Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 172




Trịnh tư lệnh bị chặn không cam yếu thế, ông ta với mấy ông bạn già khác và Tổng trưởng Lục chỉ sợ thiên hạ không loạn mở hẳn một kênh mini khác ở ngoài kênh truyền tin công cộng.

Mặc dù mỗi người đều ở trong tàu chỉ huy của mình, còn xa nhau hơn “chân trời góc biển” mà người cổ đại nói nhiều, nhưng được tín hiệu thông tin liên lạc nối lại cũng khá giống ngồi quanh bếp lò trò chuyện thâu đêm – Mân Côi Chi Tâm xúi quẩy là cái lò kia.

Lâm Tĩnh Hằng một dạo từng không qua lại với cựu bộ của Lục Tín, quan hệ rất căng thẳng, cơ hồ là “cái tên không thể nhắc”, ngày trước mỗi lần hắn lộ diện trên truyền thông, đều sẽ có một số người bực bội do hắn mà chặn tin mới, oán hận chất chứa – chuyện về hắn, mọi người nhịn lâu lắm rồi.

Thế cho nên bây giờ, các đoàn thể trung lão niên này vừa mở miệng liền giống như mở van nước vậy, căn bản không dừng được, cái gì cũng phun hết ra.

“Mới vào học viện Ulan một tháng, một mình hắn đã đánh nhau ba trận, đánh người ta phải vào phòng y tế, tiến sĩ Lance của phòng y tế trường suốt ngày gọi điện thoại mách tướng quân, nói tên nhóc này là đồ lừa đảo, làm màu làm mè viết mình là ‘người thứ nhất bị hồng thủy nhấn chìm’, cái cứt, hồng thủy do hắn gây ra thì có.”

“Tiếc rằng học viện Ulan không có ‘khoa gây sóng gió’, chứ không một mình hắn lao băng băng, chắc chắn.”

“Thực sự có một môn ta thấy hắn đủ tư cách làm giáo sư đấy.”

“Hồi nhỏ hắn có cái áo ngủ khủng long, ha ha ha, lúc đến chỗ tướng quân báo cáo công tác ta đã chính mắt nhìn thấy.”

“Ông có chụp lại không?”

“Không – bé tí như thế, nào biết lớn lên là một tên khốn nạn? Không nghĩ tới chuyện lưu lại tội chứng, thật là thất sách… À mà chỗ ta có vài tấm ảnh hắn đánh nhau ở trường bị camera quay được.”

Lục Tất Hành đi theo họ mót vui, hai tay ôm không xuể, vui như đón tết vậy.

Lâm Tĩnh Hằng tránh cũng không thể, đành phải nhét tai nghe cho thanh tịnh, mặc kệ họ tiêu khiển.

Các lão binh tụ tập lại, có oán báo oán, có thù báo thù, nói sướng miệng, sục sôi ngất trời, tiêu khiển Lâm Tĩnh Hằng xong còn tiện đường lôi Lục Tín ra.

Thống soái Thiên Hà Số 5 bóc phốt, nói Lâm Tĩnh Hằng là đồ vô ơn không biết lớn nhỏ, lúc chưa thân thì né thật xa kêu “tướng quân Lục Tín”, sau khi quen thân không khách sáo nữa gọi thẳng tên luôn, Lục tướng quân lớn tuổi chưa có con nằm mơ cũng muốn làm cha một lần cho đã nghiền, mỗi ngày cho Trạm Lư léo nhéo phát nhạc thiếu nhi trong nhà – mấy bài như “Người cha tốt của em”, “Lòng cha như núi” nọ kia, ý đồ tẩy não Tĩnh Hằng, để hắn gọi một tiếng “ba”.

Ai ngờ Lâm Tĩnh Hằng ngay từ nhỏ đã có thiên phú về mặt ngoan cố, không bị tẩy não, ngược lại chính Lục Tín bị những giai điệu thiểu năng đó bám riết không thôi, rỗi việc là thuận miệng ngâm nga vài câu, các đại nhân vật xem xét thời thế của Votaw không biết ông có ý gì, vì thế đều cảm thấy Lục thượng tướng ngày càng cao thâm khó lường.

Nagus vỗ đùi: “Ta biết, chẳng trách đoạn thời gian ấy ngài mở miệng toàn nhạc thiếu nhi! Tướng quân người đó tửu lượng không tốt, tửu phẩm càng tệ. Chúng ta làm quân vũ trụ luôn tuần tra xa thiên hà, bên trên nói không chủ trương dựa dẫm Vườn Địa Đàng quá độ, tướng quân tự mình làm gương, chặn được thì chặn, say rượu cũng dựa vào chính mình tỉnh lại, ngài là loại ‘hai ly nghệt mặt ba ly ngu người, bốn ly mất phương hướng’. Lần ấy xã giao ở Votaw, trên tiệc rượu quá chén, ta đưa ngài về nhà, ngài ở trên xe nát rượu, cuộn Trạm Lư thành microphone, hát ‘Ba và bé yêu’ suốt dọc đường.”

Mọi người phá lên cười.

Lục Tất Hành trộm nhìn tiên sinh “bé yêu” đã lớn lên, thấy hắn nhét tai nghe, đang cau mày theo dõi bản đồ tuyến đường vũ trụ, vai lưng thẳng như dao gọt, ngồi ngay ngắn, môi mím thành một đường… Nhưng nhìn kỹ thấy hai đầu đường môi căng ra lại hơi vểnh lên, giống như gắng sức dằn xuống một nụ cười mỉm vậy.

Nagus trong kênh truyền tin vung tay múa chân: “… Kết quả ngày đó giáo sư Muller nói là đi vắng lại ở nhà, ta nghĩ hỏng rồi, giáo sư Muller ưa sạch sẽ bậc nhất Votaw, ghét cay ghét đắng rượu và thuốc, lần này để giáo sư bắt được, tướng quân có thể phải uống ba thùng nước hoa ngay tại chỗ và ngủ thư phòng nửa năm. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, liền nhìn thấy tướng quân nhà chúng ta quỳ ‘thụp’ một tiếng, lết hơn một mét trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, ôm chân giáo sư Muller mà hô to một câu ‘Ba ơi, cục cưng sai rồi’.”

Lâm Tĩnh Hằng khẽ nhúc nhích đầu vai, cúi đầu rất khả nghi.

Tướng quân Lục Tín tại nơi mình tan xương nát thịt mất sạch uy nghiêm, nếu ông ở trên trời linh thiêng, có thể chạy từ trong lỗ hổng thời gian nơi thời không giao thoa ra kêu oan.

Mọi người dùng một phen chế nhạo để tế người mình từng đi theo, cười ngon lành một trận.

Đột nhiên, không biết là ai nói một câu: “Nếu tướng quân cũng có thể nhìn thấy cậu thì tốt rồi.”

Trên kênh phi pháp nho nhỏ, tiếng cười dần dần tắt trong bầu trời đêm vắng lặng, các Thống soái quân trung ương ôm các suy nghĩ của riêng mình, tiếng ca trong lỗ hổng thời gian truyền ra nhịp trống kiên định, âm sắc tựa hồ hơi hùng hậu hơn bản phát hành, giống như là pha lẫn tiếng hòa theo của vạn ngàn vong linh vậy.

Một lúc lâu sau, Trịnh Địch thở dài, xuyên qua màn hình thông tin liên lạc lập thể, trong đôi mắt hơi mờ đục của Trịnh tư lệnh lóe một tầng ánh sáng dịu dàng, ông ta đánh giá khuôn mặt đặc biệt có sức tương tác của Lục Tất Hành, giọng ôn hòa lại, cũng gọi “Tất Hành” theo mọi người: “Mấy năm trước, cái gì cũng có Vườn Địa Đàng điều tiết khống chế, muốn bao nhiêu trải nghiệm vui vẻ đều có thể thực hiện, khiến chút thay đổi hormone tự nhiên của bản thân con người trở nên rất vô nghĩa, chẳng ai kiên nhẫn yêu đương nghiêm túc, tỷ lệ kết hôn các nơi ngày càng thấp, chỉ có Votaw cao quá sức, bởi vì nơi này coi hôn nhân là một loại kết minh, nhưng cha mẹ cậu không phải, Tất Hành, nếu cậu có thể lớn lên ở Votaw, không biết phải hạnh phúc đến nhường nào.”

Lục Tất Hành rất thả lỏng chống đầu ngồi ở khu nghỉ ngơi: “Cháu biết, chú Trịnh.”

Sáu mươi năm qua Trịnh Địch chưa từng nghe thấy một câu “chú Trịnh” từ miệng Lâm Tĩnh Hằng, ông ta ngớ ra tại chỗ, vui sắp chảy cả nước mắt, nói năng lộn xộn một lúc lâu, liên tục đáp mấy tiếng.

Nagus liền hỏi: “Cháu thì sao, Tất Hành, ở Thiên Hà Số 8 có nhà không?”

“Có chứ, ở sao Khải Minh,” Lục Tất Hành hết sức thoải mái gật đầu, “Bây giờ bên cạnh có một người yêu, còn có mấy con thú cưng nữa.”

Một hòn đá kích khởi ngàn tầng sóng của quân đoàn trung lão niên.

“Là người ở đâu? Người bản địa Thiên Hà Số 8 hay dân di cư?”

“Có công ăn việc làm không, cụ thể làm gì?”

“Bao nhiêu tuổi, lớn hơn hay nhỏ hơn cháu?”

“Đối xử với cháu có tốt không? Có ảnh không?”

Lâm Thống soái “cái gì cũng chưa nghe thấy” kế bên điềm nhiên đứng dậy, chuẩn bị chuồn êm.

“Không phải sinh ra ở bản địa, làm việc trong quân tự vệ Thiên Hà Số 8.” Lục Tất Hành quét qua bóng lưng có chút hốt hoảng của người kia, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà cong khóe mắt lên, “Ảnh thì không cần xem, vừa vặn lần này cũng tùy quân ở bên này, để cháu giới thiệu người thật cho mọi người biết…”

Cậu còn chưa nói xong chữ “biết”, phía trước đột nhiên truyền đến cảnh báo của Hope: “Lâm tướng quân, các vị, có người muốn nhảy khẩn cấp đến gần Mân Côi Chi Tâm.”

Lâm Tĩnh Hằng đang trên đường đi lánh nạn và đám người hi hi ha ha đồng thời khựng lại.

Lâm Tĩnh Hằng ngẩng phắt đầu lên: “Thể lượng nào?”

“Người không nhiều, theo ước tính có hai đến ba trọng giáp, còn lại đều là tàu hộ vệ loại trung và nhỏ.” Hope trầm giọng nói, “Chúng tôi đã dùng kỹ thuật quấy nhiễu ngăn cản tiến trình nhảy khẩn cấp của đối phương, hiện giờ đối phương đang cố gắng thành lập thông tin liên lạc với bên tôi.”

Lúc chạy ra Votaw họ đã chạm mặt Lâm Tĩnh Xu, đối phương nhìn là biết lắm tiền nhiều của, toàn là trọng giáp sáng lóa, tàu hộ vệ loại trung và nhỏ một chiếc cũng không thấy, đều đậu trong trạm thu phóng cơ giáp để dự phòng.

“Hẳn là một đội ngũ bị đánh chỉ còn vài trọng giáp, chỉ có thể gom tiểu cơ giáp cho đủ số.” Hope nói, “Thống soái, bỏ qua cuộc điện thoại này hay không?”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc: “Giữ nguyên quấy nhiễu điểm nhảy vũ trụ, có ai thò đầu ra thì trực tiếp bắn rơi tại điểm nhảy vũ trụ… Nối máy cho ta, xem đối phương có chuyện gì muốn nói.”

Tín hiệu thông tin viễn trình không ổn định lắm, hình ảnh của Lâm Tĩnh Xu hơi không rõ nét, hẳn nhiên nàng bị Woolf ép hết sức chật vật, trong cabin trọng giáp đằng sau rất lộn xộn, ắt hẳn là nhiều lần trong tình huống nguy cơ bị khí thể bảo hộ xô qua lại.

Khoang y tế nằm ngang bên cạnh nàng, sắc mặt Lâm Tĩnh Xu trắng bệch như tờ giấy.

Có điều người thường tiều tụy hậu quả là nhếch nhác, mỹ nhân tiều tụy lại khiến người ta nhìn mà thương xót.

Đối mặt từ xa, Lâm Tĩnh Xu mở miệng mà không phát ra âm thanh, nàng hốt hoảng cúi đầu, quay người lại, vẫy tay gọi một người chip đằng sau tới thay mặt mình nói chuyện.

“Chào buổi tối các vị Thống soái, lại gặp mặt rồi.” Người chip tư thái rất nhún nhường, hòa nhã nói, “Lần trước gặp mặt mọi người không vui vẻ lắm, nhưng lần này, chúng tôi đến với thành ý kết minh.”

“Hôm nay là ngày gì? Trước là Hiệp hội chống Utopia quy hàng, kế tiếp lại là Quân Đoàn Tự Do tới cửa kết minh,” Lục Tất Hành nói, “Nhân dân toàn thế giới đại đoàn kết sao? Lâm tiểu thư, tôi cho rằng bằng thủ đoạn và năng lực của cô, không cần chúng tôi mới đúng chứ.”

“Chúng tôi đã chiếm phần lớn hành tinh tự nhiên của Thiên Hà Số 1,” Người chip nói, “Nhưng hành tinh tự nhiên đối với Woolf bản trí tuệ nhân tạo này mà nói, cũng chỉ là vấn đề nhỏ mấy phát đạn đạo là có thể giải quyết, nhân loại có thể không hề có gánh nặng tâm lý loại bỏ trí tuệ nhân tạo, không hề coi đây là tàn nhẫn và mưu sát, ngược lại cũng là một đạo lý.”

Lâm Tĩnh Xu trên màn hình tránh ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng, chỉ nói với Lục Tất Hành: “Tổng trưởng Lục, ngài có thể nhờ nhân viên kỹ thuật của mình tư vấn, Nguyên soái Woolf làm người và Woolf làm trí tuệ nhân tạo không thể gom chung làm một, cho dù họ cùng chung ký ức.”

Lục Tất Hành gật đầu: “Tôi chính là xuất thân nhân viên kỹ thuật.”

Cậu dừng một chút, lại nói: “Có một cách nói cổ xưa, cho rằng ‘ký ức’ quyết định một người là ai, nó có đạo lý nhất định, nhưng tiền đề của cách nói này là, đầu tiên hắn phải thuộc về giống loài nhân loại này, đại não và cơ quan có thể duy trì chức năng sinh lý bình thường. Lý luận này không thể mở rộng lên thể ý thức khác – Poisson có đó không?”

“Có,” Trong kênh truyền tin truyền đến giọng nói lành lạnh của Bạch Ngân Tam, “Tổng trưởng, chúng tôi đã phân tích đại khái thiết bị khởi động mà tiên sinh Hope mang đến, cho rằng đây là một trí tuệ nhân tạo siêu cấp ‘không có khung quyền hạn’.”

Trí tuệ nhân tạo mạnh hơn, thí dụ như Trạm Lư, đều là cấu tạo trong “khung quyền hạn”, nói một cách đơn giản chính là phải có chủ nhân, không có chủ nhân thì trí tuệ nhân tạo dưới khung quyền hạn coi như bỏ, chỉ là một thiết bị lưu trữ có thể nói chuyện vài câu với con người.

Mà trí tuệ nhân tạo không có khung quyền hạn, từ trên bản chất đã lật nhào phương thức tồn tại của trí tuệ nhân tạo, cùng là “AI” nhưng khác biệt của Woolf bản “AI” này với Trạm Lư còn lớn hơn khác biệt của người và khỉ.

Chỗ đáng sợ của “trí tuệ nhân tạo siêu cấp không có khung quyền hạn”, không ở khả năng giải toán giỏi hơn, phạm vi khống chế lớn hơn, mà ở “tự chủ”.

Tựa như sinh vật có bản năng sinh tồn và sinh sản để kéo dài giống loài vậy, loại trí tuệ nhân tạo không có khung quyền hạn này muốn vận hành bình thường thì cũng phải có bản năng “sinh tồn” và “mở rộng”.

Người là cá thể, thường vô cùng phức tạp, đôi khi chính mình cũng không rõ mình đang nghĩ gì, thường xuyên lệch khỏi “bản năng”, đây gọi là “tính người”, nhưng trí tuệ nhân tạo không có tính người, nó có logic rõ ràng và cấp ưu tiên.

Người chip nói: “Có lẽ Nguyên soái Woolf cho rằng, trí tuệ nhân tạo siêu cấp này là một phương thức tồn tại khác của lão, có thể quán triệt lý niệm của lão khi còn sống. Nhưng quyết định này của lão quá gấp gáp, quá lý tưởng hóa, xét lâu dài là không thể thực hiện, cấp ưu tiên hàng đầu của trí tuệ nhân tạo tự chủ luôn luôn là tồn tại và mở rộng bản thân. Tổng trưởng Lục, Lâm tướng quân, chúng tôi xin nói thật, hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu do Vương Alan thao tác dưới sự xúi bẩy của chúng tôi, chính là để Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian, đừng tới phá rối. Khi Woolf còn sống thần trí minh mẫn, từng rất tỉnh táo phản đối coi Thiên Hà Số 8 là kẻ địch, lão thậm chí muốn chấp nhận Thiên Hà Số 8 độc lập, nhưng trí tuệ nhân tạo sẽ không như vậy, chỉ cần có cơ hội thì nó sẽ không từ thủ đoạn khuếch trương bản đồ của mình.”

Lục Tất Hành ngước nhìn lên: “Cô muốn nói, trước mặt trí tuệ nhân tạo siêu cấp này, chúng ta đều là một bên.”

“Sinh tử tồn vong,” Người chip nói, “Lần này chúng ta phải đứng ở một bên!”

Lâm Tĩnh Xu thở dài từ xa thẳm: “Thiên Hà Số 8 là như thế, các thiên hà khác cũng không nhất định an toàn. Điểm nhảy vũ trụ xung quanh Thiên Hà Số 1 bị hủy, trong ngắn hạn quả thật cắt đứt liên lạc với bên ngoài, thế nhưng Thiên Hà Số 1 bất đồng với Thiên Hà Số 8 xa xôi, làm trung ương liên minh, trên địa lý nó liên hệ cực kỳ chặt chẽ với các thiên hà khác. Trong tình huống không có điểm nhảy vũ trụ, khoảng cách từ Thiên Hà Số 7 đến Thiên Hà Số 8, bằng kỹ thuật hiện có, khả năng phải đi gần trăm năm, nhưng khoảng cách từ Thiên Hà Số 1 đến Thiên Hà Số 2 chỉ cần chừng sáu bảy năm. Nếu Woolf bản trí tuệ nhân tạo này tiêu diệt chúng tôi rồi, chỉ cần sáu bảy năm là có thể mở rộng ra toàn thế giới, các vị không cảm thấy đáng sợ à?”

Các lão Thống soái quân trung ương nhìn nhau.

Lục Tất Hành nhìn khuôn mặt quá giống Lâm Tĩnh Hằng của nàng: “Tôi cũng sắp bị cô thuyết phục rồi.”

“Tiếp nhận chúng tôi hay không, quyền chủ động hoàn toàn ở các vị.” Khi Lâm Tĩnh Xu nói đến đây, rốt cuộc nhìn anh mình một cái, sau đó lại dường như khó có thể chịu được đôi mắt lạnh băng ấy, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, khéo léo lộ ra một chút bất lực, “Đằng sau Mân Côi Chi Tâm là Thiên Hà Số 8, các vị có thể gọi tăng viện bất cứ lúc nào, còn có thể đơn phương đóng lỗ hổng thời gian. Chúng tôi không có bất cứ lợi thế gì.”

Ánh mắt mọi người cùng đi theo nàng, tập trung vào Lâm Tĩnh Hằng.

Thống soái trẻ tuổi đứng chắp tay, trên mặt không có biểu cảm gì, như đã hoàn toàn quên người trước mắt là em gái ruột từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.

“Không có bất cứ lợi thế gì?” Lâm Tĩnh Hằng không mặn không nhạt nói, “Ta không tin.”

Lâm Tĩnh Xu như bị quất một roi vào đầu, nhìn hắn bằng một ánh mắt phức tạp không cách nào miêu tả.

Lâm Tĩnh Hằng chẳng chút động lòng: “Ta không tin cô là loại người trong tay không có bất cứ lợi thế gì, đã chạy đi tìm người khác vẫy đuôi lấy lòng – tiền tuyến tăng cường tuần tra, giữ nguyên quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ.”

“Tôi cũng sớm đoán được anh sẽ nói như thế,” Trước khi cắt đứt liên lạc, Lâm Tĩnh Xu nhẹ nhàng nói, nàng thu về tư thái “đáng thương” sứt sẹo, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Vẫn không nhịn được đến thử một chút… Tự tìm, thôi vậy.”

Nàng vừa dứt lời, đám người Lâm Tĩnh Hằng qua liên lạc viễn trình đều nghe thấy tiếng cảnh báo trong cơ giáp đối phương, âm nền trở nên ồn ào, có người hoảng hốt kêu lên: “Chủ nhân, bọn họ đuổi tới rồi.”

“Nơi có điểm nhảy vũ trụ thì sẽ có tai mắt của bọn họ, đuổi theo có gì ngạc nhiên?” Lâm Tĩnh Xu lạnh lùng nói, “Rút, chẳng qua là một chương trình, thật sự cho là ta không có biện pháp gì với nó! Chiến trường mặt đất còn là của ta mà!”

Liên lạc viễn trình đến đây hoàn toàn cắt đứt.

“Thống soái,” Vệ binh phụ trách ghi lại cuộc đối thoại nhỏ giọng nói, “Vừa rồi từ trong máy quay quân dụng của đối phương, nhìn thấy trọng giáp ‘Thừa Ảnh’ của liên minh, hình như quân đoàn trí tuệ nhân tạo của Woolf đang truy sát họ.”

Lâm Tĩnh Hằng không hề xúc động, chỉ nói: “Biết rồi, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời nghênh chiến.”

Nhưng quân đoàn trí tuệ nhân tạo tựa hồ không có ý nhằm vào bọn họ, ở bên ngoài điểm nhảy vũ trụ khai hỏa một trận, đánh giáp lá cà với Quân Đoàn Tự Do, tạo ra một đợt sóng hạt năng lượng cao khiến người ta kinh hồn táng đảm, sau đó lại đuổi theo Lâm Tĩnh Xu vừa đánh vừa lui.

“Xem ra mục tiêu hàng đầu của trí tuệ nhân tạo Woolf này, thật sự là tiêu diệt đế quốc chip.” Nagus lẩm bẩm một câu, “Woolf… khi còn sống chắc là đã nghĩ tới, người chip kỳ thực hơi giống đế quốc cơ giới hóa, bọn họ xuất thân hải tặc, lạm sát lại không kiêng dè gì, đến lúc đó toàn thế giới đều là con tin, chúng ta rất khó có ưu thế, vậy nên dùng máy móc đối kháng máy móc luôn.”

Poisson Dương thở dài: “Thật ra vừa rồi bọn họ nói có lý, trí tuệ nhân tạo siêu cấp tự chủ quả thật vô cùng đáng sợ. Người còn có thể đánh chết, như loại trí tuệ nhân tạo siêu cấp này thì phiền toái hơn, ông cũng không biết nó sẽ lưu dự phòng ở đâu, tiêu hủy một còn có thể sinh thêm một.”

Bayer cười khổ: “Thế bây giờ là muốn chúng ta cân đo giữa hai cái hại?”

Cân đo hai cái hại, nhìn thế nào tựa hồ đều là lựa chọn bên Lâm Tĩnh Xu hơi nhẹ hơn.

“Thống soái,” Lý Forlan suy nghĩ một chút, nói với Lâm Tĩnh Hằng, “Những chuyện ban nãy Quân Đoàn Tự Do nói, ăn khớp với phân tích chiến lược của chúng ta trước đây, cô ta… ban đầu hẳn là quả thật không muốn để Thiên Hà Số 8 cuốn vào, mới thông qua Vương Alan làm một loạt các việc.”

Hiệp hội chống Utopia cũng là hải tặc, tiếp nhận một nhóm hải tặc là tiếp nhận, hai nhóm dường như cũng không có gì là không ổn.

Đế quốc chip mặc dù tiếp cận cao độ với xã hội tộc sâu, nhưng “kiến chúa” dẫu sao cũng có tình cảm với Lâm Tĩnh Hằng.

Không biết là ai khẽ thở dài một tiếng: “Lúc tướng quân Lâm Úy tại thế, tôi còn gặp cô bé ấy một lần…”

Sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên lạnh đi: “Ta quyết định hay các người quyết định! Quân Đoàn Tự Do còn tới gần Mân Côi Chi Tâm, bắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.