra, để Bạch Ngân Tam tự cho là đã giải được đường và phương thức xâm nhập của bọn chúng, sau đó dương đông kích tây, thần không biết quỷ không hay lợi dụng chip sinh vật của người chip thẩm thấu vào hệ thống mạng của chúng ta.”
Mân Côi Chi Tâm.
Lâm Tĩnh Xu đã chết, Woolf tạm thời rút lui, toàn bộ liên quân nhân loại đều thở phào nhẹ nhõm, song bầu không khí của Bạch Ngân Tam vẫn còn căng thẳng.
Thomas Dương: “Nhận được mệnh lệnh của trung tâm chỉ huy, người chip lột sạch cũng phải cách ly, tao sợ mớ chip sinh vật đó rồi.”
Poisson Dương: “Mày vẫn trốn sau lưng Turan, ngay cả rìa chiến trường cũng chưa chạm đến, sợ cái rắm, bớt làm bộ đi.”
“Sợ hãi đều đến từ tưởng tượng,” Thomas Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Mày xem mấy người xem phim ma đều hét còn ghê hơn cả gặp ma thật…”
Hắn đang nói đến đó, liền nhìn thấy một loạt robot dọn dẹp khiêng xác chết đi qua – tan thành tro bụi dưới đạn đạo đương nhiên sẽ không có xác, những người còn toàn thây này phần lớn lôi từ cơ giáp tù binh ra, một số là khi thiết bị cân bằng trọng lực của cơ giáp mất khống chế, khí thể bảo hộ không bọc được, bị văng ra tông chết, một số chết do khí độc trên cơ giáp rò rỉ, còn có một số chết vì không khí trôi mất và áp khí thay đổi do cơ giáp hỏng dẫn đến.
Tướng chết có nhiều loại, cá biệt có người còn tương đối dữ tợn, một xác chết mặt xanh nanh vàng vừa vặn đối mắt với Thomas Dương.
Thomas Dương vội vàng nhón chân lui một bước: “Ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nói ma, phỉ phui cái mồm.”
“Khoan đã,” Poisson Dương gọi đội robot vận chuyển xác lại, “Thi thể kiểm tra chưa? Trước khi xử lý hãy đi qua kiểm tra an ninh một lần nữa.”
Đội robot vận chuyển xác tận tụy với công việc lại đi qua kiểm tra an ninh lần nữa trước mặt hắn, đám người chip ngoan ngoãn ngủ yên, không có vẻ định làm xác chết vùng dậy, lúc này Poisson Dương mới phất tay cho chúng đi.
Song là con người thì cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Đội robot vận chuyển xác đưa thi thể sạch sẽ đến phòng đựng xác chuyên biệt, ở chỗ này, thi thể sẽ bị phân biệt ghi tên sau đó xử lý.
Phương thức phân biệt xác tù binh là quét thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay, thiết bị đầu cuối cá nhân dùng năng lượng của chính cơ thể, người vừa chết liền “chết” theo, cho nên xử lý cùng thi thể, không cần đặc biệt tháo ra.
Robot mini mở máy quét “ù ù”, chỉnh tề xếp hàng hai bên, cung kính đưa xác người chip qua máy quét sau đó đưa vào máy xử lý bụng to, ở chỗ đó, bọn họ cuối cùng sẽ trở về với cát bụi. Thông tin danh tính nối tiếp nhau nhảy ra trên màn hình máy quét, những người chip đáng sợ này ban đầu cũng đều là người bình thường đến từ bảy đại thiên hà, có nghiên cứu viên, thợ sửa chữa, diễn viên sân khấu kịch, hướng dẫn viên khu du lịch… Nam nữ già trẻ, muôn hình muôn vẻ, nhưng sau đó đều biến thành “sâu” bộ mặt thống nhất, mù quáng và cuồng nhiệt vây quanh kiến chúa điên rồ của bọn họ.
Nếu có một người đa sầu đa cảm ở đây, có lẽ sẽ thở dài một tiếng, đáng tiếc đám robot mini hoàn toàn không xúc động.
Đúng lúc này, một xác chết sắp trượt vào máy quét đột nhiên hơi rung rung, xen lẫn trong rung tự nhiên của băng chuyền, đám robot mini không phát hiện.
Chip sinh vật vốn phải chết rồi đột nhiên phóng ra dòng điện nhẹ, xác chết dưới kích thích của dòng điện nhẹ co giật vài cái, đột nhiên mở đôi mắt mờ đục, kích hoạt thiết bị đầu cuối cá nhân!
Ngay sau đó, hắn mở mắt bị đưa vào máy quét, máy quét tự dưng khựng lại, màn hình chớp tắt, đột nhiên màn hình nhảy ra các ký tự lộn xộn, đám robot mini ngẩng đầu, phát ra một tiếng “tít”: “Trục trặc, báo trục…”
Ba giây sau máy quét trở lại bình thường, một dòng chữ nhỏ màu xanh lục hiểm ác bắn ra: Trục trặc đã xử lý.
Âm hồn điện tử vô hình như hạt giống bồ công anh, lặng yên rơi trên máy quét thực thể, cắm rễ nảy mầm, sau đó lan ra theo mạng nội bộ.
“Nguyên soái,” Trên cơ giáp Long Uyên, hạch cơ giáp của Long Uyên là hình tượng người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường, “‘Hạt giống số hai mươi sáu’ thăm dò đã thành công tiến vào lỗ hổng thời gian, nhưng tôi phải nhắc nhở ngài, ‘hạt giống’ tiến vào lỗ hổng thời gian sẽ mất đi phần lớn công năng.”
Tiếng Woolf vang lên trong cơ giáp Long Uyên: “Không sao, người chế tạo ta chỉ muốn cho ta đi xem Thiên Hà Số 8, thăm một người bạn cũ của ông ta định cư ở đó. Thiên Hà Số 8 không phải là kẻ địch, ông ta thừa nhận Thiên Hà Số 8 độc lập hợp pháp. Bảo hạt giống số hai mươi sáu vẽ cho ta một tấm bản đồ nhìn xuống của Ngân Hà Thành, ta thích cảnh đêm.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Tôi đã bảo Bạch Ngân Tam đặc biệt lưu ý chip sinh vật.”
“Kỳ thực vấn đề không lớn, trong lỗ hổng thời gian, do tính không xác định của tốc độ thời gian trôi, bất luận là đối với người hay trí tuệ nhân tạo, nó đều là lạch trời,” Lục Tất Hành ở trên thảm nhà mình thong thả nói, “Woolf không có phần cứng ở Thiên Hà Số 8, chỉ bằng xâm nhập viễn trình, cho dù Woolf thành công tiến vào hệ thống mạng của chúng ta, hắn cũng không làm được gì, tối đa là vào tham quan một chút… Nếu em là trí tuệ nhân tạo, thật sự muốn công chiếm Thiên Hà Số 8, có lẽ sẽ cho quân đoàn cơ giáp trực tiếp xông vào, nhưng em cảm thấy, nếu trí tuệ nhân tạo Woolf thực sự tính toán làm thế, hiện giờ không phải là một thời cơ rất tốt.”
“Ừm,” Lâm Tĩnh Hằng chậm rãi gật đầu, “Liên quân nhân loại còn ở Mân Côi Chi Tâm, bây giờ gần như là thời điểm toàn nhân loại đồng lòng nhất, sức chiến đấu mạnh nhất, quả thật không phải là một thời cơ tốt.”
“Cho dù liên quân nhân loại đánh không lại, mọi người rút về Thiên Hà Số 8, đóng khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, thế Woolf không phải bị nhốt ở Thiên Hà Số 1 sao? Hắn còn khuếch trương làm sao được?” Lục Tất Hành nhún vai, “Nếu em là Woolf, em sẽ xử lý Thiên Hà Số 1 trước, sau đó hữu hảo tiễn quân trung ương các thiên hà về nhà, em còn có thể tổ chức một đội sửa chữa vũ trụ ‘quá giang’ họ, theo đường quân trung ương quay về Thiên Hà Số 2 xây dựng lại điểm nhảy vũ trụ. Tương lai trong mười đến hai mươi năm, quân trung ương các nơi vất vả dọn đống lộn xộn người chip để lại thay em, còn em thì đi sửa các đường bước nhảy vũ trụ bị nổ đứt của Thiên Hà Số 1, chờ em sửa xong, họ hầu như cũng đánh xong rồi, là em có thể chớp nhoáng chiếm mạng bước nhảy vũ trụ của bảy đại thiên hà trước khi mọi người kịp phản ứng.”
Lâm Tĩnh Hằng cân nhắc giây lát, thừa nhận những lời này rất có lý, cho dù phân tích tình cảnh xấu nhất, trước mắt tựa hồ cũng không có nguy cơ gì lớn, hắn nằm một ngày cũng mệt rồi, vì thế định dậy hoạt động một chút, xuống lầu hỏi Trạm Lư ít đồ ăn.
Lục Tất Hành đóng quyển bút ký trên đầu gối, nhảy lên muốn đuổi theo, bỗng nhiên cậu dừng bước, quay đầu nhìn ghế đọc sách Lâm Tĩnh Hằng vừa ngồi.
Lục Tất Hành đột nhiên nhớ tới, trong mười sáu năm Lâm vắng mặt, chiếc ghế này cũng có người ngồi, đó là một mô hình 3D rất thật, ngoại trừ không có linh hồn, cơ hồ giống hệt người thật. Khi đó cậu rất ít về ngủ trong phòng ngủ, chỉ có đêm khuya mộng về, mới mơ màng mở cánh cửa này, bật một ngọn đèn to bằng hạt đậu, nhìn hắn từ rất xa – không dám đến quá gần, bởi vì đến gần rồi, đôi tai quá thính của cậu sẽ nghe thấy “người” kia không có hơi thở và nhịp tim, cơn mộng du sẽ bị bừng tỉnh.
Lục Tất Hành lật bức tranh của Woolf, trên tranh có một lớp màng bảo vệ, có thể bảo tồn thời gian dài không bay màu, Lục Tất Hành dùng thiết bị đầu cuối cá nhân quét qua, trên thiết bị đầu cuối cá nhân nhảy ra nhãn hiệu và ngày sản xuất màng bảo vệ – sản xuất năm thứ 2 Lịch Tân Tinh.
Năm thứ hai sau khi Lâm Ger qua đời.
Cậu thoáng sửng sốt, bỗng nhiên ý thức được, cảm giác ngạt thở quen thuộc vừa nãy khi mình nhìn thấy bức tranh này là đến từ đâu.
Lục Tất Hành nghĩ, bức tranh này và hình nộm 3D kia là giống nhau.
“Lề mề gì thế, không ăn cơm à?” Lâm Tĩnh Hằng đợi một lúc không thấy cậu đuổi theo, sốt ruột xoay tay lại gõ cửa phòng, “Chân tê rồi à?”
“A… em đến ngay.” Lục Tất Hành đặt tranh và bút ký sang một bên, chạy tới.
Đúng lúc này, liên lạc của tiến sĩ Harden kết nối vào.
“Chào buổi tối, tiến sĩ.”
Tiến sĩ Harden nhịn đến lúc này, rốt cuộc không nhịn được tìm Lục Tất Hành nghe ngóng tung tích Lâm Tĩnh Xu, Lâm Tĩnh Hằng nghe hai câu liền rảo bước quay người xuống lầu, hắn bây giờ chỉ muốn trốn tránh ba chữ “Lâm Tĩnh Xu”.
Lục Tất Hành đành phải tỉ mỉ nói cho tiến sĩ Harden tiền căn hậu quả âm mưu và sự hủy diệt của Quân Đoàn Tự Do.
Tiến sĩ Harden nghe xong ngớ ra một hồi, run rẩy cắt ngang cuộc nói chuyện, đánh đổ một ly trà.
Hộ lý chăm sóc ông gõ cửa: “Tiến sĩ, ngài có ổn không?”
Tiến sĩ Harden quay lưng lại, khoát tay bảo cô đóng cửa giúp, sau đó lưng từ từ còng xuống thành một dấu chấm tròn, ông đột nhiên gào khóc.
Ông tiến sĩ già không lưu ý đến, đèn theo dõi của khoang y tế gia dụng đột nhiên sáng lên, ống kính vẫn “chăm chú nhìn” cái bóng đau khổ của ông, như một sự bầu bạn im lặng.
Mà trong cơ giáp Long Uyên ở Thiên Hà Số 1, trên màn hình điện tử đột nhiên tự động hình thành một bàn vẽ, tiếp đó, một bản nháp dần dần thành hình, vẽ bóng lưng tiêu điều của một ông lão, trí tuệ nhân tạo siêu cấp kia thở dài rất nhân tính hóa.
Tiến sĩ Harden ở một mình một đêm, ngày hôm sau mới xốc lại tinh thần tìm đến Lục Tất Hành lần nữa: “Trong trận chiến cuối cùng, công kích tinh thần của người chip không có hiệu quả đối với cậu, có thể gửi các tham số của cuộc chiến tranh ấy cho tôi không? Đây là tư liệu rất quan trọng, có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về con chip trong cơ thể cậu.”
Trong cơ giáp Long Uyên, bút vẽ trên màn hình điện tử đột nhiên dừng lại.
“Chip.”