Trong sách sử nói, thời cổ đại, loài người đại đa số sống không đến một trăm tuổi, khi ấy sinh mạng mọi người có vẻ rất cô đọng, trong thời gian ngắn ngủi mấy chục năm, phải trải qua sinh đẻ tự nhiên, những điều bất ngờ thường xuyên xảy đến, già yếu chớp mắt là tới… cùng với sinh ly tử biệt đếm không được.
Đến khi về già, họ thường vì mất đi vai trò xã hội mà vô công rồi nghề, thế là những chuyện cũ khổ đau cả đời sẽ như nước suối dưới lòng đất, không ngừng cuồn cuộn phun trào lên, ngâm thế giới tinh thần cô độc đầy rẫy vết thương.
Bỗng nhiên, Lâm Tĩnh Hằng có chút mơ màng đầu nặng bước nhẹ, giống như cũng cảm nhận được loại hoang mang “chìm trong chuyện cũ” đó.
Cảm xúc người lái dao động mạnh sẽ ảnh hưởng tinh thần lực. Lâm Tĩnh Hằng có tinh thần lực cao, khi một mình nắm giữ mạng tinh thần, trị số rớt một chút cũng không hề gì, nhưng lúc này hai người họ dùng chung một mạng tinh thần, đều kẹt trên một trị số rất khéo, hơi rơi một tẹo, rất có thể sẽ bị mạng tinh thần của cơ giáp bắn ra.
Lục Tất Hành vừa thấy biểu cảm của hắn liền biết hỏng rồi, lập tức tự mình chủ động rời khỏi mạng tinh thần, may mà cậu phản ứng kịp thời, vừa thoát ra liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng hơi loạng choạng, chắc là đã nhận được cảnh cáo của mạng tinh thần.
Lục Tất Hành chợt nhanh trí nói: “Quân đoàn trí tuệ nhân tạo còn ở phía sau!”
Lâm Tĩnh Hằng phút chốc chấn động, ánh mắt rời rạc quả nhiên lập tức tụ tiêu cự.
“Biết,” Chỉ thấy hắn hầu như không thể hiện cảm xúc mà gật đầu một cái, mở kênh truyền tin, nói đâu vào đấy, “Quim, việc dọn dẹp chiến trường giao cho ngươi, lính kỹ thuật trên các cơ giáp khác chú ý kiểm tra tình hình mã hóa thiết bị điện tử, thống kê hỏa lực và thương vong, lập tức báo cáo – Dương, dẫn người quy đội rút về. Không cần căng thẳng, nơi này là Mân Côi Chi Tâm, trí tuệ nhân tạo sẽ không khó đối phó hơn người chip.”
… Giống như người linh hồn rời khỏi thể xác vừa rồi không phải là hắn vậy.
Lục Tất Hành thở phào nhẹ nhõm, trách nhiệm nặng hơn núi, sức nặng vạn cân đè xuống đầu, lỗ thủng bằng cái bát ở ngực cũng bịt được.
Việc này cậu có kinh nghiệm.
“Thống soái,” Tiếng Poisson Dương hơi trầm, “Phương hướng điểm nhảy vũ trụ vòng ngoài có sóng năng lượng bất minh, một nhóm cơ giáp đang tới gần.”
Sói vừa đi thì hổ dữ lại tới, tiếng Poisson Dương khiến kênh truyền tin lặng ngắt như tờ.
Trên máy quay quân dụng của Bạch Ngân Tam vòng ngoài quay được một số hình ảnh, nhanh chóng truyền đến tay mỗi một người của liên quân.
Chỉ thấy quân đoàn trí tuệ nhân tạo vốn ý đồ đánh vào Mân Côi Chi Tâm đột nhiên tạm dừng hỏa lực, chỉnh đội rút về, giằng co từ xa với liên quân mệt đứ đừ giây lát, sau đó đội ngũ ấy tách ra bốn phía, để lộ một trọng giáp khổng lồ.
Lục Tất Hành hỏi nhỏ: “Khoan đã, đây là… ‘Long Uyên’ hôm trước chúng ta gặp ở Votaw à?”
Cậu chưa dứt lời, tất cả mọi người đang chăm chú nhìn hình ảnh ấy đều hít sâu một hơi – theo sau Long Uyên là một đoàn cơ giáp hộ vệ tùy tùng, sau đó lại là một trọng giáp siêu cấp.
Thế còn chưa hết, trọng giáp siêu cấp lóa mắt nối nhau xuất hiện như họp chợ, rất nhanh, ngoại trừ Trạm Lư không chịu phấn đấu, chín vị khác trong thập đại danh kiếm của liên minh đã đến đủ.
Nagus còn chưa thở đều, run run rẩy rẩy phun từ trong mũi ra một câu: “Không cho người ta đường sống nữa à?”
Lục Tất Hành vỗ vỗ Trạm Lư trên vai – Trạm Lư mạng tinh thần quá tải bị hỏng, hiện giờ chỉ là một quản gia điện tử ủ rũ, “Cho tôi phỏng vấn một chút, anh bây giờ có cảm tưởng gì không, anh Trạm Lư? Biến thành kém cỏi thế này, bản thân anh có từng tự xét lại không?”
Tay máy lờ đờ đập tay một cái với cậu, trong âm thanh máy móc tự dưng lộ ra sự ưu thương: “Tôi nghĩ nên xét lại chính là bộ công trình của thầy, hiệu trưởng Lục ạ, nhưng mà bây giờ tôi hơi nhớ bọn Bỏng Ngô rồi.”
Lục Tất Hành không biết nói gì đối với truy cầu của hắn, đành phải nhìn hạch cơ giáp lòng không chí lớn này mà thở dài: “Anh sắp biến thành ‘cơ giáp gia đình’ rồi.”
Lúc này, Long Uyên đột nhiên di chuyển, chậm rãi lái đến Mân Côi Chi Tâm.
Bạch Ngân Tam ở tuyến trên cùng tinh thần đã căng thẳng hết cỡ, một loạt pháo ion bắn ra, đập mạnh vào lồng phòng hộ của Long Uyên, sóng hạt năng lượng cao “Uỳnh” một phát nổ tung ra bốn phía.
Poisson Dương túa mồ hôi lạnh đầy bàn tay, ngoài mạnh trong yếu kết nối vào cổng truyền tin của quân địch: “Long Uyên, tới gần hơn nữa thì không còn là hỏa lực cấp cảnh cáo đâu.”
Song ngoài dự đoán của mọi người, Long Uyên vậy mà thật sự dừng lại, tiếp đó hạch cơ giáp của Long Uyên phát ra tiếng: “Có phải tàu chỉ huy của đầu đảng hải tặc Quân Đoàn Tự Do đã bị bắn rơi?”
Poisson Dương không dám tùy tiện mở miệng.
Lục Tất Hành từng phán đoán, Lâm Tĩnh Xu phải là mục tiêu hàng đầu của quân đoàn trí tuệ nhân tạo, Woolf không tiếc “lấy chết để sống”, chính là vì đối phó nàng.
Vậy… bây giờ ý hắn là thế nào?
Mục tiêu hàng đầu không còn, bắt đầu tìm mục tiêu thứ hai để xử lý?
Trước kia khi Woolf làm người, suy nghĩ còn có thể phỏng đoán một hai phần, bây giờ ông cụ bước ra khỏi hàng ngũ carbon, hố sâu trong đầu càng khó lường, không ai biết đám máy tính điên cuồng chẳng rằng chẳng nói xông tới nổ ngay này đang nghĩ gì.
Long Uyên đợi một phút, không nhận được câu trả lời, thế là không nóng không lạnh lặp lại lần nữa câu hỏi này.
“Không sao.” Lúc này, trong kênh truyền tin của Poisson Dương truyền đến tiếng Lâm Tĩnh Hằng, liên quân nhân loại chỉnh đội cực nhanh, chỉ giây lát như vậy, chỗ tàu chỉ huy đã nhận được tình hình thương vong của các đội quân.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lướt qua tổng thể, phán đoán còn chưa đến lúc cùng đường bí lối: “Có thể nói đúng sự thật, xem bọn chúng muốn làm gì, nếu song phương sớm muộn phải có một trận chiến, không bằng nhân bây giờ chúng ta có địa lợi và dư lực đánh luôn đi.”
Long Uyên như chuông gọi hồn, mỗi phút hỏi một lần, lại nói: “Có phải tàu chỉ huy của đầu đảng…”
“Phải,” Poisson Dương cắt ngang hắn, “Tàu chỉ huy của Lâm Tĩnh Xu đã bị đạn đạo bên ta bắn rơi, hộ vệ đi theo phần lớn bị tiêu diệt, còn lại số ít đã bị bắt làm tù binh.”
Long Uyên dừng lại, thay đổi lời thoại, giọng điệu không hề lên xuống: “Nhưng người chip trên mặt đất Thiên Hà Số 1 vẫn còn.”
Poisson Dương không hiểu gì cả.
“Khoan,” Lục Tất Hành nói, “Tôi cảm thấy bọn chúng hình như không phải đến đánh nhau.”
Long Uyên: “Tiên sinh Woolf hi vọng cùng Lâm tướng quân – hoặc Tổng trưởng Lục của Thiên Hà Số 8 nói chuyện trực tiếp.”
Nói xong, hạch cơ giáp của Long Uyên ẩn đi, tiếng Woolf vang lên.
Hắn nói chuyện quá nhân hóa, sự rùng rợn khi xác chết mở miệng trên Votaw vẫn chưa tan hết, đám người liên quân vừa nghe âm thanh này liền nổi da gà.
“Tôi là Hubert Woolf, tại đây, đầu tiên xin cảm ơn các vị đã đồng lòng hợp sức, chiến thắng kẻ địch chung của chúng ta.”
Bayer: “… Không phải ba phương chúng ta coi hai bên khác là kẻ địch chung à?”
Lý Forlan vội vàng suỵt hắn một tiếng.
“Đoàn Quang Vinh chiếm đóng Votaw mới đầu hàng chưa lâu, hải tặc Quân Đoàn Tự Do đã cắm sâu bộ rễ xuống đất đai chưa ráo máu, mà người chế tạo tôi đã sắp đến cực hạn tuổi thọ của loài người, ông ta có thể cảm nhận được cái chết tự nhiên của mình ngay tại tương lai không xa, vậy nên đã tạo ra tôi.” Trí tuệ nhân tạo kia dùng giọng của Woolf nói, “Tôi cùng chung ký ức với ông ta, kế thừa di chí của ông ta, lấy bảo vệ hòa bình hết mức có thể, tiêu diệt hải tặc Quân Đoàn Tự Do làm mục tiêu hàng đầu, đến bây giờ, nhờ sự trợ giúp của các vị, đã hoàn thành sứ mệnh.”
Lâm Tĩnh Hằng thản nhiên nói: “Vậy phương thức ‘bảo vệ hòa bình’ của các ngươi còn rất có sáng ý đấy.”
May mà trí tuệ nhân tạo không để ý thái độ của hắn tốt hay không: “Anh đang ám chỉ việc oanh tạc Votaw à, Tĩnh Hằng? Votaw là mồi nhử đầu đảng hải tặc có khả năng cắn câu nhất, nhân khẩu bản địa ít nhất trong tất cả các hành tinh, người dân tị nạn ý thức cao nhất, trong chiến loạn có năng lực tự bảo vệ mình nhất.”
Những lời này nghe giống như nổ Votaw còn rất cao minh vậy.
“Quyền lợi cá nhân và hiệu suất xã hội, đạo đức, văn minh và lợi ích lấy bỏ, mỗi một đề tài đều có thể lấy ra biện luận đến ngày tận thế,” Woolf nói, “Mỗi một lần lựa chọn đều sẽ tiêu hao quyết tâm làm quan chỉ huy và độ nhạy bén của anh, kẻ địch biết điểm này, trên thực tế, cô ta đã dùng sao thủ đô các đại thiên hà uy hiếp các anh, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ không để lại cho các anh thời gian mở cuộc họp biện luận. Tôi dựa theo sức nặng của mục tiêu và cấp ưu tiên, lựa chọn phương án có lợi nhất, sự thật chứng minh, chúng tôi đã thành công.”
Lục Tất Hành: “Khoan nói việc khác, trước tiên hãy nói các nạn dân trốn khỏi Votaw phải làm thế nào?”
“Phương tiện cơ sở của cứ điểm Thành Thiên Sứ bảo trì nguyên vẹn, lân cận có nhiều trạm không gian nhân tạo để ở, dự trữ vật tư dồi dào, họ đã qua đó một lần, không tính là lạ lẫm, phần lớn những người di tản lần trước đều có chỗ ở tạm thời tại cứ điểm Thành Thiên Sứ, cứ sắp xếp theo như lần trước là được, để người cấp bậc hành chính cao nhất trong những người sống sót phụ trách.” Woolf thong thả nói, “Đương nhiên, tự do lựa chọn, cơ giáp trí tuệ nhân tạo trong ngắn hạn sợ rằng sẽ dẫn đến khủng hoảng của họ, thế nên mong các vị sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn hãy hỗ trợ hộ tống một đoạn đường.”
Hắn suy nghĩ thật sự rất chu đáo.
Woolf lại nói: “Bước tiếp theo, chúng tôi sẽ xử lý người chip dưới đất, bắt giữ người chip đời thứ hai trở lên, xét xử theo luật, và cưỡng chế lấy ra chip đời thứ nhất, cách ly tiêu trừ ảnh hưởng của chip sinh vật đối với cơ thể người, do thiếu tư liệu liên quan, hi vọng Tổng trưởng Lục có thể cung cấp chi viện kỹ thuật.”
Lục Tất Hành: “Các người muốn kỹ thuật quấy nhiễu chip của tiến sĩ Harden?”
“Đúng vậy.” Trí tuệ nhân tạo Woolf lịch sự nói, “Tôi cam đoan không lạm dụng chip sinh vật, nhiệm vụ hàng đầu là dùng hết khả năng tiêu trừ chip gây nghiện lưu độc, kỹ thuật lấy được vĩnh viễn không dùng vào thực nghiệm cơ thể người phi pháp, các điều trên sẽ viết vào chương trình của tôi.”
Lục Tất Hành hơi chần chừ.
Thứ như thế chỉ cần đã sinh ra, về sau sẽ không biến mất nữa.
Từ khi người Địa Cầu xưa mở cánh cửa thuốc gây nghiện, việc lạm dụng ma túy trong lịch sử tương đối dài vẫn bị cấm suốt không ngừng. Như vậy có thể nghĩ mà biết, đế quốc chip tuy rằng bị tiêu diệt, nhưng chip sinh vật thứ gây nghiện tương tự Vườn Địa Đàng vẫn còn, tương lai loại ma túy kiểu mới này sẽ trở thành một khối u của xã hội, về sau các thiên hà đại khái đều phải thành lập ban ngành “chống ma túy” và sở nghiên cứu mới nhằm vào chip, đó sẽ là một cuộc đấu tranh trường kỳ khác.
Bởi vậy, giữa các thiên hà dùng chung kỹ thuật quấy nhiễu chip là chắc chắn, nếu là vị Thống soái quân trung ương nào hỏi xin, cậu nhất định cho ngay không ý kiến.
Nhưng lúc này đối mặt là quân đoàn trí tuệ nhân tạo quỷ dị, Lục Tất Hành thăm dò một câu: “Nếu chúng tôi từ chối hợp tác, Long Uyên sẽ không khai hỏa chứ?”
“Sẽ không, tôi cho rằng tôi đã giải thích rõ ràng, sự tồn tại của tôi, vĩnh viễn là lấy cái giá tối thiểu hình thành phương án tối ưu, tôi không phải là cỗ máy chiến tranh.” Woolf hòa nhã nói, “Kỹ thuật quấy nhiễu chip không phải là không thể tìm ra, tôi có trí tuệ nhân tạo mạnh, đủ năng lực phân tích loại kỹ thuật này, cho dù quý vị không chịu hợp tác, tôi cũng chỉ tốn thêm ít thời gian mà thôi. Nhưng nếu Tổng trưởng Lục từ chối, về sau chip phạm tội thăng cấp, chúng tôi cũng sẽ từ chối chia sẻ kỹ thuật, tôi nghĩ đây không hề là một cục diện hai bên cùng thắng.”
Lục Tất Hành lần đầu đàm phán với trí tuệ nhân tạo, không nhịn được muốn biết giới hạn của trí tuệ nhân tạo, bèn bắt chẹt: “Thế này đi, ông lấy thập đại danh kiếm đến đổi.”
Người có hỉ nộ ai lạc, nhưng trí tuệ nhân tạo xem chừng không có, tính cách phục chế giống hơn thì cũng chỉ là bắt chước mà thôi.
Quả nhiên, cậu giở trò sư tử há miệng, Woolf trí tuệ nhân tạo cũng không tức giận, chỉ nói có lý lẽ và căn cứ: “Xin lỗi, giao dịch này không hề công bằng.”
Lục Tất Hành lập tức sửa lại: “Không lấy hết, một nửa thì sao?”
Woolf vẫn nói: “Không công bằng.”
“Một cỗ.”
“Không…”
“Thế vật liệu có thể biến hình sửa chữa hạch cơ giáp Trạm Lư thì được chứ?”
Ngoài dự kiến của mọi người, lần này trí tuệ nhân tạo Woolf im lặng một lúc, vậy mà đồng ý.
Chừng một tiếng sau, quân đoàn trí tuệ nhân tạo phóng ra một tàu bổ sung loại nhỏ dùng để vận chuyển tiếp tế, Bạch Ngân Tam xốc lên một trăm hai mươi phần tinh thần, cách ly xử lý tàu bổ sung này, thiếu chút nữa lôi các linh kiện ra tiêu độc hết lượt, triệt để đi qua sáu cửa kiểm tra an toàn rồi mới nhận đồ, lại bỏ vài thiết bị quấy nhiễu chip và bản hướng dẫn vắn tắt vào tàu bổ sung đưa về.
Woolf hết sức hào phóng cho họ một tấn vật liệu có thể biến hình… cùng với một thùng giấy cũ nát.
“Bạch Ngân Tam đã tra rồi, trong đây không có vật phẩm nguy hiểm,” Poisson Dương tự mình đưa thùng giấy đến tàu chỉ huy, “Bên trong căn bản không có vật phẩm điện tử, Thống soái, ngài xem đi.”
Trong thùng giấy toàn là vật phẩm cũ vụn vặt – có một mớ khung ảnh kẹp rất nhiều ảnh cũ, Nguyên soái Woolf, tiến sĩ Harden, Lâm Ger ông nội hắn thời trẻ, Lâm Úy thời thơ ấu, Lâm Úy thiếu niên, Lục Tín thiếu niên mặc đồng phục học viện Ulan… Có ảnh chụp chung, cũng có ảnh một người.
Còn có mấy bức tranh trẻ con vẽ màu sắc rực rỡ, kí tên trong góc là một chữ “Lâm Úy” nguệch ngoạc, cùng với một quyển bút ký tương đối phục cổ, chủ nhân bút ký là Lâm Ger. Nghe nói khi cuộc chiến tranh lịch tân cựu tinh luân phiên ác liệt nhất, để an toàn, những người đặt móng liên minh từng có một đoạn thời gian bỏ sản phẩm điện tử, trở về với giấy bút nguyên thủy, hẳn đây chính là bút ký thời kỳ ấy.
“Đây là một số di vật,” Trí tuệ nhân tạo Woolf nói, “Tĩnh Hằng, tôi nghĩ anh sẽ bảo tồn thích đáng.”
Nói xong, cơ giáp Long Uyên thu đi tàu bổ sung, cứ thế quay đầu chuẩn bị rút về.
“Chờ đã,” Trước khi cắt đứt cuộc đối thoại Lục Tất Hành đột nhiên nói, “Câu hỏi cuối cùng, Woolf… Nguyên soái, sau khi giải quyết vấn đề người chip mặt đất, ông định làm thế nào? Biến liên minh thành một đế quốc máy móc vận hành dưới tay trí tuệ nhân tạo sao?”
“Tôi sẽ ngủ.” Trí tuệ nhân tạo Woolf để lại một câu khiến người ta phải nghĩ ngợi như vậy, cũng không giải thích gì cắt đứt liên lạc, thập đại danh kiếm giống như đặc biệt đến tạo thế cho hắn, tạo dáng xong liền như khi đến rút lui thần tốc vô cùng, chớp mắt đã biến mất bên ngoài Mân Côi Chi Tâm.
Mân Côi Chi Tâm vắng lặng như bãi tha ma vũ trụ, trôi nổi vô số xác cơ giáp, liên quân nhân loại ở lại ngơ ngác nhìn nhau, giống như vừa thức tỉnh khỏi một cơn ác mộng.
Không biết là ai khẽ hỏi một câu: “Đều kết thúc rồi ư?”
Trong kênh truyền tin im lặng giây lát, đột nhiên có người thất thanh gào khóc, không nghe ra là ai, có lẽ là quân trung ương Thiên Hà Số 2 mất đi Thống soái, hoặc người lái nào lúc bị ảo giác lỡ tay làm chiến hữu bị thương.
Hay chỉ là sống sót sau kiếp nạn, bỗng thấy buồn đau.
Lâm Tĩnh Hằng hít sâu một hơi, vẫy tay gọi một vệ binh: “Ngươi tiếp nhận mạng tinh thần, làm người lái đi.”
Làm người lái trên cơ giáp của Lâm soái cuồng khống chế, vệ binh hoảng sợ, được cất nhắc mà kinh hãi, nói: “Tôi… tôi?”
Lâm Tĩnh Hằng không nhiều lời, nhanh nhẹn giao quyền lái, sau đó điềm nhiên đi đến phòng y tế bên cạnh.
Đi vài bước hắn đột nhiên như hết điện, ngã cắm đầu.